Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 116

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Diệp Mặc sở dĩ không cùng đi với Ninh Khinh Tuyết và Trì Uyển Thanh là bởi hắn đang muốn tìm Nam Thanh để tính sổ. Đã làm cho Diệp Mặc trở thành thế này, lại còn suýt Gi*t ૮ɦếƭ Lạc Tố Tố, nếu không cho Thiên Long Đầu một bài học thì hắn không còn tên là Diệp Mặc nữa, cũng không cần phải Tu chân nữa.
Hiện giờ hắn đã luyện khí tầng thứ ba, hỏa cầu thuật lại càng thêm bội phần lợi hại. Ngoài những pháp thuật đơn giản ra Diệp Mặc còn có thêm được cả thuật ẩn thân, đao phong, cản phong... Hắn đã đạt tới cơ bản, những phép thuật này căn bản không cần tu luyện, chỉ cần tu vi đã tới là lập tức có thể sử dụng rồi.
Diệp Mặc biết rõ Thiên Long Đầu ở đâu đó gần sa mạc Takla Makan đang theo dõi mình, có lẽ chỉ cần hắn hiện thân thì lập tức sẽ có kẻ bắt hắn về chỗ Thiên Long Đầu.
Diệp Mặc đoán không sai, hắn vừa rời khỏi sa mạc, còn chưa tới nhà nghỉ thì lập tức đã có kẻ bám theo. Diệp Mặc bây giờ đã không còn là Diệp Mặc của mười mấy ngày trước rồi, hắn đang lo không tìm được Thiên Long Đầu, giờ lại có kẻ tự dẫn đường cho hắn như vậy, hắn cầu còn không được nữa là.
Diệp Mặc vào một nhà nghỉ, tắm nước nóng, làm ít đồ ăn, rồi ngủ một giấc. Thời gian lâu như vậy, có lẽ người của Nam Thanh đã tập hợp lại đông đủ rồi.
Diệp Mặc đang chuẩn bị ra ngoài mua một bộ quần áo để thay thì bị năm kẻ ngăn lại. Diệp Mặc biết rằng năm tên này đã có Nam Thanh chống lưng bảo trợ phía sau nên cho dù nổ súng làm loạn trong thành phố cũng chẳng gặp rắc rối gì.
- Nếu mày là kẻ thức thời thì mau ngoan ngoãn đi cùng bọn tao, nếu không đừng trách họng súng của tao vô tình.
Đi đằng trước à một tên tóc dài, lúc nói chuyện mặt gã không biểu lộ chút cảm xúc nào, lạnh lùng như thể câu nói đó không phải do miệng gã nói ra vậy.
Diệp Mặc biết rằng hẳn bọn này đã xác định chắc chắn Diệp Mặc chính là kẻ mà chúng muốn tìm. Cúi xuống nhìn bộ quần áo cũ của mình, vốn dĩ đang định đi mua bộ mới thì mấy tên này lại xuất hiện, may quá, thế là hắn đã tiết kiệm được hơn một ngàn rồi.
Chỉ đợi Diệp Mặc phản kháng, mấy tên lưu manh sẽ lập tức ra tay.
Thế nhưng điều khiến cả năm tên không khỏi bất ngờ chính là Diệp Mặc lại rất ung dung, từ tốn nói:
- Đằng nào cũng phải đi, vậy thì mau dẫn đường đi, cứ lằng nhằng ở đây làm gì, Thiên Long Đầu ૮ɦếƭ rồi à?
- Mày...
Thấy Diệp Mặc nói năng ngỗ ngược như vậy, tên đứng trước đang định tiến lên “dạy dỗ” cho hắn một bài học nhưng liền bị mấy tên kia kịp thời ngăn lại.
Gã côn đồ ngăn tên tóc dài lại xong, lạnh lùng nói:
- Hy vọng lát nữa miệng lưỡi mày còn được cứng như vậy. Lên xe đi.
Đó là một chiếc xe thương vụ bình thường, thậm chí nhãn hiệu gì cũng không thấy rõ. Diệp Mặc không chút phòng bị lên xe, bốn tên ngồi sau vây lấy hắn, tên còn lại ngồi đầu lái xe. Chiếc xe phóng vọt đi như tên bắn như chưa hề có sự xuất hiện của nó tại đây.
Vốn dĩ năm tên này cho rằng, một kẻ hung hãn như Diệp Mặc sẽ không dễ dàng bó tay chịu trói như vậy nên đã có sự chuẩn bị kĩ càng, chỉ cần hắn định phản kháng thì lập tức sẽ dùng súng chế ngự. Năm tên được cử đi “áp giải” Diệp Mặc về lần này đều là những cao thủ trong số các cao thủ chứ không phải là mấy tên võ vẽ quèn đã truy sát hắn lúc ở sa mạc kia.
Điều khiến chúng càng bất ngờ hơn là Diệp Mặc lại có thể ung dung nhắm mắt ngủ ngon lành.
Mấy tên côn đồ ngơ ngác nhìn nhau, bụng nghĩ có lẽ tên Diệp Mặc này thần kinh có vấn đề.
Một tên rút súng ra, ba tên còn lại gật gật đầu. Mặc dù bây giờ Diệp Mặc đã bị khống chế nhưng tốt nhất vẫn nên cho hắn một phát đạn, chỉ cần bảo đảm hắn không ૮ɦếƭ là được.
Thế nhưng còn chưa rút được súng ra thì đã thấy tên đầu tiên đã gục xuống rồi, giữa ấn đường của gã có một lỗ hổng mà máu cứ thế từ đó tuôn ra.
Mấy tên còn lại kinh hãi nhìn đồng bọn bị đánh ૮ɦếƭ bất ngờ, hồi lâu vẫn không tên nào dám lên tiếng. Cái lỗ ở trên ấn đường của gã có lẽ là khi sinh ra đã có, nhưng từ lúc gã cầm súng lên thì cái lỗ đó mới bắt đầu to ra.
Diệp Mặc mở mắt, lạnh lùng liếc một cái:
- Nếu còn dám rút súng ra thì đó chính là kết cục của các ngươi đó.
Nói xong, hắn lại nhắm mắt dưỡng thần.
Tên lái xe ngây người, suýt nữa thì cho xe đâm vào cả rào chắn bên đường.
Mấy tên còn lại toát mồ hôi lạnh, trên trán kẻ nào kẻ nấy mồ hôi vã ra như tắm. Rút cuộc đây là chuyện gì, hắn rõ ràng là đang nhắm mắt, một chút động tĩnh cũng không có mà tên cầm súng lại lăn ra, chẳng lẽ hắn là tên sát nhân đinh sắt trong truyền thuyết hay sao? Xem chừng mấy tên “cao thủ” này cũng chẳng hơn mấy tên võ quèn trên sa mạc dạo nọ là mấy.
Nghĩ tới Diệp Mặc là tên sát thủ đinh sắt vô hình vô ảnh trong truyền thuyết, tên lái xe run như cầy sấy, mặt mũi tái xanh tái xám lại.
Bầu không khí trong xe bỗng cô đặc lại, cơ hồ còn không nghe thấy cả tiếng thở. Sự lợi hại của Diệp Mặc đã vượt quá sức tưởng tượng của bọn chúng, cho dù cả năm tên, tính cả tên đã ૮ɦếƭ hợp sức lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.
Chúng thậm chí còn sợ rằng, tự nhiên Diệp Mặc mà cảm thấy tên nào đó ngứa mắt thì sẽ lập tức động thủ ngay không kịp trăng trối.
Phải rất lâu sau đó, bốn tên mới dám hít thở bình thường trở lại.Có lẽ bởi nghĩ tới việc đang trên đường tới Đồ Điền của Lang Cực nên chúng cũng cảm thấy an tâm phần nào.
Lang Cực vốn dĩ họ Lang, nhưng vì bản tính hung hãn Gi*t người không ghê tay nên mới đổi là Lang tức lang sói
Mười năm trước, Lang Cực ở Macao vì báo thù cho một huynh đệ mà đã gia nhập một trong ba bang phái nổi tiếng nhất là bang Cá Mập, một mình gã đã Gi*t ૮ɦếƭ tới hai mươi ba thành viên của các bang phái khác, trong đó thậm chí có một tên cao thủ mà tu vi đã đạt tới mức Hoàng cấp.
Trong khi bỏ trốn Lang Cực đã tới sòng bạc Thiên Long Đầu ở Macao. Thiên Long Đầu rất trọng dụng gã, bèn thu nhận gã làm thủ hạ và đổi tên thành Nam Thanh. Giờ đã là một trong ba nhân vật khét tiếng và lợi hại nhất Nam Thanh, đồng thời cũng là kẻ có tiếng là tàn ác nhất.
Có người đoán rằng tu vi của Lang Cực đã đạt tới giai đoạn trung kì của Hoàng Cấp. Nhưng điều này có thật hay không, không một ai biết rõ, bởi những kẻ biết rõ thì đã ૮ɦếƭ thảm dưới tay gã rồi.
Lần này Thiên Long Đầu phái Lang Cực đến Takla Makan để cản đường Diệp Mặc, có thể thấy y hận và cũng coi trọng Diệp Mặc đến thế nào.
Tuy rằng việc Gi*t ૮ɦếƭ từng tên trên xe đối với Diệp Mặc dễ như trở bàn tay, mà thậm chí hắn ra tay thế nào chúng còn không kịp trông thấy. Nhưng Lang Cực cũng không hề kém cạnh, bản lĩnh của gã không ai là không biết, chỉ cần dẫn Diệp Mặc tới trước mặt, bọn chúng tin rằng hắn dù có ba đầu sáu tay cũng không phải là đối thủ của Lang Cực.
Lang Cực đã vượt ra khỏi trình độ của một cao thủ bình thường. Bọn chúng còn nghe nói bậc cao thủ đã đạt tới trình độ thượng đẳng thì những kẻ luyện võ bình thường không thể nào chống đỡ được. Nghĩ vậy cả bốn tên đều thở phào bình tĩnh trở lại.
Diệp Mặc cũng không tính xem sẽ Gi*t ૮ɦếƭ bao nhiêu tên, cho dù Gi*t cũng không thể Gi*t sạch. Hơn nữa những tên khác cũng chẳng có Nam Thanh thù oán gì với hắn, mục đích của Diệp Mặc chỉ là muốn dạy dỗ cho Thiên Long Đầu một bài học mà thôi. Hắn muốn Thiên Long Đầu biết rằng, Tu Chân giả không phải là kẻ muốn Gi*t là có thể Gi*t được.
Tốc độ của xe thương vụ càng lúc càng nhanh, tên lái xe muốn dẫn Diệp Mặc tới trước mặt Lang Cực càng nhanh càng tốt. Tên Diệp Mặc này quả thực quá đáng sợ, động một cái là có thể rút đinh ra Gi*t người ngay, thậm chí còn chưa kịp thấy hắn xuất chiêu thì đã toi rồi. Có lẽ chỉ có cao thủ như Lang Cực mới có thể trấn áp sự ngông cuồng và kiêu ngạo của hắn.
Diệp Mặc không hề lo lắng chút nào, hắn vẫn nhắm mắt dưỡng thần coi bộ rất điềm tĩnh. Có khi giờ chiếc xe này có lao xuống vực đi chăng nữa thì hắn vẫn giữ cái bộ dạng ung dung như thế.
Bốn tên côn đồ càng cảm thấy kì quái, không biết vì sao Diệp Mặc lại có thể tự tin như vậy, xe phóng nhanh như thế mà hắn vẫn ung dung nhắm mắt dưỡng thần, thật chẳng hiểu đầu óc tên này nghĩ gì nữa. Cho dù hắn không sợ bị đánh lén đi chăng nữa nhưng nếu nhỡ may xe bị đâm vào đâu hắn cũng không sợ hay sao?
Thế nhưng đám côn đồ cũng không phải lo lắng lâu, chưa đầy một giờ sau chiếc xe đã tới Đồ Điền.
Đồ Điền, giống như Hòa Điền, là những thành phố sát cạnh sa mạc Takla Makan, nơi đây có rất nhiều ngọc thạch. Nhưng lịch sử của Đồ Điền thì không lâu đời bằng Hòa Điền, đường phố cũng có vẻ vắng lặng và yên bình hơn.
Xe thương vụ sau mấy lần ngoặt thì đỗ lại ở một cái sân nhìn có vẻ rất xa hoa, ngoài sân có trồng một hàng ngô đồng, trông rất có phong cách.
Xuống khỏi xe rồi Diệp Mặc mới biết chiếc sân này rộng như thế nào, chỉ riêng hai hàng thanh niên trai tráng vạm vỡ cao to đã tới hai ba mươi người. Nơi này chắc hẳn là căn cứ của Nam Thanh rồi.
Không cần người dẫn, Diệp Mặc một mình cứ thế đi thẳng vào trong. Thay vì nói đây là một căn nhà thì chi bằng nói đó là một nghị viện thì hơn, chỉ có khác là không có bàn tròn mà thôi. Diện tích lớn thì khỏi nói rồi, hai hàng người đứng chỉ có 12 người, nhưng những người này so với hàng người đứng ngoài sân kia thì có vẻ hung hãn hơn nhiều.
Căn phòng chỉ có một chỗ ngồi duy nhất, đó là ở vị trí trung tâm. Một gã đàn ông đang ngồi ở đó, dáng vẻ hết sức uy nghiêm, bên cạnh gã còn có một cô gái.Trên mặt gã đàn ông có vài vết sẹo, trông đáng sợ nhất là vết ở giữa trán. Vết sẹo đó giống như một con rết lớn đang bò trên mặt, càng làm cho khuôn mặt gã đàn ông thêm vẻ dữ tợn.
Cô gái đứng cạnh trông chỉ tầm hai mấy tuổi, trên tay đang nghịch một con dao ba tấc. Lúc Diệp Mặc tiến vào, cô ta vẫn còn đang mải mê với con dao mà không chú ý tới sự xuất hiện của hắn.
Tên đàn ông mặt sẹo thấy Diệp Mặc bước vào nhưng không nói câu nào. Nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt rồi mới lên tiếng:
- Trông cậu có vẻ rất kiêu ngạo, tới lúc này rồi mà vẫn còn dám Gi*t người của ta. Cậu có biết rằng trên đời này đáng sợ nhất là chuyện gì hay không? Người trẻ tuổi à, cậu nghĩ là cái ૮ɦếƭ sao? Ta biết cậu không sợ ૮ɦếƭ, nhưng ta có trăm nghìn cách để cậu phải cầu mình được ૮ɦếƭ nhanh mà không được.
Diệp Mặc cười một tiếng lạnh lùng, đáp:
- Chúc mừng ngươi đã nói đúng, ta sợ nhất là ૮ɦếƭ đó, cho nên ta muốn nhờ ngươi nói với Thiên Long Đầu một tiếng, để hắn đi rửa cổ cho sạch đã.
- Hừ, khẩu khí cũng lớn lắm. Chỉ mong lát nữa mày vẫn còn giữ được khẩu khí như vậy. Rồi mày sẽ phải hối hận thôi.
Nghe Diệp Mặc nói những lời ngông cuồng ngạo mạn như vậy, Lang Cực tức sôi máu. Trước giờ chưa có kẻ nào dám nói hắn bằng giọng như thế.
Không để cho gã kịp đứng dậy, Diệp Mặc liền đi tới, cười gằn một tiếng:
- Cút ra.
- Mày...
Mặc dù rất muốn đợi xem bộ dạng thê thảm của Diệp Mặc lúc cầu xin tha thứ, nhưng Lang Cực đã không thể chịu nổi sự ngông cuồng coi trời bằng vung của hắn được nữa. Vẫn ngồi trên ghế, Lang Cực giơ nắm đấm lên, nhanh như cắt định đấm vào người Diệp Mặc.
Nắm đấm mang đến tiếng gió xé qua, thậm chí hàng người đang đứng dưới cũng nghe rõ mồn một, kẻ nào kẻ nấy hết lời ca tụng Lang Cực quả thực lợi hại.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc