Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi - Chương 1010

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

Đến Nam An khó vào Huyền Băng
- Tu vi Kim Đan kỳ? Cậu là được đề cử tới?
Diệp Mặc mới ra khỏi Truyền Tống Trận, đầu còn từng trận choáng váng, liền có một thanh âm kinh ngạc hỏi.
Diệp Mặc lúc này mới chú ý tới năm tên tu sĩ ở trước mặt hắn, tu vi của từng tu sĩ dường như cũng rất lợi hại.
Diệp Mặc nhìn năm tên tu sĩ trước mặt này, người lớn tuổi nhất hắn căn bản không thể phân biệt được, nhưng tu vi thấp nhất cũng không chỉ tu vi Hư thần. Diệp Mặc chỉ có thể nhìn ra một người trong đó dường như là Ngưng thể đỉnh cao rồi, người còn lại hắn cảm nhận không ra, hiển nhiên cũng đã vượt qua tu vi Ngưng thể.
Diệp Mặc hít một hơi, nơi này chính là Nam An Châu? Linh khí thật nồng hậu, tu sĩ thật cường hãn.
- Vâng, vãn bối Diệp Mặc ra mắt các vị tiền bối.
Tại loại thực lực tuyệt đối này, Diệp Mặc cảm giác mình còn không bằng con kiến, đối phương thậm chí chỉ cần đầu ngón tay là có thể Gi*t hắn.
Nam An Châu cho dù là lợi hại, cũng không có khả năng có nhiều tu sĩ cao cấp như vậy chứ? Chính mình vừa ra tới, liền xuất hiện bốn năm tên tu vi từ Ngưng thể trở lên?
- Linh căn thoạt nhìn rất tạp nham, loại tu sĩ này làm sao có thể được đề cử tới đây?
Một lão già trong đó nhìn Diệp Mặc, sau đó lắc lắc đầu.
- Cậu là linh căn gì? Vì sao được đề cử tới đây?
Lại có một người tu sĩ nhìn chằm chằm Diệp Mặc hỏi, hiển nhiên đã nhìn ra linh căn của Diệp Mặc, chỉ có điều hỏi xác nhận một chút, thậm chí ngay cả một chút hứng thú kiểm tra đều không có.
Diệp Mặc nhìn mấy tên tu sĩ này, nghĩ đến yêu cầu khi vào Truyền Tống Trận, trong lòng đã có chút hiểu được. Ngưng thể ở Nam An Châu hẳn là không phải nhiều như lông trâu, những người này tới đây đoán chừng là xem Truyền Tống đưa tới có phải đệ tử thiên tài hay không, nếu như là đúng, nói không chừng sẽ dẫn đi bồi dưỡng.
Hiểu được đạo lý này, Diệp Mặc đương nhiên sẽ không tới những môn phái kia làm đệ tử nòng cốt làm gì, lập tức rất là tôn kính nói:
- Vãn bối linh căn Hỏa Mộc song hệ, bởi vì kết thiện duyên với một tiền bối Kiếp Biến nên mới được đề cử.
- Quả nhiên là như vậy, tôi biết mấy tên Kiếp Biến Bắc Vọng Châu dùng quyền mưu tư. Một chỗ phải lãng phí bao nhiêu linh tinh và nguyên liệu?
Tên tu sĩ kia vừa rồi hỏi lại không hài lòng nói, hiển nhiên không hoan nghênh việc Diệp Mặc đến đây.
- Anh Hàn, loại tình huống này hiển nhiên không có cách nào tránh khỏi. Chỉ là một chỗ thôi, cho người ta đi. Hơn nữa Bắc Vọng Châu trước khi đưa tới, trên cơ bản đã nói là đệ tử thiên tài, đại lục Lạc Nguyệt cũng không quan tâm đến một danh ngạch.
Tên tu sĩ thoạt nhìn trẻ tuổi nhất bước ra giảng hòa.
Sau khi nói xong, gã lại nói với Diệp Mặc:
- Cậu đi đi, tư chất song linh căn của cậu còn chưa đủ tư cách tiến vào môn phái chín sao để bồi dưỡng. Nam An Châu không so với Bắc Vọng Châu, tuy nhiên ở độ tuổi của cậu mà đã tu luyện tới Kim Đan cũng thật không dễ, nhưng nơi này cậu vẫn tự giải quyết là được.
Diệp Mặc biết rằng song linh căn của hắn, ở Bắc Vọng Châu chưa được coi là loại tư chất phi thường gì. Ở đây, Nam An Châu nơi nào cũng yêu cầu thiên tài lại không qua được. Hơn nữa còn nói mình đi cửa sau vào, tài năng của mình ở trong mắt vài tu sĩ tuyển nhận đệ tử có chút giảm bớt. Như vậy bảo hắn đi, đã là khiến hắn được lợi rồi.
Diệp Mặc nhận được tin hắn được chấp thuận, lập tức ôm quyền cảm tạ vài câu rồi xoay người bước đi, một lát cũng không dừng lại.
- Khải Lượng đạo hữu, sao tôi cứ cảm giác tên nhãi này có chút rất không thích hợp?
Lúc này tên tu sĩ lúc nãy nói chuyện với Diệp Mặc bỗng nhiên lại nói một câu.
- Có cái gì không thích hợp hay sao? Có phải nhìn hắn tuổi còn ít mà đã có tu vi Kim Đan hậu kỳ hay không? Kỳ thật loại chuyện này ở Bắc Vọng Châu rất nhiều, rất nhiều môn phái hoặc là thương hội lớn sẽ bồi dưỡng một thiên tài, cũng không tiếc đan dược, cũng không suy xét ảnh hưởng của đan độc. Vừa rồi tên nhãi kia tôi không cần xem cũng biết trong cơ thể hắn có quá nhiều đan độc, cuộc đời này của hắn có thể thăng cấp đến Hư thần đã là vận may.
Ở bên cạnh một gã tu sĩ Thừa đỉnh lập tức nói, hiển nhiên không ưa Diệp Mặc.
- Sẽ nhanh thôi, tôi sợ hắn Hư thần cũng không có cách nào. Cho dù là hắn không trúng đan độc, linh căn của hắn cũng quyết định hắn không có khả năng tu luyện tới cảnh giới cao nhất.
Người tu sĩ được gọi là anh Hàn cũng phụ họa nói một câu.
Hai người đều nói như vậy, tên tu sĩ kia lúc nãy có hơi nghi vấn cũng không nói gì nữa.
Diệp Mặc lúc này đã cách mấy tên tu sĩ kia cả ngàn dặm rồi, nếu hắn nghe thấy được những tên tu sĩ bàn luận, nói không chừng sẽ chỉ vào mũi bọn họn mà nói, bọn mày hiểu cái con khỉ gì.
Nếu như nói tìm mười tu sĩ không có đan độc, hoặc là đan độc ít nhất, Diệp Mặc khẳng định hắn tuyệt đối sẽ là một người trong số đó.
Tu sĩ không luyện đan đều biết rằng lợi hại của đan độc qua một thời gian ngắn sẽ luyện hóa thành đan độc, hoặc là tìm linh dược giải trừ độc. Hắn một Đan Vương đương nhiên hiểu rõ hơn so với người khác, hắn tin tưởng không phải mỗi người đều có \'Vạn niên thạch duẩn tủy’. Còn hắn ít nhất còn có nửa bình.
Diệp Mặc sau khi ra khỏi phạm vi thần thức của mấy người kia mới dám dừng lại. Diệp Mặc phát hiện nơi này cũng là một thành thị tu chân, không khác thành Phỉ Hải là mấy, nhưng nơi này còn lớn hơn so với mười mấy thành Phỉ Hải cộng lại.
Diệp Mặc tìm vài tên tu sĩ hỏi thăm một chút, mới biết được nơi này mặc dù là thuộc Nam An Châu, nhưng cách thành Nam An của Nam An Châu còn vài chục ngàn dặm.
Chỗ này được gọi là thành Mạc Hải, bốn phía đều là biển, nhưng diện tích lại rất lớn, Truyền Tống Trận từ Nam An Châu đến Bắc Vọng Châu thành lập ở trong này.
Tuy rằng cách Nam An Châu còn một trăm ngàn dặm, nhưng người ở thành Mạc Hải cũng không ít, hơn nữa Diệp Mặc ở trong này phát hiện không ít tu sĩ Hư thần. Cho dù sau khi thành Phỉ Hải đã thành lập nên Châu Tế Truyền Tống Trận, tu sĩ Hư thần cũng không nhiều như nơi này. Về phần tu sĩ Nguyên Anh và Kim Đan, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy.
Như Diệp Mặc - Kim Đan viên mãn, tuy rằng thoạt nhìn tuổi còn trẻ, nhưng ở thành Mạc Hải lại quá tầm thường.
Diệp Mặc đi vào một cửa hàng, đang định tìm người hỏi một chút về Huyền Băng phái, đã có một gã phục vụ vẻ mặt tươi cười đi tới
- Anh bạn muốn mua gì vậy?
Cửa hàng không nhỏ, bên trong đã có vài tên tu sĩ Kim Đan và vài tên tu sĩ Nguyên Anh đang nhìn vật phẩm trưng bày trong tủ kính. Diệp Mặc vừa tiến đến, đã có người tiếp đón, hiển nhiên thái độ phục vụ ở nơi này không tồi.
- Tôi muốn hỏi xem Huyền Băng phái ở chỗ nào?
Diệp Mặc liền vội vàng hỏi, hắn nghĩ người phục vụ ở cửa hàng này mỗi ngày đều tiếp xúc với rất nhiều người, đối với những môn phái này chắc có lẽ không xa lạ.
- Anh muốn tìm hiểu Huyền Băng phái?
Tên phục vụ này hơi sửng sốt, tất cả mọi người đều biết Huyền Băng phái ở núi Huyền Băng, việc này còn muốn hỏi thăm sao?
Diệp Mặc thấy tên phục vụ có chút ngây người, vội vàng bổ sung một câu:
- Là như vậy, tôi có một người bạn ở Huyền Băng phái, tôi muốn đi thăm anh ta. Nhưng tôi chưa từng tới Huyền Băng phái, cho nên muốn hỏi một chút.
- Anh còn muốn đến Huyền Băng phái?
Tên phục vụ lại bất thần.
- Ha ha...
Một trận cười trong cửa hàng vang lên, gần như mọi người không tiếp tục xem vật phẩm bên trong tủ kính nữa, ngược lại đều quay đầu nhìn Diệp Mặc. Dường như Diệp Mặc mới là kẻ buồn cười nhất, thú vị hơn so với những đồ vật được bày trong tủ kính kia.
- Vừa rồi tôi không có nghe lầm chứ? Không ngờ nói muốn đi Huyền Băng phái tìm bạn?
Một gã tu sĩ Kim Đan hậu kỳ có chút âm dương quái khí nói một câu.
- Anh không nói, tôi vừa rồi còn tưởng rằng tôi nghe lầm, hoá ra thật sự còn có người muốn đi Huyền Băng phái nha.
Lại có người chế nhạo một câu.
Diệp Mặc nhíu nhíu mày, mình nói đi Huyền Băng phái đáng buồn cười như vậy sao?
Tên phục vụ kia hiển nhiên thái độ không tệ, y không châm biếm Diệp Mặc như người khác, mà rất khách khí nói với Diệp Mặc:
- Anh bạn ơi, Huyền Băng phái là tông môn chín sao, trong vòng ngàn dặm không cho phép người ngoài đặt chân vào. Cho dù anh có người quen ở núi Huyền Băng, cũng cần anh ta tới tìm anh, không phải anh đi tìm anh ta. Trừ phi anh có chỉ thị viết tay hoặc là tín vật của tiền bối Hóa Chân tông môn chín sao, còn không anh không đi tới núi Huyền Băng được đâu. Không cần nói anh không tới được núi Huyền Băng, ngay cả một lá thư cũng không thể gửi vào.
Diệp Mặc ngây người trong chốc lát, lúc này hắn mới hiểu được ý nghĩ của mình buồn cười đến cỡ nào, hắn cho rằng mình tới Huyền Băng phái rồi, lập tức là có thể nhìn thấy Lạc Ảnh. Hiện tại xem ra, căn bản không phải như vậy. Không cần nói nhìn thấy Lạc Ảnh, ngay cả trong vòng ngàn dặm ở núi Huyền Băng còn không thể vào được.
Tên phục vụ kia Diệp Mặc ngây dại, cũng biết Diệp Mặc không phải tới mua đồ, lắc lắc đầu, xoay người muốn đi. Diệp Mặc vội vàng giữ lại hỏi:
- Có phải tất cả môn phái chín sao đều nghiêm ngặt như thế hay không?
Tên phục vụ kia nhìn thấy bộ dạng Diệp Mặc hồn bay phách lạc, thở dài nói:
- Chẳng những là môn phái chín sao, ngay cả yêu cầu của môn phái bảy sao và tám sao đều rất nghiêm khắc, đều không cho phép đi vào. Nếu anh đến sớm nửa năm thì có một cách.
- Cách gì?
Diệp Mặc sau khi hỏi xong mới nhớ tới tên phục vụ này nói đến sớm nửa năm, nhưng việc này đều đã qua.
Tên phục vụ kia nói
- Nửa năm trước ở thành Nam An cử hành một \'hội giao lưu tu sĩ thành Nam An". Rất nhiều đệ tử nòng cốt của các môn phái đều tập trung ở thành Nam An, ở nơi đó giao lưu tu luyện. Nghe nói Huyền Băng phái cũng có người đến, nếu anh may mắn, ᴆụng tới một đệ tử dễ bắt chuyện của Huyền Băng phái, nói không chừng có thể nhờ người ta giúp đỡ đưa một lá thư cho bạn của anh cũng nên.
Hội giao lưu tu sĩ thành Nam An? Diệp Mặc thì thầm một câu, sau đó hắn lập tức lấy ra một trăm viên linh thạch bậc cao đặt trong tay tên phục vụ này nói:
- Xin hỏi một chút, \'hội giao lưu tu sĩ thành Nam An’, lần sau tổ chức là vào lúc nào?
Tên phục vụ nhận được một trăm linh thạch bậc cao, giờ mới hiểu được tu sĩ trước mắt này thoạt nhìn hồn bay phách lạc, không ngờ là một tên giàu có, hỏi mấy câu đã cho y một trăm linh thạch.
Vốn tên phục vụ này cũng có chút thông cảm với Diệp Mặc, hiện tại linh thạch lại tới tay, vội vàng trả lời:
- Ba năm một lần, lần tiếp theo là hai năm rưỡi nữa, vẫn ở thành Nam An như cũ.
Ngẫm nghĩ một chút, tên phục vụ kia lấy ra một ngọc giản đưa cho Diệp Mặc nói:
- Tôi cho anh một tấm bản đồ của Nam An Châu, chỗ nào cũng có bên trong đó.
Diệp Mặc nhận tấm bản đồ, thì thào nói một câu,
- Còn phải đợi hai năm rưỡi sao? Không được.
Tên phục vụ kia lắc lắc đầu, một mình rời khỏi.
Diệp Mặc không hỏi Phiêu Miểu Tiên trì, hắn biết, cho dù hỏi, cũng không có cách nào đi tới đó, còn không bằng không hỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc