Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 46

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Có Thể Không Gã Cho Anh Ta Được Không.
"Thì ra các người ở đây à, cô dâu đã vào trong rồi, hoa đồng còn không qua nhanh." Một nhân viên công tác đi tới thúc giục bọn họ.
Khả Khả và Nhạc Nhạc mỗi đứa kéo một bên cánh tay của Lăng Phong Ngãi dắt ra ngoài.
Nhạc Nhạc chớp chớp đôi mắt trong như nước, thì thào nói thầm: "Đều tại mẹ của chúng cháu a, mắc cỡ ngại ngùng, nên chậm chạp."
Người nhân viên công tác nhìn thấy khuôn mặt của Lăng Phong Ngãi thì khiếp sợ hít vào một hơi, lui về phía sau hai bước, hắn ta hít sâu một hơi, "Bộ dáng của mẹ các cháu thật sự rất. . . . . . rất. . . . . ." Thật sự là cô không tìm ra từ gì để miêu tả, nghi ngờ hỏi: "Đây không phải mẹ ruột của các cháu phải không, các cháu đáng yêu như vậy, mà chị ta. . . . . ."
Nhạc Nhạc tiếc thương lắc đầu, "Đương nhiên là mẹ ruột của bọn cháu rồi, chỉ là bị đột biến gen di truyền thôi."
"A...!" Nhân viên công tác còn rất phối hợp gật gật đầu
"Chú, chú hỏi nhiều như vậy, có phải có hứng thú với mẹ của cháu hay không a? Bây giờ mẹ cháu vẫn còn là độc thân a...!" Nhạc Nhạc dùng vẻ mặt H**g phấn mà nhìn hắn ta.
Lăng Phong Ngãi cảm thấy nếu tiếp tục như vậy thì sẽ nhanh chóng bị tiểu ác ma này ép đến điên, hắn ta có phần hiểu được vì sao Nhậm Mục Diệu lại trăm phương nghìn kế đưa vợ ra ngoài hưởng tuần trăng mật rồi. Hắn ta kéo tay Nhạc Nhạc , ý bảo cô bé có thể dừng lại đúng lúc.
Nhạc Nhạc mới không thèm nhìn đến ám hiệu của Lăng Phong Ngãi, tiếp tục cố gắng hết sức kéo dây tơ hồng, "Chú, mẹ cháu rất hiền lành lương thiện, ra được phòng khách vào được phòng bếp. . . . . ." Nhạc Nhạc ba hoa rối loạn khen ngợi Lăng Phong Ngãi một hơi .
Trên mặt người nhân viên công tác kia đầy hắc tuyến, đối với cô bé nhiệt tình làm bà mai nhỏ như vậy, thật sự có chút luống cuống, xấu hổ nói: "Hôn lễ sắp bắt đầu, chúng ta đi nhanh đi!" Nhanh chóng chuyển đề tài, nếu không, đoán chừng bà mối nhỏ này sẽ kiên quyết nhét bà mẹ có bộ dáng đặc sắc này cho hắn ta.
"A...! Vậy chờ một chút kết thúc hôn lễ chúng ta tiếp tục nói chuyện, khi đó sẽ có nhiều thời gian có thể cùng mẹ cháu bồi dưỡng tình cảm a." Nhạc Nhạc cũng không quản người khác có đồng ý hay không, đã bắt đầu tự tiện quyết định rồi.
*************************
Tại trong phòng nghỉ của nhà thờ, một nhóm người trang điểm vây quanh cô dâu xinh đẹp như tiên nữ.
"Dạ tiểu thư, cô thật sự rất xinh đẹp!"
"Oa. . . . . . Dạ tiểu thư, cô là cô dâu xinh đẹp nhất là tôi từng gặp."
"Đoán chừng một lát chú rễ sẽ nhìn đến trợn tròn mắt."
. . . . . .
Dạ Tường Vi nhìn chính mình trong gương, bộ váy tơ lụa mỏng trắng tuyết mềm mại dán sát trên người, càng lộ ra dáng người lồi lõm , cổ áo thấp ***, có thể nhìn thấy một chút trắng nõn trước ***, bả vai thiết kế gọn gàng, cánh tay nhỏ nhắn xinh đẹp không chút tì vết, làn váy thật dài tô vẽ thêm đóa hoa tường vi khéo léo, xinh đẹp sống động, lại không mất vẻ đoan trang chững chạc.
Dưới lông mày cong cong là đôi mắt to tròn, sóng mũi thanh tú ngay thẳng, môi đỏ mọng mềm mại hơi hé mở, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ lại không có một chút biểu cảm, đôi mắt đen sâu thẳm trong veo lại như ao đọng nước, không có một chút gợn sóng.
Cô khác với những cô dâu khác, không kích động, khẩn trương hoặc là H**g phấn. Cô lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, giống như đắm chìm vào trong thế giới của mình, bình tĩnh mà có phần không bình thường.
Đôi mắt thăm thẳm nháy một cái, trên mặt thoáng hiện tươi cười gượng gạo, nhàn nhạt đáp lại nói: "Cám ơn!"
Đột nhiên, phòng nghỉ yên tĩnh, thợ trang điểm lần lượt đi ra ngoài.
"Làm sao vậy, suy nghĩ cái gì?" Ám Dạ Lệ đột nhiên ôm lấy Dạ Tường Vi từ phía sau, vùi đầu vào giữa cổ cô, hít sâu một hơi, "Hôm nay, thật sự là em rất đẹp!"
Dạ Tường Vi nâng khóe miệng, nở nụ cười giả, "Em rất tốt, chỉ là. . . . . . Có chút khẩn trương."
Toàn thân Ám Dạ Lệ mặc lễ phục màu trắng, cùng với âu phục màu đen thường ngày thì bây giờ hắn lại lộ ra một hơi thở tao nhã như ánh mặt trời, mặt nạ bạc trên mặt tỏa ra cũng không phải ánh sáng lạnh lẽo, mà là ánh sáng rãng rỡ lấp lánh. Giống như, hắn vừa thoát khỏi địa ngục đen tối.
Ám Dạ Lệ cưng chiều nhéo nhéo cái mũi cô một cái, "Dạ Tường Vi không sợ trời không sợ đất, lại sợ cái hôn lễ nho nhỏ này."
"Anh cười nhạo em?" Dạ Tường Vi giả bộ không vui gạt tay hắn ra.
Ám Dạ Lệ buông cô ra, xoay người đi đến trước mặt Dạ Tường Vi, ngồi ở trước bàn trang điểm. Hai tròng mắt hắn tham luyến nhìn cô, khó có thể che dấu kích động trong đáy lòng, "Thật sự khó mà tin được, toàn bộ đều là thật sự, em thật sự sẽ gả cho anh rồi."
Dạ Tường Vi bị hắn nhìn như vậy thì có chút xấu hổ, cô ngượng ngùng cúi đầu, "Đây là thật sự a!"
"Tường Vi!" Ám Dạ Lệ nâng mặt cô lên,"Tuy chúng ta lập tức sẽ kết hôn, nhưng anh vẫn đang cảm thấy em rất xa rất xa anh, rất xa. . . . . ."
"Em. . . . . ." Dạ Tường Vi có chút chột dạ không dám nhìn thẳng hắn, rất sợ bị hắn nhìn ra bóng dáng khác trong mắt cô.
Ám Dạ Lệ chậm rãi ôm sát cô, "Mặc kệ em rất xa anh, anh cũng sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, vẫn. . . . . ."
Dạ Tường Vi bỗng nhắm hai mắt lại, thân thể cứng ngắcgiống như gạch, muốn phản kháng, nhưng ép buộc mình kiềm chế.
Hơi thở ấm áp của hắn càng ngày càng gần, càng ngày càng nóng bỏng, khi môi hắn sắp phủ lên môi cô, ngoài cửa truyền đến giọng nói kịp thời "Lệ! Đã đến giờ rồi. . . . . ."
Hạ Lan Xích nói xong, mới chú ý tới bọn họ đang ở làm gì, "Thực xin lỗi, hình như tôi tới không đúng lúc, các người tiếp tục tiếp tục đi, tôi nói cha sứ chậm lại một chút."
"Không cần." Ám Dạ Lệ lạnh lùng trừng mắt nhìn Hạ Lan Xích, quay đầu nhìn Dạ Tường Vi ánh mắt liền biến thành dịu dàng, nói: "Anh chờ em." Sau đó đi ra ngoài.
Dạ Tường Vi chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng nhạt.
"Dạ Tường Vi." Giọng nói trầm thấp từ tính như tiếng đàn violon vọng lại.
Cái giọng nói này K**h th**h tiếng lòng của cô, Dạ Tường Vi thoáng chốc sửng sốt, bỗng dưng xoay người, đôi mắt thăm thẳm sáng lên. Cảm giác phản ứng của mình có phần quá mức, bĩu môi, giống như người xa lạ lạnh lùng hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Hai tròng mắt của Ám Dạ Tuyệt hiện lên một chút sợ hãi, "Em có thể không gã cho anh ta được không. . . . . ." Qua một lúc lâu sau, thấy Dạ Tường Vi không có chút biểu cảm gì, lại hỏi: "Em có thể không gã cho anh ta được không, có thể vì anh mà không gã cho anh ta được không?"
Coi như là cầu xin, Ám Dạ Tuyệt đã buông bỏ tất cả tự tôn.
Tuyết nhi, Tuyết nhi của hắn ở ngay trước mắt. Không chỉ có buông bỏ tự tôn mà thôi, muốn mạng sống của hắn, hắn cũng sẵn lòng trả giá vì cô.
Dạ Tường Vi vuốt cằm, không dám nhìn hắn nửa, vẻ mặt đó đôi mắt như nước đó, giống như đang từng chút từng chút hút cô vào. Cô khẽ cắn môi, lắc đầu nói: "Thật xin lỗi!"
Em Là Của Anh.
Dạ Tường Vi ổn định cảm xúc lại một chút, nói: "Thật xin lỗi, tôi. . . . . . Tôi không thể."
"Em yêu anh ta?" Mắt Ám Dạ Tuyệt tối sầm lại, khó khăn hỏi ra những lời này.
Khóe mắt cô mắt lóe lên, "Ừm. . . . . ." Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, "Chúng tôi sẽ hạnh phúc ."
Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trái tim mình như bị VK sắc bén đâm một nhát, máu tươi liền chảy ròng ròng, đau đến toàn thân run lên, ngay cả mỗi một lần hít thở đều đau đớn.
"Dạ tiểu thư, bây giờ đến lượt cô vào rồi." Nhân viên công tác đi đến, bên người là hai hoa đồng. Bé trai xuất sắc mặc bộ âu phục nhỏ, giữa cổ là một cái nơ con bướm màu đỏ. Bé gái mặc váy công chúa nhỏ màu trắng, trên váy là lụa mỏng xếp tầng dày đặc, giống như thiên sứ nhỏ đáng yêu.
Ám Dạ Tuyệt xoay người, nhìn thấy Khả Khả và Nhạc Nhạc, lông mày cau lại.
Nhạc Nhạc thấy nét mặt phẫn nộ của cha nuôi, rất sợ hắn mở miệng nói chuyện với cô bé và Khả Khả, nếu vậy thì tất cả kế hoạch đều đổ sông đổ biển hết . Nhạc Nhạc tiến lên kéo tay Dạ Tường Vi, "Chị gái xinh đẹp, chú mặt nạ tuấn tú đang đợi chị a...!"
"Ừm!"Dạ Tường Vi hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của Nhạc Nhạc, "Em thật đáng yêu a...!"
"Chị gái xinh đẹp, chẳng lẽ em không đẹp trai sao?" Khả Khả giống như đang tranh công, đi đến bên cạnh Dạ Tường Vi i, mặt để sát vào cô.
Nhạc Nhạc đẩy mặt cậu ra, "Tránh ra, có biết nam nữ thụ thụ bất thân hay không!"
Dạ Tường Vi bị này hai cái đứa bé này chọc cười rồi.
Khả Khả và Nhạc Nhạc kéo làn váy thật dài của cô đi ra phòng nghỉ, lúc Dạ Tường Vi đi qua Ám Dạ Tuyệt, dừng bước, "Cám ơn anh đã đến tham gia hôn lễ của tôi, tôi cần lời chúc phúc của anh." Sau đó, không lưu luyến đi qua người hắn.
Nhạc Nhạc đưa làn váy dài cho Khả Khả, chạy ra ngoài, "Cha nuôi, không nên đau lòng a! Con cùng Khả Khả còn có chú dao găm sẽ giúp cha ςướק cô dâu trở về." Sau đó làm ra tư thế "OK".
"Chú dao găm? Lăng Phong Ngãi cũng tới?" Ám Dạ Tuyệt có chút kinh ngạc.
Biết ngay ba người chỉ sợ thiên hạ không loạn này sẽ không dễ dàng từ bỏ ý đồ.
"Dạ! Nhưng mà chú dao găm rất đào hoa a..., ở đây có một chú đẹp trai nhìn trúng chú ấy a." Nhạc Nhạc không chỉ thích quấy rối chim uyên ương, còn thích tuyên dương trắng trợn, cho dù là chuyện hư ảo cũng có thể vặn vẹo thành sự thật.
"Đẹp trai, chú đẹp trai, nam ?" Ám Dạ Tuyệt khó có thể tin.
"Đúng a...! Thì ra chú dao găm thích nam a." Nhạc Nhạc ngước đôi mắt trong suốt lên nhìn hắn, cẩn thận nói: "Cha nuôi cũng phải cẩn thận, cha đẹp trai như thế, ngộ nhỡ chú dao găm thích cha. . . . . ."
Ám Dạ Tuyệt cau mày, thở dài mà lắc đầu, bây giờ trong đầu đứa nhỏ này đang suy nghĩ cái gì chứ.
"Tóm lại một câu, cha nuôi không nên đối xử tốt với chú dao găm, không được để chú ấy thích cha!" Nhạc Nhạc vẫy vẫy tay với hắn rồi chạy theo hướng Khả Khả.
Bạn đang đọc truyện tại: WWW.ThichTruyen.VN (thích truyện chấm VN) - Website đọc truyện tương thích với mọi thiết bị di động.
Nhà thờ thiêng liêng được ánh mặt trời bao lấy, giống như tự tản ra ánh sáng thiêng liêng thuần khiết.
Bên trong truyền đến khúc nhạc kết hôn nghiêm trang êm ái, nhưng trong lòng Dạ Tường Vi vẫn rối loạn mãi, tiếng nhạc êm ái không lắng đọng lại chút nào trong lòng rối loạn của cô.
Cửa gỗ màu vàng điêu khác hoa văn khéo léo chậm rãi đẩy ra ——
Ám Dạ Lệ đứng ở nơi làm lễ nhìn cô, trên mặt mỉm cười hạnh phúc, ngọt ngào, tan vào trong lòng.
Cô thật sự kết hôn, đây là hôn lễ của cô và Ám Dạ Lệ, tất cả những chuyện này cũng không phải đang nằm mơ.
"Dạ tiểu thư, mời cô đi vào." Nhân viên công tác bên cạnh nhắc nhở Dạ Tường Vi đang bay bỗng trên mây.
"A...!" Dạ Tường Vi xoay qua, hít sâu một hơi, kiên định bước ra bước đầu tiên.
Khả Khả và Nhạc Nhạc theo sát ở phía sau, túm lấy hàng loạt cánh hoa hồng đỏ ném lên trên không ——
Lòng của Dạ Tường Vi run rẩy dữ dội làm cho cô cảm thấy mỗi một bước đều giống như đang làm việc nguy hiểm, nhắm mắt theo đuôi, rất cẩn thận, rất sợ không cẩn thận một chút liền rơi xuống vực sâu. . . . . .
Giữa khúc nhạc hôn lễ nghiêm túc êm ái lại truyền đến một tiếng động không hài hòa "Hắt xì, hắt xì. . . . . ."
Những hàng khách quý bịt mũi lại bắt đầu hắt xì. Tiếng hắt xì liên tiếp, mãi không dứt, một tiếng lại tiếp một tiếng.
Khả Khả và Nhạc Nhạc cười trộm không thôi, tiếp tục ra sức ném cánh hoa hồng đỏ tươi lên trên không.
"Nhạc Nhạc, hình như lọ tiêu này có hiệu quả càng tốt hơn rồi."
"Ưm, không! Ngoại trừ bỏ hạt tiêu em còn bỏ thêm bột ớt nửa. Đương nhiên hiệu quả tốt hơn a!" Nhạc Nhạc lấy thêm hoa hồng ném lên trên không, bọn người này liền hắt xì liên tục.
Hai đứa vốn là tới để quấy rối hôn lễ này, hôn lễ càng là không thể tiến hành bình thường thì càng vui vẻ.
Dạ Tường Vi đi tới trước mặt Ám Dạ Lệ .
"Tường Vi, cuối cùng bây giờ em cũng đến bên cạnh anh rồi." Ám Dạ Lệ nắm tay cô, hai người đứng lại đối mặt với cha sứ.
Cha sứ đối với đôi trai tài gái sắc trước mắt trang trọng nói: "Ám Dạ Lệ tiên sinh, anh có đồng ý lấy Dạ Tường Vi tiểu thư làm vợ của anh hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến ૮ɦếƭ mới có thể tách ra."
"Tôi đồng ý!" Ám Dạ Lệ nhanh chóng nói, nhưng giọng điệu rất thận trọng, giống như cho cô một lời hứa hẹn suốt đời.
"Dạ Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý lấy Ám Dạ Lệ tiên sinh làm chồng của cô hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến ૮ɦếƭ mới có thể tách ra."
Dạ Tường Vi cảm thấy hô hấp của mình đang bị đè nén, đôi mắt không nhịn được lung lay nhìn xung quanh, nhìn thoáng qua bóng dáng u ám.
Ám Dạ Lệ khẩn trương nhìn cô, nhẹ giọng thúc giục cô, "Dạ Tường Vi, em mau trả lời a? Nói ra suy nghĩ chân thật của em là được."
"Dạ Tường Vi tiểu thư, cô có đồng ý lấy Ám Dạ Lệ tiên sinh làm chồng của cô hay không, từ hôm nay trở đi cùng có nhau, giúp đỡ ủng hộ nhau, cho dù là tốt hay xấu, giàu có hay nghèo hèn, bệnh tật hay là khỏe mạnh đều yêu thương, quý trọng lẫn nhau, mãi đến ૮ɦếƭ mới có thể tách ra." Cha sứ hỏi lại một lần.
"Tôi, tôi. . . . . ." Dạ Tường Vi ngừng một chút.
Khách mời ở đây đều châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán sôi nổi, dường như bọn họ cũng vội vàng giống như chú rễ.
"Dạ Tường Vi, em là của anh, không được gã cho anh ta!" Toàn thân Ám Dạ Tuyệt mặc âu phục màu đen, đứng ở cửa vào nhà thờ, ánh mặt trời chiếu rọi trên người hắn, khuất bóng làm cho Dạ Tường Vi nhìn hắn có chút lờ mờ.
"Anh. . . . . ." Dạ Tường Vi cho rằng cô đã nói rất rõ ràng, hắn nên hiểu rõ chứ "Tất cả đều quá muộn rồi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc