Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 16

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Một Đêm T*nh d*c Triền Miên.
*** trong suốt mềm mại hiện ra, toàn bộ những vết thương trước kia đã hoàn toàn khép lại, không biết là thuốc mỡ của Hạ Khiêm Dật có hiệu quả, hay là làn da của cô có khả năng lành tốt, mà còn không lưu lại vết sẹo. Nhưng cái vết thương xấu xí kia vẫn còn tồn tại, vết sẹo nhặn lại nổi bật rõ ràng trên làn da trơn bóng, giống như từng vết tì hiện lên trên bức tranh thiên nhiên hoàn mỹ không khuyết điểm.
*** mềm mịn trắng nõn giống như thạch hoa quả trơn mềm, giống như một lớp nước đầy, chỉ cần dùng sức nhẹ là có thể làm nước chảy ra ngoài. Nhưng mà ở trước *** cô có một vòng vải băng rất chướng mắt, che giấu thân thể mềm mại xinh đẹp của cô.
Cởi ra từng vòng từng vòng mảnh vải. . . . . .
Ánh mắt chim ưng sắc bén của Ám Dạ Tuyệt không cách nào rời khỏi thân thể của cô được, nhìn không xót chút gì trên dáng người uyển chuyển của cô, đường cong cổ mềm mại xinh đẹp, đường cong xương quai xanh rõ ràng, bộ *** sữa trắng nõn, chiếc eo mảnh khảnh. . . . . . Đột nhiên hắn cảm thấy hô hấp của mình bắt đầu dồn dập, máu trong thân thể đang bốc cháy điên cuồng, toàn thân cũng bắt đầu nóng lên.
Xoa nhẹ hai vai mềm mại trơn bóng của cô, cảm xúc trơn mềm khiến cho hắn không ngừng đè nén hơi thở khàn khàn.
Nước trút xuống ào ào, toàn thân hai người nhanh chóng ướt đẫm, giọt nước tinh mịn cũng giội lên ngọn lửa đang bốc cháy trong cơ thể hắn.
Hơi nóng bốc hơi làm toàn thân Nguyệt Tiêm Ảnh đều nhuộm thành một lớp đỏ hồng, Ám Dạ Tuyệt đưa một tay kéo cô vào trong lòng, vội vàng hôn lên cánh môi đỏ sẫm của cô, *** từng chút nhỏ,. . . . . .
"Không. . . . . . Anh. . . . . . Buông ra. . . . . ." Lại rơi vào nụ hôn của hắn, giọng nói của Nguyệt Tiêm Ảnh bị ngắt đứt quảng. Cô vùng vẫy lui hai bước về sau.
Mày rậm giống như lưỡi kiếm của Ám Dạ Tuyệt nhíu chặt, nhìn vào đôi mắt lửa dục đang bốc cháy của cô , lửa giận và lửa dục đan vào nhau, hai tay mạnh mẹ nắm lấy chiếc eo nhỏ nhắn không để cho cô rút lui. Mang theo chút trừng phạt, hắn hơi dùng sức, đè cô ở trên giá rửa mặt. Đá cẩm thạch lạnh buốt liền truyền đến độ lạnh.
"Sao hả? Muốn chạy?" Ám Dạ Tuyệt nghiêng người che lưng cô lại, ngăn cô vùng vẫy, "Có phải vài ngày gần đây không chạm vào em, em liền quên nhiệm vụ của mình rồi không? Đã đồng ý ℓàм тìин nhân của tôi, sao, bây giờ muốn thể hiện đạo đức trong trắng của em sao? Đáng tiếc đáng tiếc, biểu hiện dâm dãng của em tôi đã biết từ lâu. . . . . ."
"Anh. . . . . ." Lời nói sỉ nhục giống như băng nhọn đâm vào trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh, thoáng chốc lạnh lẽo liền lan ra đến khắp cơ thể.
"Không cần. . . . . . A a. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêng ngã thân thể qua hai bên, lại không thoát được trói buộc trong hai cánh tay mạnh mẽ của hắn .
Hai tay hắn xoa nhẹ, di chuyển cọ sát một loạt cảm giác khác thường trong cơ thể cô, cô lắc đầu, không cam lòng mình cứ sa đọa ở trong tay hắn như vậy.
Mắt hơi hơi nâng lên, vừa lúc đối diện với mặt gương.
Giữa gương chiếu rõ ràng hai thân thể quấn đè lên nhau giống như ruột già, làn da màu đồng cổ khỏe mạnh của hắn, làm nổi bật *** trắng tuyết ngọc thạch của cô, bao nhiêu thị giác đều đập vào một hình ảnh, thật giống như dòng nước sạch quấn quanh chơi đùa hòn đá, một cứng rắn một mềm mỏng hợp thành hoàn mỹ.
Nguyệt Tiêm Ảnh xấu hổ đến hai gò má đỏ ửng càng thêm đỏ hơn, cô nhanh chóng cúi đầu, không dám ngẩng lên.
"Vì sao không nhìn?"
"Không. . . . . . Không nên nhìn, rất xấu hổ. . . . . ."
"Xấu hổ cái gì?" Bên môi thoáng hiện ý xấu, "Tới đây, nói cho tôi biết cảm giác chân thật của em. Càng dùng động tác chống cự đón nhận, sẽ làm cho người ta cảm thấy phiền chán!" Ám Dạ Tuyệt để sát vào môi đỏ mọng của cô, giọng nói thô ráp nói: "Thân thể của em thành thật hơn em, cô gái ***!" Cúi đầu, *** láp đôi môi nở nang, Ám Dạ Tuyệt cắn ngậm bày tỏ ngọn lửa trong lòng mình lúc này.
Nguyệt Tiêm Ảnh biết hôm nay không thoát khỏi , khép mắt lại, lặng lẽ bày tỏ tiếp nhận.
Có lẽ hắn nói không sai, thân thể của cô thành thật hơn cô. Quyến luyến cái ôm ấp dày rộng trong thân thể hắn, một bến tàu có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Mà lòng của cô, phải bao bọc che giấu để bảo vệ chính mình, không thể dễ dàng biểu lộ cách nghĩ chân thật của mình.
Cô gái ***? Thì ra ở trong mắt hắn cô chính là kinh khủng như thế.
Bàn tay dao động trên thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng dẫn đốt ngọn lửa trong người cô, ngay lúc giữ lấy cô, bên tai Ám Dạ Tuyệt hình như nghe được tiếng kêu to của Tuyết nhi —— Tuyệt ca ca. Tiếng nói trong trẻo như chuông bạc sạch sẽ thuần khiết là nốt nhạc hay nhất trên thế giới.
Tiếng thở dốc và tiếng thở hỗn hển của Nguyệt Tiêm Ảnh hợp thành một bản hòa âm tuyệt vời, ánh sáng mềm mỏng chiếu vào bóng dáng không ngừng dây dưa của hai người, một bức tranh hoàn mỹ với hình thức nguyên thủy hiện ra trước mắt.
Lúc hai người nặng nề thở dốc không quy luật, từng đợt hơi nóng không ngừng quấn lấy họ.
"Tuyết Nhi. . . . . ." Trong đôi mắt Ám Dạ Tuyệt đầy sương mù T*nh d*c , thâm tình kêu gọi .
Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt Nguyệt Tiêm Ảnh rơi xuống, nhàn nhạt ẩn ẩn ánh sáng bi thương, nhẹ giọng thì thào: "Tuyệt ca ca. . . . . ."
Cái tên này mỗi đêm cô đều kêu gọi mấy trăm lần trong lòng, đối với cô mà nói quen thuộc như thế, lại xa lạ như. Cô chỉ có thể lặng lẽ mà gọi ở trong lòng, không thể lớn tiếng kêu ra.
"Ào ào ——" tiếng nước xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề còn có tiếng ngâm rên rĩ mềm mại.
Cột nước dày ấm áp trong suốt bốc lên hơi nước mờ mịt, quanh quẩn hai thân thể.
Nước và lửa dung hòa, K**h th**h va chạm tia lửa tình yêu tinh khiết chân thành nhất.
Giờ phút này ——
Họ chính là Tuyết nhi và Tuyệt ca ca.
Cô chính là Mộ Trần Tuyết hàng thật giá thật.
Không có trở ngại kiên cố, không có chướng ngại vật.
Cùng một chỗ, chính là dùng sức ôm đối phương, chỉ đơn giản như vậy.
Truy cập ThichTruyen.VN thường xuyên để đọc những bộ truyện hay nhất !
Một tia sáng xuyên thấu qua khe hở bức màn len lén tiến vào, một chùm tia sáng dài nhỏ nhanh nhẹn chiếu lên trên giường.
Trên giường lớn màu trắng, hai người gắt gao quấn quanh một chỗ, dường như trải qua một trận mây mưa vẫn không rời xa.
Một đôi mắt trong trẻo, giữa ánh sáng mờ mịt giống ngôi sao rực rỡ. Trải qua một đêm hắn đòi hỏi vui sướng *** vô độ, theo đạo lý cô phải rất mệt mỏi mới đúng, nhưng giờ phút này một chút buồn ngủ cô cũng không có. Có lẽ tối hôm qua Ám Dạ Tuyệt biểu hiện dịu dàng khiến cho cô không biết nguyên do thôi.
Nguyệt Tiêm Ảnh chống tay lên, nghiêng người tỉ mỉ đánh giá hắn ——
Bại Lộ Thân Phận
Mày kiếm đen đặc, trên trán tràn ngập bá khí vương giả, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi hơi nhếch lên, mang chút cười khẽ trẻ con. Trên cằm có một tầng râu ria nhạt, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà ***ng vào một chút, đâm tay có chút thô ráp.
“Tuyết nhi. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt đột nhiên khẽ mở môi mỏng.
Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng hắn đã thức dậy, nhanh chóng thu tay về, lúc này mới phát hiện hắn không có động tĩnh gì.
Không phải là hắn đang mơ thấy cô chứ?
Đôi mắt trong suốt sáng rõ của Nguyệt Tiêm Ảnh hiên lên chút đau buồn, "Anh đã không thể buông em ra như vậy, vì sao còn làm những chuyện kia? Vì sao. . . . . ." Muốn chia rẽ hạnh phúc gia đình cô.
Nếu không phát hiện những chuyện này, đoán chừng hiện bọn họ đã sắp kết hôn hoặc là cô đã trở thành vợ của hắn. Mỗi ngày có thể ôm nhau hạnh phúc thế này, mỗi sáng sớm khi tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nhớ rõ trước đây, có chính là thích thừa dịp hắn đi ngủ, lén lẻn vào phòng hắn, nhìn bộ dáng ngủ của hắn, thường thường sẽ làm một ít trò đùa quái đản nhỏ. Vẽ mặt hắn thành diễn viên kịch, tô sơn lên móng tay hắn, kẹp cái kẹp tóc bươm bướm lên mái tóc ngắn của hắn. . . . . .
Mỗi lần Ám Dạ Tuyết đều rất tức giận, muốn đánh cô, nhưng là mỗi lần đuổi kịp cô, cho rằng bàn tay quá lớn, đánh xuống cũng không quá mạnh, trừng phạt hời hợt như vậy làm cho tiểu Mộ Trần Tuyết càng thêm càn rỡ.
“Hì hì. . . . . ." Kỷ niệm tuổi thơ tốt đẹp như thế, khiến cho khuôn mặt xinh đep tươi tắn của Nguyệt Tiêm Ảnh hiện lên tươi cười chói lọi. Đôi mắt sáng ngời liền chuyển, xẹt qua chút ánh sáng tinh ranh.
Tay mềm mại nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi hắn, "Nhìn xem hôm nay em sẽ chỉnh anh thật tốt!"
*************************
Toàn bộ chuẩn bị xong, Nguyệt Tiêm Ảnh bò lên giường quỳ gối bên người Ám Dạ Tuyệt , vén một lọn tóc ngắn nhỏ vụn của mình, đầu để sát vào hắn, sợi tóc đùa nghịch nguấy trong mũi hắn.
Ám Dạ Tuyệt ngủ say cảm giác được cái mũi ngứa , không kiên nhẫn mà vươn tay xoa nhẹ cái mũi một cái, trở mình một cái, giống như đã thành thói quen, đưa tay tìm kiếm bên cạnh hắn.
Tay trống không , giường lộ ra hơi lạnh băng giá.
"Người phụ nữ kia. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bỗng dưng ngồi dậy.
Vốn cho rằng Nguyệt Tiêm Ảnh bên cạnh sẽ len lén chuồn mất, thật không ngờ lần này cô không có rời khỏi, ngược lại ngồi ở bên cạnh hắn.
Trước kia Ám Dạ Tuyệt không hề thiếu phụ nữ, vì giải quyết sinh lý cần mà thôi, mỗi lần xong việc, hắn sẽ đuổi những người phụ nữ kia đi, lập tức tẩy sạch mùi bọn họ lưu lại trên người. Nhưng mà, lần này ngoài ý muốn rồi. Ôm người phụ nữ này đi ngủ, hắn phát hiện mình ngủ được rất ngon, mỗi lần cùng đi vào giấc ngủ với cô, hắn đều có thể mơ thấy Tuyết nhi.
Dần dần phát hiện một sự thật đáng sợ, hắn dường như càng ngày càng không thể tách rời cô, không đúng! Nói chính xác một chút, là thân thể của hắn không thể tách rời cô.
Dù sao bây giờ cô là tình nhân của hắn, tiêu tiền mua thân thể vì sao lại không hưởng dụng.
"Anh thức dậy?" Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêm mặt hỏi, đôi mắt sáng trong lấp lánh có thần thoáng hiện chút gian xảo.
Nhìn thấy có không có lặng lẽ rời đi, Ám Dạ Tuyệt an tâm nằm xuống, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ hả?" Ánh mắt chim ưng sắc bén rơi vào trên thân thể cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh mặc áo sơ mi của hắn, áo sơ mi trắng rộng rãi bao vây thân hình gầy yếu của cô, làm nổi bật tia sáng, có thể thấy được đường cong uyển chuyển tươi mát bên trong , loại mờ mờ ảo ảo này, loáng thoáng, càng thêm gợi cảm, châm ngòi giác quan người ta.
Ám Dạ Tuyệt nhíu nhíu mày, "Sao hả, muốn quyến rũ tôi?"
Nguyệt Tiêm Ảnh nhảy xuống giường, theo động tác khom lưng của cô, cổ áo rộng rãi làm cho nơi đầy đặn trước *** cô hiện ra, chiều dài áo sơ mi vừa miễn cưỡng che đậy cái ௱o^ЛƓ của cô, nhưng *** màu đen ở bên trong có thể lờ mờ thấy được.
"Thật nhỏ mọn, không phải chỉ là mặc một cái áo sơ mi thôi sao! Quần áo của tôi đều bị anh xé nát, anh muốn tôi mặc cái gì?" Nguyệt Tiêm Ảnh cầm lấy cái đồng hồ khắc hình rồng số lượng có hạn trên đầu giường, giơ lên trước mặt hắn, "Bây giờ đã mười giờ rồi."
"Sao lại trễ thế này." Ám Dạ Tuyệt vẫn là lần đầu tiên ngủ trễ như vậy, hôm nay còn có hội nghị, hắn lập tức xốc chăn lên, bước chân xuống, liền phát hiện không thích hợp.
Đường kẻ quần của hắn, đã bị cắt nát thành từng đường từng đường lộn xộn, thật giống một chiếc váy rơm.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, sao lại thế này?" Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ liền biết đây là cô gái nhỏ to gan lớn mặt ở trước mắt này làm.
Nguyệt Tiêm Ảnh đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức lui về sau vài bước, "Cái này gọi là ‘có qua có lại ’, ngày hôm qua anh xé nát quần áo của tôi, hôm nay tôi liền cắt hư quần của anh a. Ta vì anh mà đặc chế váy rơm Hawai, sao hả?"
Vẻ mặt không vui dần dần cứng ngắc đen đặc, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, con ngươi đen tức giận bừng bừng hơi hơi nheo lại, nâng mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phụt ra ánh sáng sắc bén, "Cô gái, em có phải là muốn ૮ɦếƭ hay không!"
Hắn đứng dậy, "Càng ngày càng vô pháp vô thiên, xem tôi hôm nay sẽ dạy bảo em thật tốt. . . . . ."
Mắt thấy Ám Dạ Tuyệt muốn tới bắt cô, Nguyệt Tiêm Ảnh co chân chạy. Cô chân trần, nhảy nhót lung tung, một lát đứng giường, một lát nhảy tới trên sô pha, còn trốn tới phòng tắm đi bộ vài vòng.
“A. . . . . . Cứu mạng . . . . . ." Trong tiếng kêu la lộ ra H**g phấn, gần như chìm đắm trong loại trò chơi này.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Ám Dạ Tuyệt theo thật sát phía sau cô, bởi vì trước đó Nguyệt Tiêm Ảnh làm tốt nhiệm vụ, vẽ loạn một lớp dầu trên lòng bàn chân hắn, để cho hắn va chạm vào sàn nhà sơn bóng liền trượt, tự nhiên tốc độ sẽ không nhanh.
"Tôi không. . . . . . Tôi dừng lại, bị anh bắt chẳng phải là ௱o^ЛƓ sẽ nở hoa sao?"
Lại vài vòng , hai người đều đã thở hồng hộc, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
"Anh nhanh một chút, tới nhanh bắt tôi a. . . . . ."
Cửa phòng đột nhiên mở ra ——
Nguyệt Tiêm Ảnh đang quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt ở phía sau, không có nhìn thấy cửa đột nhiên xuất hiện thêm người, đầu ***ng vào.
"Đau quá. . . . . ." Giống như ***ng vào vách tường cứng, cô lau trán, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Phong Ngãi, "Anh không phải người a, không có việc luyện tập cơ bắp cứng như vậy làm gì? Làm bao cát thịt người sao?"
Lăng Phong Ngãi cúi đầu, khiếp sợ nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một chút, lại nhìn Ám Dạ Tuyệt cách đó không xa. Giống như gặp sét đánh, đã không có phản ứng.
Phía sau Lăng Phong Ngãi là Hạ Khiêm Dật, Lãnh Trạch và Quỷ Tứ nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt quấn ngang hông cái "váy rơm Hawai" màu đen liền muốn cười, nhưng ngại vẻ mặt lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, chỉ có thể kìm nén, nhưng ở trong lòng đã cười đến ngửa tới ngửa lui rồi.
"Sao các người vào được?" Ám Dạ Tuyệt tức giận cắn môi, mày kiếm kéo căng tháo bỏ cái "váy rơm Hawai" chẳng ra sao kia ra.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc