Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1257

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Giết hắc bạch chuẩn Đan Vương
- Chỉ mới vài năm không gặp vậy mà đệ nhất luyện đan danh nhân đường của chúng ta đã thay đổi nhiều rồi. Loại công pháp ẩn nấp này, ngay cả ta cũng không nhận ra được tu vi của ngươi nữa rồi. Diệp Mặc, kia là vợ của ngươi sao, đẹp thật. Aizz... đáng tiếc...
Tư Mã Trú nói đến đây thì lắc đầu thở dài một câu.
Nghe được những lời này của Tư Mã Trú, thì những tu sĩ xung quanh đều rõ. Hóa ra là Diệp Mặc có được công pháp ẩn nấp, thảo nào mà Tư Mã Trú lại dám tiến lên.
Có vài tên tu sĩ Hư Thần đã có chút hối hận, sớm biết như vậy thì bọn họ đã tiến lên không kiêng kỵ gì rồi, không ngờ lại để Tư Mã Trú nhận được chỗ tốt. Mấy năm nay tu vi của Tư Mã Trú thăng tiến thật nhanh, đã là Hư Thần tầng tám rồi, những tu sĩ Hư Thần khác căn bản là không dám làm gì lão cả. Huống chi ở Tu Chân Giới, thì cũng rất để ý đến thứ tự trước sau.
Tuy rằng biết rõ pháp bảo phi hành mà hai tu sĩ kia dùng để tới đây không phải là thứ đồ tầm thường, rất có thể là pháp bảo phi hành chân khí cực phẩm, nhưng lúc này thì cũng chỉ có thể đứng mà nhìn Tư Mã Trú phát tài thôi.
Tư Mã Trú bỗng nhiên kêu lên:
- Lão già Tô Kiến Hồ hoàn toàn lừa gạt ta, dám nói rằng ngươi đã đi Nam An Châu rồi. Hắc hắc... ngươi trở về thật là nhanh. Nhưng tu vi của vợ ngươi đề thăng xem ra còn nhanh hơn nữa đó, đã là Nguyên Anh trung kỳ rồi.
Diệp Mặc vẫn bình thản, hoàn toàn không động thủ. Hắn sở dĩ còn chưa động thủ là vì muốn chờ Đồng Vũ Sinh, Đồng Vũ Sinh đã tới rồi, chỉ là mắt lão Tư Mã Trú này mọc mủ nên không nhìn thấy mà thôi. Hắn chờ Đồng Vũ Sinh tới chính là muốn hỏi hai lão già này từ đâu mà có được quyển sách \'Vật\'. Hơn nữa hắn còn một lý do khác, đó là hắn cũng đã nhìn thấy một tên tu sĩ tu vi Thừa Đỉnh ở chỗ này. Tên tu sĩ Thừa Đỉnh này đã ẩn nấp tu vi của mình, nhưng Diệp Mặc vẫn nhìn ra được.
Ở Bắc Vọng Châu, có rất ít tu sĩ Thừa Đỉnh, thậm chí còn có thể đếm ra được, vậy mà lại gặp được một người ở đây. Mặc dù y đã ẩn nấp tu vi của mình ở Hư Thần hậu kỳ, nhưng Diệp Mặc tu luyện \'Tam sinh quyết\' chính là pháp quyết vạn vật tự sinh, cho nên cái loại công pháp ẩn nấp này hoàn toàn không có tác dụng.
Thấy Diệp Mặc không nói lời nào, gương mặt trắng của Tư Mã Trú tối sầm lại, lạnh lùng nói:
- Năm đó ở Trường Phần Khâu, cái quyển sách kia của tao cùng với mồi lửa kỳ dị đều là do mày lấy đi phải không? Biết điều thì mang mấy thứ đó giao ra đây, cả nhẫn trữ vật của mày nữa, sau đó tự chặt một tay.
Nói xong Tư Mã Trú cười hắc hắc:
- Biết vì sao tao tha cho mày một mạng không? Bởi vì mày mang đến một người vợ làm tao rất hài lòng, vì thế nên mới tha cho mày một mạng.
Diệp Mặc vốn còn muốn chờ Đồng Vũ Sinh tới để cùng xử lý một lúc, nhưng hiện tại Tư Mã Trú đã muốn ૮ɦếƭ sớm, vậy thì cũng đừng trách hắn không có tính nhẫn nại.
Diệp Mặc bỗng nhiên lại lấy ra một cái bao tay đeo lên, sau đó lạnh lùng nhìn Tư Mã Trú nói:
- Tư Mã Trú, mày biết vì sao tao lại phải mang cái bao tay này lên không?
Tư Mã Trú sửng sốt một chút, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Diệp Mặc tóm lấy cổ rồi nhấc bổng lên. Sau đó hắn lại nhìn Tư Mã trú trong tay mình mà lạnh lùng nói:
- Bởi vì tao sợ tay tao bị cổ của mày làm bẩn.
Lúc này Tư Mã Trú còn đâu uy phong khi nãy nữa, sắc mặt của lão hiện tại hoàn toàn là sự kinh hoàng, lão căn bản là không thể ngờ được một tu sĩ Trúc Cơ chỉ mới không gặp có mấy năm hiện giờ đã kinh khủng như thế này rồi? Có thể dễ dàng P0'p cổ mình nhấc bổng lên, mà bản thân mình không thể nào phản kháng được, vậy thì phải là tu vi gì rồi? Ngưng Thể? Thừa Đỉnh hay là Kiếp Biến?
Vừa rồi lão thấy rõ ràng tay của Diệp Mặc tiến tới, nhưng bản thân lại không thể nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Mặc đưa tay tới P0'p cổ mình.
Không chỉ mình Tư Mã Trú kinh hãi đến ngây dại, mà tất cả những tu sĩ xung quanh cũng đều kinh hãi như thế. Một số tu sĩ Hư Thần vừa nãy hối hận thì giờ lại cảm thấy may mắn, may mà bản thân không có tiến lên, nếu như tiến lên tìm Diệp Mặc gây phiền phức, vậy hiện tại kẻ bị P0'p cổ không phải là Tư Mã Trú mà chính là mình rồi.
Diệp Mặc nhìn Tư Mã Trú lạnh lùng nói:
- Mày nói rất đúng, mấy thứ kia đều là bị tao năm đó lấy đi, nhưng mày có thể làm gì được tao? Tu vi của tao mày nhìn không ra, cũng không phải là vì tao ẩn dấu tốt, mà là vì tao tiến bộ nhanh. Nhưng mày thì lại quá kém cỏi, năm đó là tu vi Hư Thần tầng sáu rồi, vậy mà bây giờ mới miễn cưỡng là Hư Thần tầng tám. Tư Mã Trú mày sống lâu nên dần hóa thành chó rồi sao?
- Vâng... tiền... tiền bối...
Cổ của Tư Mã Trú bị Diệp Mặc nắm chặt, căn bản là nói cũng không nên lời, mãi mới phun ra được bốn chữ. Lúc này cả người của lão run rẩy, cũng biết rằng mình hôm nay xong đời rồi.
Nhưng lúc này Diệp Mặc căn bản cũng không để ý tới lão, mà lại nói với một tên tu sĩ vừa mới tới:
- Lão già Đồng Vũ Sinh kia, mày cũng chẳng khác gì cả.
Đồng Vũ Sinh làm một trong Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương, không chỉ bản lĩnh luyện đan không kém Tư Mã Trú, mà ngay cả tu vi cũng không kém Tư Mã Trú chút nào. Lão vừa từ pháp bảo phi hành đi xuống, thì đã nhìn thấy Diệp Mặc P0'p cổ Tư Mã Trú rồi. Trong lòng của lão cũng đang vô cùng kinh hãi.
Chỉ là không đợi lão kịp phản ứng, không biết là nên tiếp tục ở lại đây, hay là rời đi, thì Diệp Mặc đã gọi đến lão rồi. Khi lão nghe được Diệp Mặc gọi, thì đã biết sự tình hôm nay có chút không ổn rồi. Vì thế lão cũng không nghĩ ngợi gì, lập tức lấy ra pháp bảo phi hành muốn bỏ chạy.
Nhưng pháp bảo phi hành lão vừa mới lấy ra, thì đã bị một tia sét đánh thẳng vào rồi. Chiếc Phong Xa của lão lập tức đã bị lôi kiếm của Diệp Mặc đánh ra một lỗ thủng thật lớn.
Đồng Vũ Sinh hoảng hốt, còn chưa kịp nói gì thì Diệp Mặc đã cười lạnh:
- Nếu như mày còn dám quay đầu chạy, vậy thì mày cũng không cần phải đi đâu nữa, tao sẽ tiễn mày một đoạn đường.
Đồng Vũ Sinh biết tu vi của Diệp Mặc lúc này thì lão căn bản là ngay cả bóng lưng cũng không thể thấy được, cho nên nhanh chóng lết cái thân run rẩy đi tới trước mặt Diệp Mặc, khom người thi lễ rồi nói:
- Diệp tiền bối, vãn bối Đồng Vũ Sinh có mắt như mù, không thấy Diệp tiền bối ngài ở chỗ này.
- Nghe nói mày cùng với cái thứ rác rưởi này đã tới Phỉ Hải thành tìm tao?
Diệp Mặc nhìn Đồng Vũ Sinh lạnh giọng.
- Tiền bối hiểu lầm rồi, tôi làm sao mà dám đi tìm tiền bối, là lão già Tư Mã Trú này ép buộc tôi đi đấy, nhưng vãn bối đi tới Phỉ Hải thành rồi thì ngay cả một ngón tay cũng không động chút nào.
Đồng Vũ Sinh vội vàng giải thích.
- À...
Diệp Mặc nghi hoặc nhìn Đồng Vũ Sinh rồi nói tiếp:
- Nhưng năm đó chính là tao đã lấy đi mồi lửa kỳ dị và quyển sách \'Vật\' của mày mà, lẽ nào chúng mày lại không cần?
Đồng Vũ Sinh sợ đến run cả người, trong lòng tự nhủ rằng “Ta làm sao lại không cần chứ?”, nhưng mà trong miệng thì lại vội vàng nói:
- Tiền bối, đó chính là đồ của tiền bối, vãn bối sao dám lấy lại nó được?
Nói xong cũng không dám đợi Diệp Mặc chủ động hỏi nữa, mà chỉ vào Tư Mã Trú nói:
- Lão già Tư Mã Trú này gian xảo vô cùng, hơn nữa còn mất hết cả nhân tính. Năm đó lão ta thích tiểu sư muội của mình, nhưng tiểu sư muội kia lại không muốn gả cho lão, thế là lão liền giết luôn người yêu của tiểu sư muội, hơn nữa còn gian sát cả tiểu sư muội của lão...
Tư Mã Trú bị Diệp Mặc P0'p cổ, cho nên mặc dù là muốn nói, nhưng cũng chỉ ‘Ặc, ặc’ được vài tiếng, không nói ra được lời nào.
Trong mắt Diệp Mặc hiện lên một tia chán ghét, thả Tư Mã Trú ra rồi lạnh giọng:
- Quyển sách kia chúng mày từ đâu mà có được? Nếu như có một lời một chữ làm tao không hài lòng, thì tao sẽ trực tiếp giết.
- Tôi nói, là ở Nam Sơn phường thị, tôi và Tư Mã Trú đã cùng nhau thấy quyển sách đó ở một cái quán nhỏ, sau đó cùng nhau ςướק lấy. Sau lại bị một người khác ςướק lấy một nửa. Sau này chúng tôi mới đi tìm chủ quán kia, nhưng y đã hoàn toàn biến mất.
Đồng Vũ Sinh vội vàng nói.
Diệp Mặc nhíu mày, Nam Sơn phường thị thì hắn biết, nhưng đã nhiều năm trôi qua như vậy, muốn tìm được xuất xứ của quyển sách này thì hiển nhiên là không có khả năng.
Hắn lạnh lùng nhìn Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh nói:
- Hai người chúng mày hiện tại động thủ đánh nhau một trận đi, tên nào còn sống thì tao sẽ xem xét xem có nên tha hay không.
Không đợi Diệp Mặc nói xong, thì Tư Mã Trú đã lấy ra pháp bảo Hắc Minh Âm Võng của mình rồi. Mà Đồng Vũ Sinh cũng không chậm hơn chút nào, vài chục thanh phi kiếm của lão cũng đã bay ra. Từ động tác của cả hai, thì Diệp Mặc cũng thấy được bình thường hai tên này là kẻ âm hiểm giả dối cỡ nào.
Đây là vấn đề liên quan đến sinh tử, hai lão căn bản là không dám nương tay, trong nhất thời, nơi mà cả hai tranh đấu đều đã cát bay đá chạy, liên tục nổ vang. Cho dù là hai lão biết Diệp Mặc nói vậy thì cũng khó có thể sống mà rời đi, nhưng bọn họ cũng không dám có lời dị nghị nào.
Hắc Minh Âm Võng của Tư Mã Trú còn lợi hại hơn năm xưa ở Trường Phần Khâu. Mang theo từng mảng hắc vụ muốn bao phủ lấy phi kiếm của Đồng Vũ Sinh. Hai lão già này đánh nhau đã nhiều, cho nên đều biết bản lĩnh của nhau, Đồng Vũ Sinh liền có thể hóa giải dễ dàng sau đó không ngừng phản kích.
Diệp Mặc thấy hai tên này càng đánh thì càng lùi ra xa, cuối cùng không ngờ lại hướng ra phía ngoài chạy đi, thì trong lòng hắn cười lạnh một tiếng. Trước mặt hắn mà hai lão cũng dám giở trò này?
Đồng Vũ Sinh và Tư Mã Trú sau khi rời khỏi Diệp Mặc đã khá xa, thì cả hai cùng nhau phun ra một ngụm máu, không ngờ là muốn sử dụng huyết độn.
Diệp Mặc không đợi hai lão thi triển hoàn thành huyết độn, thì đã giơ một tay lên đánh ra hai đường lôi kiếm. Hai đường lôi kiếm này kỳ thực chính là một đường được Diệp Mặc phân ra thành hai. Để đối phó với hai tu sĩ Hư Thần, thì một đường lôi kiếm là đã đủ rồi.
Ầm, ầm...
Hai tiếng nổ vang lên, cả Tư Mã Trú và Đồng Vũ Sinh vừa rồi còn đang chuẩn bị huyến độn, thì đã bị lôi kiếm đánh thành than, thần hồn câu diệt tại chỗ.
Những tu sĩ còn lại đều hít một hơi lạnh
“Người này thật là lợi hại”
Không ngờ chỉ có hai đường lôi kiếm đã trực tiếp *** hai tu sĩ Hư Thần. Những tu sĩ còn lại thấy ánh mắt của Diệp Mặc thì đều bắt đầu né tránh. Tuy rằng danh tiếng của Hắc Bạch Chuẩn Đan Vương không lớn lắm, nhưng Diệp Mặc có thể bá đạo giết một lúc cả hai người, thì những người còn lại sao dám nói lời thừa chứ?
Tên tu sĩ Thừa Đỉnh hậu kỳ đã ẩn dấu tu vi thấy lôi kiếm của Diệp Mặc thì ánh mắt có chút co quắp lại. Không ngờ hắn lại là một tu sĩ lôi hệ, một người tu luyện tới Thừa Đỉnh, đã có thể thi triển ra lôi kiếm lợi hại như thế, thật sự là có chút quá mức kinh người.
Vừa lúc đó, cả sơn cốc của \'dãy núi Vạn Dược\' vốn đang vô cùng yên ắng, thì ở sâu trong cốc lại một lần nữa phát ra một trận những tiếng nổ “Ầm, ầm”. Tiếng nổ phát ra từ sâu trong \'dãy núi Vạn Dược\', vô số đá vụn và cỏ dại bị vụ nổ làm bay toán loạn.
Một tên tu sĩ Nguyên Anh nhặt lên một gốc linh thảo ở trước mặt, không ngờ lại la hoảng lên:
- Linh thảo cấp tám ‘Quyết sinh’?
Hầu như mọi người nghe thấy tiếng hét của tên tu sĩ này, đều nhìn vào linh thảo trong tay của y. Diệp Mặc lại cau mày nhìn về phía tiếng nổ phát ra. Đó chính là nơi mà hắn đã từng phát hiện ra cái phong ấn kia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay