Thiêu Đốt Tình Yêu Tấn Công Tổng Giám Đốc Tuyệt Tình - Chương 07

Tác giả: Tuyết Sắc Đồ Mi

Không Được Yêu Tôi
Thì ra là vì chuyện này, hắn giống như ăn thuốc nổ chạy tới chất vấn cô.
Vẻ mặt Nguyệt Tiêm Ảnh mê mẩn nhìn Ám Dạ Tuyệt ngang ngược, nói: "Anh cũng không có nói tôi không thể rời khỏi phòng của anh?"
Con ngươi rét lạnh của Ám Dạ Tuyệt xẹt qua một tia châm chọc lạnh rét, "Cũng đã nhận tiền, em có thể làm đúng nhiệm vụ một chút hay không!"
"Làm đúng nhiệm vụ?" Nguyệt Tiêm Ảnh thì thào lặp lại lời nói của hắn, mấy chữ này thật giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào *** cô, máu tươi đầm đìa, "Vậy anh cảm thấy tôi nên làm như thế nào mới gọi là ‘làm đúng nhiệm vụ’?"
"A. . . . . ." Khóe môi Ám Dạ Tuyệt hơi hơi giơ lên, nổi lên ý cười mị hoặc, thân thể nghiêng một chút, chậm rãi dính sát vào cô, "Cần tôi dạy em sao? Ngược lại tôi rất vui lòng phối hợp!"
Nâng cằm Nguyệt Tiêm Ảnh lên, cúi người chiếm lấy đôi môi của cô. Môi hồng trơn bóng mang lại cảm giác mềm mai mịn màng như tơ, thật giống như đóa hoa non mềm, khiến cho Ám Dạ Tuyệt dần dần xâm nhập. . . . . .
Chiếc lưỡi ấm áp mà **** của hắn chậm rãi tiến vào trong miệng cô, tìm kiếm, lật chuyển khuấy đảo vị ngọt ngào và mềm mại của cô.
Trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh rung động chậm rãi bị kích thích, cô không có một tí kháng cự nào, tùy ý để hắn hôn bừa bãi, cả người kề sát vào trên người hắn, đáp lại nhiệt tình của hắn.
Thật lâu sau, mãi đến lúc hai người thở hồng hộc mới buông ra, Nguyệt Tiêm Ảnh ngã vào trong lòng hắn há mồm thở dốc, lắng nghe nhịp tim đột nhiên tăng nhanh của hắn.
Độ nhiên Ám Dạ Tuyệt cảm thấy giống như mình đã trở về lúc trưởng thành, tràn đầy kích động.
"Em không thể yêu tôi. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt ôm chầm cô, chậm rãi để nằm ngang, nhìn xuống khuôn mặt đỏ ửng của Nguyệt Tiêm Ảnh, giữa đôi mắt thâm thúy nổi lên ngọn lửa ***.
Đúng! Ám Dạ Tuyệt vẫn cho rằng bản thân là một người không may mắn, hắn luôn mang đến tổn thương cho những người hắn yêu thương. Ba mẹ cũng vậy, Mộ Trần Tuyết của hắn cũng vậy.
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được hắn nói, trong lòng nổi lên một vướng mắc.
Trong lòng thầm cười nhạo, ở trong mắt Ám Dạ Tuyệt cô chỉ là một tình nhân hèn mọn thấp kém, muốn chỉ là thân thể, tác dụng duy nhất chính là dùng để phát tiết ***, có cái gì là yêu, thật sự là buồn cười, hắn khinh thường cùng tình nhân cuốn vào thứ trò chơi tình cảm nhàm chán này.
"Anh là thuốc độc ૮ɦếƭ người, yêu anh có ý nghĩa vạn kiếp bất phục, yên tâm, tôi cực kỳ tự trọng, sẽ không yêu tên ác ma như anh!" Nguyệt Tiêm Ảnh lừa mình dối người nói.
"Em thật sự là người phụ nữ thông minh!" Ám Dạ Tuyệt giống như biểu dương nàng một dạng, khẽ chạm một cái vào bên môi cô.
Nụ hôn tỉ mỉ mà hỗn độn rơi vào bên tai của cô, cái cổ gốm sứ, trước ***. . . . . . Một đường nhu mì đi xuống. . . . . .
Cùng với sức lực nụ hôn tăng thêm, mang theo tiếng thở dốc trầm trọng, một cánh tay Ám Dạ Tuyệt nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mềm mại đang nóng lên, thuận thế hướng về phía cái cổ trắng nõn duyên dáng, vai tròn. . . . . . Ngón tay từ từ di chuyển xuống dạo chơi trên vòng eo mãnh khảnh, Nguyệt Tiêm Ảnh bởi vì hắn ***ng chạm mà thân thể vặn vẹo một chút.
Ám Dạ Tuyệt cực kỳ hài lòng với phản ứng như vậy của cô, bàn tay lớn dọc theo đường cong lung linh bao trùm lên nơi đầy đặn mềm mại của cô.
"Ưm. . . . . ." Đột nhiên ***ng đến chỗ nhạy cảm khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh nhịn không được muốn phát ra âm thanh, thân thể liền run lên, nghĩ lại đau đớn tối hôm qua, "Không cần. . . . . . Không thể được. . . . . ."
“Em không có quyền lợi phản kháng!" Hơi thở nóng bỏng chạy vào bên tai cô, giọng nói thô ráp ngưng tụ thành *** nồng đậm, lập tức hôn lên môi cô, đem tất cả tiếng phản kháng đều chôn giữa nụ hôn nồng nhiệt.
Đôi tay không yên phận của hắn một đường đi xuống phía dưới tìm kiếm, thân thể nhỏ xinh của Nguyệt Tiêm Ảnh giống như lá phong thỏa thích nhảy múa ở trong tay hắn.
Ở trong bàn tay có sức quyến rũ kỳ lạ của Ám Dạ Tuyệt, Nguyệt Tiêm Ảnh cảm giác được thân thể đang dần dần nóng lên, một dòng nước ấm đang làm loạn ở bên trong thân thể, "Ừm. . . . . ." *** mềm mại quyến rũ bật ra khỏi miệng.
Cô hoảng sợ, bản thân lại kêu lên tiếng dâm mỹ như vậy, lập tức cắn chặt môi.
*** như vậy chắc chắn là kích thích đến thần kinh cảm xúc nhạy cảm của Ám Dạ Tuyệt, hai mắt tràn đầy T*nh d*c nhìn chằm chằm cô, giống như một con sói đang đói khát, hình như muốn đem Nguyệt Tiêm Ảnh đang ý loạn tình mê trước mắt một ngụm nuốt vào trong bụng, "Không cần tự cắn mình, tôi thích nghe *** của em."
Giọng nói của hắn mê hoặc lòng người, Nguyệt Tiêm Ảnh dần dần cởi bỏ gánh nặng trong lòng, khát vọng trong thân thể bùng lên, tay trắng mềm mại ôm lấy hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh chủ động chắc chắn khiến cho Ám Dạ Tuyệt phóng túng một chút, bày ra ma thuật ở trên người cô. . . . . .
Tiếng thở dốc nặng nề cùng tiếng thở gấp mềm mại quyến rũ hòa hợp thành một khúc giao hưởng tuyệt mĩ, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên vào cửa sổ kính chiếu vào bóng dáng của hai người đang liên tục đè lên nhau, một bức tranh nguyên thủy hoàn mỹ xinh đẹp ẩn ẩn giữa ánh sáng như vậy hiện ra trước mắt.
T*nh d*c nồng đậm cùng với nhiệt độ nóng rực tăng cao, giống như thế giới này chỉ có bọn họ không còn bất cứ ai khác.
**************************
Ngày hôm sau, Nguyệt Tiêm Ảnh đau nhức toàn thân yếu ớt tỉnh lại, bàn tay sờ vào bên cạnh, đã hơi lạnh.
Hắn đi rồi? Ám Dạ Tuyệt rời khỏi, Nguyệt Tiêm Ảnh một chút cũng không biết. Không có để lại quần áo, thật giống như chưa từng xuất hiện, nhưng mà trong không khí vẫn còn lưu lại hơi thở của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh ôm lấy cái gối của hắn, mặt trên vẫn còn lưu lại của mùi hương của hắn, thật giống như đang ôm hắn. Cho dù cùng hắn có thân thiết ***, cho dù cùng hắn nằm trên một cái giường, nhưng mà Nguyệt Tiêm Ảnh lại cảm thấy cô và hắn cách xa cả một đại dương, khoảng cách xa xôi này không cách nào phá tan.
Nước mắt lã chã rơi xuống, lướt qua khuôn mặt xinh đẹp. Nguyệt Tiêm Ảnh hận bản thân mình không chịu thua kém, cuối cùng lại là rơi vào giữa hoan ái; cuối cùng hận bản thân mình bất tài, không cách nào cự tuyệt hắn.
Hắn đã không phải là Tuyệt ca ca mười sáu năm trước của cô nửa, người đàn ông lãnh khốc khát máu như vậy khiến cho lòng Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy sợ hãi và không quen.
Hai mắt ướt đẩm nước mắt nhìn qua một chiếc chìa khóa được đặt trên tủ đầu giường, đè lên một tờ giấy ——
"Buổi tối, mười giờ đến phòng tôi."
Nét chữ rồng bay mang theo sức lực mạnh mẽ, thật giống tính cách của hắn.
Nguyệt Tiêm Ảnh đương nhiên hiểu ý của Ám Dạ Tuyệt , ý này rất giống bảo cô đi "Tiếp khách" . Bây giờ, vì ở lại chỗ này mà cô phải bán tôn nghiêm, giá rẻ đến mức bị hắn chà đạp.
***************************
Nguyệt Tiêm Ảnh vẫn giữ nguyên bộ âu phục nam ngắn gọn, Ám Dạ Tuyệt cũng không có công khai cô là gái giả trai, cho nên Nguyệt Tiêm Ảnh chỉ có thể tiếp tục giả trang.
Ban ngày cô mang danh nghĩa là một vệ sĩ bình thường, mang theo vẻ mặt nghề nghiệp cứng ngắc theo sát bên cạnh Ám Dạ Tuyệt. Mà buổi tối, cô lại hóa thân thành tình nhân của Ám Dạ Tuyệt, mười giờ, chính là thời gian bọn họ hẹn sẵn. Mỗi đêm Nguyệt Tiêm Ảnh sẽ tắm gội sạch sẽ, t đi tới phòng ngủ của hắn, ngủ trên giường lớn mềm mại mà lại lạnh buốt, thật giống như đang chờ đợi để được hắn cưng chiều.
Có khi hắn đã ở sẵn đó, có khi phải đợi một hai tiếng đồng hồ, cũng có khi cả đêm đó hắn cũng sẽ không tới. Nguyệt Tiêm Ảnh liền trợn tròn mắt nhìn trần nhà tối đen cho đến trời sáng, mãi đến khi trời vừa sáng, thừa dịp mọi người còn không có thức dậy liền vội vàng trở lại phòng khách.
Liên Tục Nảy Sinh Ác Cảm
Mỗi lần sau khi xong việc, Ám Dạ Tuyệt lật người, mang theo giọng nói khàn ***c mà lạnh lẽo hung ác ra lệnh cho Nguyệt Tiêm Ảnh rời khỏi. Hắn lại tiến vào phòng tắm tắm rửa, thật giống như không cho phép mùi hương của cô dính trên người, phải lập tức rửa sạch. Nguyệt Tiêm Ảnh kéo thân thể mệt mỏi rời khỏi căn phòng băng lạnh, cô đã bị hắn dùng xong, hẳn không cho phép cô ở lại thêm một phút nào.
"Gần đây thời tiết chuyển lạnh, bả vai của cô có xuất hiện tình trạng đau nhức hay không?"
Hạ Khiêm Dật là viện trưởng bệnh viện “Mộ Ái”, rất ít xuất hiện ở Nguyệt Minh Khâu, tổng bộ tổ chức "Ám" . Bởi vì mỗi tuần có cuộc họp thường kỳ, cho nên hắn đều chọn thời gian đó để trở lại tổ chức "Ám".
Hạ Khiên Dật mới vừa họp xong ra khỏi phòng họp, thấy Nguyệt Tiêm Ảnh đang đứng ngẩn người giữa vườn hoa, dưới nền các loại hoa thưa thớt đìu hiu càng làm cho người ta khó phát hiện thương cảm trên mặt hắn.
Trước kia không biết cô là con gái, chỉ cảm thấy cô là một nam sinh nhỏ bé nhu nhược. Nhưng mà hiện tại, hắn không cách nào xem cô là một nam sinh để đối đãi nửa.
Không gặp một thời gian, thấy cô mắt ngọc mày ngài càng thêm tràn ngập tư vị phụ nữ rồi.
Hạ Khiêm Dật cũng không biết là cái gì đã thúc giục hắn đi về phía cô.
"Ừm. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh nghe được có giọng nói bên tai liền khôi phục, lúc này mới phát hiện Hạ Khiêm Dật ở phía sau.
"Anh nói bả vai tôi? Không có gì. . . . . . Khá tốt!" Mỗi ngày đều bị Ám Dạ Tuyệt *** đến toàn thân đau nhức, cô cũng không biết bã vai đau nhức là vì nguyên nhân nào nửa.
Hạ Khiêm Dật nhìn phản ứng mơ hồ trên gương mặt cô, vốn cho rằng cô là một cô gái rất cứng rắn, thật không ngờ còn có bộ mặt ngớ ngẩn đáng yêu như vậy. Như thế này không khỏi kích thích Hạ Khiêm Dật đối với cô có hứng thú, rất muốn khai thác ra từng bộ mặt của cô, rất có ý nghĩa.
Gần đây Nguyệt Tiêm Ảnh đều buồn bực không vui, gia nhập tổ chức "Ám" đã một thời gian, nhưng cô không điều tra được tài liệu gì. Khoảng quá khứ này giống như bị người ta cố ý xóa đi, thật giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh càng u buồn, là hàng đêm phải tiếp nhận hoan ái, cô sợ nếu tiếp tục thì trái tim của bản thân sẽ dần dần bị trầm luân. . . . . .
Bất quá, còn có một phiền toái ngay trước mắt. Lúc cô cùng Ám Dạ Tuyệt hoan ái, chưa từng làm biện pháp phòng bị nào, mà mỗi lần hắn đều có thói quen phát tiết lửa nóng cuối cùng trong thân thể cô, Nguyệt Tiêm Ảnh rất lo lắng, tiếp tục như vậy cô sẽ mang thai.
"Anh có thể giúp tôi một việc hay không." Tuy khó có thể mở miệng, nhưng trước mắt cô không có cách nào rời khỏi Nguyệt Minh Khâu, đành phải thỉnh cầu Hạ Khiêm Dật rồi.
Trên dáng người thon dài của Hạ Khiêm Dật phát ra loại khí chất nho nhã, thật giống như một người anh trai văn vẻ lịch sự, làm cho Nguyệt Tiêm Ảnh hoàn toàn tháo gỡ phòng bị đối với hắn.
"Rất nguyện ý vì người đẹp cống hiến sức lực, cô cần giúp cái gì?"
Nguyệt Tiêm Ảnh hít sâu một hơi, quắt quắt miệng nói: "Tôi cần một ít ***."
"***? Cô muốn cái này để làm gì?" Đôi mắt Hạ Khiêm Dật nhìn xuống.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị ánh mắt của hắn làm xấu hổ, vội vàng lấy cớ, "Tôi. . . . . . Tôi cùng một đám đàn ông sinh hoạt, bất tiện. . . . . . Cho nên cần. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh bản tính thành thật rất khói nói dối, mới mở miệng liền chi chi ô ô, vừa nghe là có thể nghe ra lòng của cô.
"Tôi hiểu rồi! Hôm nay tôi nghĩ phép, đi đến bệnh viện sẽ đem qua cho cô." Hạ Khiêm Dật lộ ra mỉm cười sáng lạn để trấn an cô.
"Cám ơn anh." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm kích nói.
"Nói cám ơn rất không quen." Hạ Khiêm Dật nhịn không được vươn tay ra xoa nhẹ mái tóc ngắn nhỏ vụn của cô một cái, "Cô gái nhỏ!"
Xưng hô thân mật như vậy, thật giống như đối mặt với anh trai, khiến cho tâm trạng của Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức thoải mái, "Đừng xoa, tóc của tôi đều bị anh phá hư rồi."
"Kiểu tóc này của cô kêu là gì?" Hạ Khiêm Dật cúi đầu nhìn đôi gò má tinh xảo, trong suy nghĩ tưởng tượng thấy bộ dáng của cô với mái tóc dài tung bay.
"Cái gì! Tóc của tôi cũng ra hình dáng hơn so với anh." Nguyệt Tiêm Ảnh nhảy dựng lên quấy nhiễu tóc của hắn.
. . . . . .
Lúc hai người trêu chọc cười vui vẻ, cũng không có phát hiện một đôi mắt lạnh lẽo hung ác trên ban công lầu hai đang nhìn bọn họ, giữa đôi mắt sâu thẳm là ngọn lửa màu xanh đang hừng hực bốc cháy.
Một tay bưng ly cà phê, hơi nóng và mùi thơm tùy ý lượn lờ bay ra.
"Bốp ——" Quay tay một cái, đập vỡ ly cà phê ở trên sàn, những mãnh vỡ vụn nát đang nằm giữa cà phê thơm nồng tinh khiết.
Hai tay Ám Dạ Tuyệt gắt gao quắp lấy lan can, ‘khánh khách’ xương ngón tay rung động, xương ngón tay nổi lên, gân xanh trên mu bàn tay bùng lên.
****************************
Khoảnh khắc đứng chung với Hạ Khiêm Dật, Nguyệt Tiêm Ảnh bớt được không ít u buồn, cô mang theo tâm trạng sung sướng trở về phòng lớn.
"Vừa mới đi đâu hả ?" Giọng nói nhàn nhạt vang lên, dường như quỷ mị trôi bồng bệnh trong không khí, loại cảm giác âm u.
Thân thể Nguyệt Tiêm Ảnh khẽ run lên, theo tiếng nhìn lại, thấy Ám Dạ Tuyệt ngồi ở trên sô pha, hai chân nhếch lên, đặt ở trên bàn trà, hiện ra một dáng vẻ lười biến, nhưng trong mắt lại ngưng tụ thâm độc tàn ác.
"Tôi vừa mới ra ngoài một chút." Nghe hắn dùng giọng điệu xét hỏi tội phạm để tra xét cô,trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh cực kỳ khó chịu, nhưng mà không muốn kích động hắn, cô vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
"Đi đâu? Gặp ai?"
Nguyệt Tiêm Ảnh bực bội , hắn đem sự ngoan ngoãn của cô trở thành mềm yếu bất lực, "Tôi nghĩ cái này không cần thiết phải báo cáo cho anh!"
"Đúng vậy, thủ đoạn dụ dỗ đàn ông càng ngày càng cao, quả thật không cần khoe thành tích vĩ đại của em với tôi!" Đột nhiên hôm nay Ám Dạ Tuyệt cảm thấy bản thân mình bất thường, hắn quản cô nhiều như vậy làm gì, cô không phải là người phụ nữ hắn dùng tiền mua thôi sao, cô không biết điều thức thời, đuổi cô đi là được, hắn lại hờn dỗi cái gì. Đây không phải là tỏ rõ quá để ý cô rồi sao?
Để ý một người phụ nữ? Điều này sao có thể.
Ám Dạ Tuyệt không thể không thừa nhận bị thân thể mềm mại của cô cuốn hút, nhưng chỉ là thân thể của cô mà thôi.
"An phận một chút!" Ném lại mấy chữ này, Ám Dạ Tuyệt xoay người rời đi.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị lời nói của hắn khiến cho cô như lọt vào trong sương mù, không hiểu được chút nào ý của hắn.
Theo lý, thời kỳ trưởng thành của hắn đã qua, thời kỳ mãn kinh còn chưa tới, không hiểu phát hỏa lớn cái gì. Chẳng lẽ thời kỳ trưởng thành của hắn kéo dài, thời kỳ mãn kinh sớm, cho nên mỗi ngày đều giống như ăn thuốc nổ, nhìn người nào không vừa mắt liền phát nổ.
***************************
Không bao lâu, thì chuông điện thoại di động vang lên, Nguyệt Tiêm Ảnh bắt máy.
"Tiêm Tiêm, bây giờ có thể đi ra ngoài không? Tôi đang ở dưới chân núi Nguyệt Minh Khâu."
Nguyệt Tiêm Ảnh lập tức nói Hạ Khiêm Dật cẩn thận, nếu bị người khác nhìn thấy Hạ Khiêm Dật đem *** cho cô, vậy sẽ gặp phiền phức không cần thiết.
"Được! Anh Khiêm Dật, tôi lập tức tới."
Một chiếc mô tô màu đen hạng nặng gào thét lên, lấy tốc độ nhanh như điện chớp chạy tới dưới chân núi Nguyệt Minh Khâu.
Nhìn thấy Hạ Khiêm Dật đang dựa vào bên cạnh một chiếc xe thể thao màu xám bạc.
Dựng chân chống xe, Nguyệt Tiêm Ảnh từ trên mô tô nhảy xuống, "Anh Khiêm Dật, để anh đợi lâu."
"Đợi chưa lâu." Hạ Khiêm Dật lấy một gói thuốc từ trong xe ra, "Ở đây ngoài *** ra, còn có một c*** mỡ, lúc thời tiết không tốt thì bôi lên vết thương, có thể giảm bớt đau nhức."
Đột nhiên có một người quan tâm, giúp đỡ cô như vậy, làm cho trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh nổi lên dòng nước ấm,"Cám ơn anh Hạ Khiêm Dật." Nụ cười yếu ớt trên mặt cô có vẻ đẹp ngọt ngào cùng chân thành.
Hạ Khiêm Dật nhìn đôi mắt ngập nước vây quanh khuôn mặt gầy yếu, bên trong lóe lên một chút ánh sáng, dường như loáng thoáng che dấu rất nhiều bí mật.
Hắn có thể đoán được trên đôi vai gầy yếu này phải vác gánh nặng rất lớn.
"Tiêm Tiêm, nhớ rõ là gặp bất cứ chuyện cũng phải tìm anh, anh Khiêm Dật vì em không tiếc cả mạng sống!" Hạ Khiêm Dật vươn tay, vỗ vỗ đầu cô.
Đáy lòng Nguyệt Tiêm Ảnh tràn đầy cảm kích, gật gật đầu, "Ừ!"
Dù sao đây cũng là con đường duy nhất lên Nguyệt Minh Khâu, vì tránh gặp được người nào, hai người không có trò chuyện nhiều.
Nhìn chiếc xe thể thao của Hạ Khiêm Dật dần dần đi xa, trong lòng Nguyệt Tiêm Ảnh ấm áp dập dờn, tràn ngập cảm kích.
Bọn họ đều không có phát hiện, ở con đường giao nhau, một chiếc Maybach màu bạc ẩn nấp giữa bụi cây xinh tươi. Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Nguyệt Tiêm Ảnh.
Đôi chân thon dài xẹt qua không trung một độ cong hoàn mỹ, ngồi trên chiếc mô tô hạng nặng, Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng khởi động mô tô.
Nguyệt Minh Khâu, trước kia là địa bàn của bang "Mộ Diễm", hiện tại là tổng bộ của tổ chức "Ám".
Tuy Nguyệt Tiêm Ảnh đã gia nhập tổ chức "Ám" gần một năm, nhưng mà trước kia ở cấp thấp nhất, căn bản là không cách nào tiếp cận Nguyệt Minh Khâu, lên làm vệ sĩ của Ám Dạ Tuyệt mới bước vào nơi này, gần đây đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô còn không có thời gian đi thăm lại Nguyệt Minh Khâu một chút.
16 năm, rời khỏi nơi này lâu như vậy, nhưng dường như nơi này cũng không có xảy ra biến hóa lớn gì, mỗi cành cây ngọn cỏ đều thân thiết như vậy.
Giữa gió thu xào xạc, cây ngô đồng hai bên đường không ngừng có lá khô vàng bay xuống, bay lả tả, giống như một màn nhảy múa long trọng.
Nguyệt Tiêm Ảnh cưỡi mô tô, nhịn không được thả chậm tốc độ, nhìn quanh bốn phía.
Đôi mắt Nguyệt Tiêm Ảnh kích động nổi lên một tầng hơi nước, mỗi một nơi đều có kỳ ức lúc nhỏ của cô. Cô nhớ rõ ở dưới bóng cây sau mùa thu, ở trên con đường này Tuyệt ca ca cưỡi xe đạp chở cô , cô ngồi trước mặt hắn, hơi thở nóng rức của hắn phủ lên trên đầu cô, cô chỉ cần thoáng dựa vào phía sau, là có thể cảm giác được nhịp tim của hắn. . . . . . Ký ức lúc đó tốt đẹp như vậy, mà lúc này. . . . . . Đã là cảnh còn người mất.
Hắn đã không phải Tuyệt ca ca của cô, mà là kẻ chủ mưu hại cô nhà tan cửa nát mất đi người thân.
Nguyệt Tiêm Ảnh yên lặng trong mạch suy nghĩ của mình, căn bản là không phát hiện thân chiếc xe Maybach màu bạc đang chậm rãi tiếp cận cô.
Một bàn tay của Ám Dạ Tuyệt giữ vô lăng xe, ngón tay giữa kẹp một ***, khói trắng lượn lờ chậm rãi bốc lên. Chiếc Maybach chậm rãi, không nhanh không chậm theo sát phía sau Nguyệt Tiêm Ảnh.
Bỗng dưng, đôi mắt tối đen hiện lên ánh sáng sắc bén, khóe miệng giương nhẹ thoáng hiện lên ý cười tà tứ. Hắn mạnh mẽ đổi chân, đạp chân ga xuống đâm xe vào hướng Nguyệt Tiêm Ảnh.
Tốc độ chiếc Maybach tăng nhanh giống như là căm phẫn, liều lĩnh xông về trước.
Đột nhiên, hơi thở mạnh mẽ đánh tới khiến cho Nguyệt Tiêm Ảnh khiếp sợ, hai tay cô nhanh chóng chộp lấy tay lái, quay đầu mạnh một cái , nháy mắt chiếc xe MayBach dựa sát vào mô tô, Nguyệt Tiêm Ảnh quay đầu chạy vào một mảnh cánh rừng ngô đồng nước pháp.
Khóe môi Ám Dạ Tuyệt nhếch lên cười nhẹ, một tay nhanh chóng chuyển động tay lái tiếp tục truy đuổi Nguyệt Tiêm Ảnh.
Trong nháy mắt tiếng mô tô gào thét phá vỡ sự vắng lặng trong rừng, từng mảnh lá bay lả tả xuống, tăng thêm ý cảnh thơ mộng, nhưng tiếng mô tô cùng tiếng thắng xe lại lại phá hủy.
Trên mặt đất trải dài một lớp lá khô héo của cây ngô đồng, mềm mại.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh chóng tập trung tinh thần xuyên qua cây ngô đồng, kỹ thuật lái xe tốt, làm cho cô trong lúc chạy qua những cây này tự nhiên sẽ linh hoạt, với lại những thân cây cứng cáp còn có thể trở thành bình phong che chở cho cô.
Tuy chiếc MayBach của Ám Dạ Tuyệt lớn gấp vài lần so với xe của Nguyệt Tiêm Ảnh, nhưng ở giữa những cây ngô đồng mọc san sát nhau, chạy tự nhiên. Nhanh chóng đánh tay lái, dừng ngay, nhấn ga, đổi chắn. . . . . . Động tác lưu loát, hoàn thành hoàn mỹ một loạt động tác. Hắn gắt gao theo sát phía sau Nguyệt Tiêm Ảnh.
Hai tay Nguyệt Tiêm Ảnh cầm chặt tay lái, cau mày, cắn cánh môi. Cái người đàn ông này nổi điên cái gì, giống như chó điên cắn chặt cô không tha, có biết như vậy rất nguy hiểm hay không, chỉ cần cô có một chút không chú ý, sẽ bỏ mạng dưới bánh xe của hắn.
Tốc độ truy đuổi của hay chiếc xe như gió bay điện chớp, cuốn sạch một tầng lá ngô đồng thật dày trên mặt đất.
Đôi mắt u lãnh hung ác buộc chặt, phun ra ánh sáng sắc bén, dơ tay cầm TL đang bốc khói trắng ngậm vào trong miệng, hai tay điều khiển nhanh nhẹn ăn khớp, di chuyển một cái hắn vọt đến một bên khác.
Nguyệt Tiêm Ảnh có chút mừng thầm, coi kính chiếu hậu không nhìn thấy chiếc Maybach, đúng lúc này, đột nhiên từ bên cạnh có bóng dáng chiếc xe nhảy tót lên.
Ngay trong nháy mắt ——
"Xuy ——" Tiếng thắng xe mãnh liệt thấu cả trời cao.
Nguyệt Tiêm Ảnh ***ng vào một thân cây, sau đó ngã xuống, mà chiếc mô tô bị áp ở dưới bánh xe chiếc MayBach. Nếu cô không kịp nhảy ra, hiện tại thịt nát xương tan dưới bánh xe chính là cô.
"Khụ, khụ. . . . . ." Đột nhiên Nguyệt Tiêm Ảnh ho khan dữ dội, bàn tay mãnh khãnh ôm chặt ***g ***, từng đợt từng đợt đau nhức đánh vào trái tim cô. Cô há miệng lớn thở phì phò, gương mặt trắng bệch đã không có huyết khí.
Ám Dạ Tuyệt đi xuống xe, cầm đầu mẩu TL ném xuống đất, giẫm lên dập tắt, thờ ơ liếc cô một cái, nhìn đến tình trạng đau đớn của cô, khóe miệng thoáng nổi lên ý cười tà tứ, "Thân thủ, không tệ." Giống như khen ngợi giống như chê bai, làm cho người ta suy nghĩ không ra.
Nguyệt Tiêm Ảnh đột nhiên ngẩng đầu, chất vấn hắn, "Anh có biết vừa rồi rất nguy hiểm hay không, ngộ nhỡ. . . . . ."
"Là em nguy hiểm, không phải tôi." Ám Dạ Tuyệt thoáng khêu đôi mày tuấn tú, "Gia nhập tổ chức ‘Ám’ sẽ luôn luôn gặp phải nguy hiểm, ngay cả một chút nguy hiểm ấy em đã nhút nhát sợ hãi rồi sao?" Giữa đôi mắt lạnh lẽo hung ác lộ ra ánh sáng khinh thường, ánh mắt liếc nhìn đến vài cây khô héo và thuốc trong tay cô.
Khom lưng, nhặt một hộp thuốc lên, đôi mắt bỗng dưng buộc chặt, "***. . . . . . Đây là Hạ Khiên Dật đưa cho em?"
"Là tôi hỏi xin anh ta."
Vẻ mặt Ám Dạ Tuyệt cứng ngắc, thâm thúy nhếch đôi mày tuấn tú, hỏi: "Hạ Khiên Dật biết em là phụ nữ rồi?"
Nguyệt Tiêm Ảnh gật gật đầu, khó chịu liếc hắn một cái, "Lần trước lúc băng bó miệng vết thương bị trúng đạn. . . . . ."
Sắc mặt u ám nằng nề ngưng đọng lại, nghĩ đến cô vừa nói chuyện vui vẻ với Hạ Khiên Dật như vậy, tức giận giẫm nát tất cả thuốc.
"Em muốn ***, không cần phải hỏi Hạ Khiêm Dật, em muốn bao nhiêu, tôi liền cho em bấy nhiêu!" Ám Dạ Tuyệt lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người đi vào trong xe, nghênh ngang mà đi.
Nguyệt Tiêm Ảnh ôm chặt ***, gian nan chống đỡ để đứng lên.
Nguyệt Tiêm Ảnh nhìn xe máy đã trở thành một đống sắt vụn, thở dài một hơi thật sâu. Trái tim truyền đến đau nhức như bị kim đâm, xem ra bệnh tim lại phát tác, từ trong túi cô lấy ra một cái hộp sắt nhỏ tinh xảo, nuốt vào viên thuốc hai đầu màu trắng. Chống lên thân cây điều chỉnh nhịp tim hỗn loạn một chút, khó khăn mà di chuyển bước chân yếu ớt.
Một lớp lá khô rụng rãi đầy đất, giống như bày ra một tấm thảm, mềm mại.
Đôi mắt tối tăm của Ám Dạ Tuyệt thoáng nhìn, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé, con ngươi thoáng chớp động, ngừng xe lại, quay trở lại.
Đột nhiên truyền đến tiếng động cơ xe, chiếc Maybach vững vàng đứng ở bên người Nguyệt Tiêm Ảnh.
Ám Dạ tuyệt kéo kính cửa xe xuống, lạnh lùng ra lệnh: "Lên xe!"
Trong một lúc Nguyệt Tiêm Ảnh còn chưa kịp phản ứng hơi hơi ngẩn ra, sững sờ nhìn hắn.
"Tôi không muốn nói lần thứ hai!"
Nguyệt Tiêm Ảnh nghe ra được trong lời nói hắn không vui, lập tức mở cửa xe.
Trong lòng cô thầm cười trộm, 15 năm , hắn không có thay đổi, tuy so với trước kia càng tuyệt tình lạnh lùng tàn khốc hơn, nhưng mà trái tim vẫn giống trước kia, bề ngoài lãnh khốc, bao bọc trái tim lương thiện.
************************
Cũng giống như ngày thường, Nguyệt Tiêm Ảnh tắm rửa sạch sẽ lén lút vào phòng Ám Dạ Tuyệt, cũng như dự liệu, Ám Dạ Tuyệt không có trở lại. Nguyệt Tiêm Ảnh bò lên giường đã từng cùng hắn trải qua mây mưa vu sơn, lùi vào ổ chăn,
Cô mờ mịt mà mở to mắt, nhìn lên trần nhà.
Trần nhà thượng hạng màu đen giống như mây đen nghìn nghịt, mặt trên tô vẽ một ngọn đèn, thật giống như tô vẽ ngôi sao lên màn trời màu đen.
"Kẹt xoa xát!" Đột nhiên cửa mở ra.
Tiếng giày da cùng sàn nhà va chạm rõ ràng từng tiếng từng tiếng một, cũng giống như trái tim Nguyệt Tiêm Ảnh càng lúc càng đập nhanh.
Nguyệt Tiêm Ảnh khép mắt lại giả bộ đi ngủ, không hề muốn phải để ý đến hắn.
"Ngồi dậy!" Ám Dạ Tuyệt lạnh lẽo hung ác ra lệnh cho cô, "Không cần giả bộ ngủ."
Nguyệt Tiêm Ảnh cắn cắn môi, ngồi ngay ngắn, nhìn tới một hộp thuốc ở trước mặt.
"Không phải em cần *** sao! Trước, sau . . . . . . Em thích dùng loại nào thì dùng loại đó!"
Nguyệt Tiêm Ảnh đưa tay ngăn Ám Dạ Tuyệt ném thuốc về phía cô, buồn bực nói: "Anh đang làm cái gì !" Cô đem tất cả thuốc ném trên sàn.
"Thực nhìn không ra, thì ra em như vậy, chê tôi cho tiền em không đủ dùng sao? Lòng tham của em thật đúng là đủ lớn. Nhanh như vậy liền vội vả tìm người khách khác rồi. . . . . ."
Mỗi một câu, mỗi một chữ của Ám Dạ Tuyệt giống như đâm vào *** Nguyệt Tiêm Ảnh, cô đè nén hô hấp, nhịp tim của mình.
"Đủ rồi! Không cần nói nửa!" Nguyệt Tiêm Ảnh hét lớn với hắn.
Ám Dạ Tuyệt nghiêng người áp chế cô, "Như thế nào, làm được ra loại chuyện này, còn sợ người khác nói đến?"
"Anh cho tôi xuống." Nguyệt Tiêm Ảnh đẩy hắn, nhưng sức lực chêch lệch giữa nam nữ, vẫn không mảy may di chuyển được hắn. Nguyệt Tiêm Ảnh thở dài một hơi, từ bỏ vùng vẫy, nháy mắt với hắn mấy cái, "Nghe giọng điệu của anh hình như là. . . . . . Ghen."
"Ghen. . . . . . Ha ha. . . . . . Em nói tôi đang ghen. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt tùy ý cười rộ lên, cười đến ngửa tới ngửa lui, "Chưa thấy qua người phụ nữ không biết xấu hổ, nhưng vẫn là lần đầu tiên gặp được người không tự biết bản thân mình như em. Nói tôi ‘ghen’, chỉ bằng em, em có tư cách sao!" Ám Dạ Tuyệt châm chọc nói.
"Vậy có phải là Tuyệt thiếu đã quản nhiều quá rồi hay không?"
Giữa đôi mắt tối tăm phụt ra mùi nguy hiểm, ôm ngang Nguyệt Tiêm Ảnh lên, "Bây giờ em là người phụ nữ của tôi, tôi vẫn chưa chơi chán ghét, nhớ kỹ! Trước khi em cút khỏi đây, em phải giữ mình trong sạch một chút cho tôi, tôi không thích chơi đùa người phụ nữ dơ bẩn." Ám Dạ Tuyệt ôm cô đi vào phòng tắm.
"Oành ——" bọt nước văng khắp nơi.
Nguyệt Tiêm Ảnh bị hắn ném ở giữa bồn nước ấm áp, cái bồn tắm này không bình thường, thật giống như một cái hồ bơi nhỏ.
"Em cần phải tắm rửa thật tốt!"
"Ám Dạ Tuyệt, anh không cần cố tình gây sự!" Nguyệt Tiêm Ảnh từ trong nước chui ra.
Chiếc áo sơ mi rộng thùng thình xuyên thấu qua thân thể cô, phía trên còn có ký hiệu dấu ấn Hel­loKit­ty đáng yêu. Sau khi ướt đẫm, chất vải dệt thuần khiết thấm đầy nước, gắt gao dính vào thân thể cô, buộc vòng quanh đường cong duyên dáng của cô. Sau khi ướt chiếc áo sơ mi hơi mờ, làm nổi bật lên nội y màu tím bên trong.
Giống như hoa sen đơn thuần, khuôn mặt trắng nõn không trang điểm của Nguyệt Tiêm Ảnh dính đầy nước, uốn lượn chảy xuôi xuống.
Ám Dạ Tuyệt cảm thấy trong cơ thể có một ngọn lửa nhỏ đang dẫn đốt bốc cháy, hầu kết (trái cổ) của hắn xoay động một cái, nuốt một ngụm nước miếng, bắt đầu bội vã *** áo trên người ra.
"Anh. . . . . . Anh muốn làm gì?" Giọng nói Nguyệt Tiêm Ảnh sợ hãi run nhè nhẹ.
"Chỗ nào của em để Hạ Khiêm Dật chạm hả? Tôi giúp em tẩy sạch!" Rất nhanh, hắn đã cởi bỏ tất cả quần áo, đôi chân cao to cùng đường cong *** tuyệt mỹ.
Thấy hắn bước vào bồn tắm, Nguyệt Tiêm Ảnh nhanh nhanh nhảy ra ngoài. Đột nhiên bên eo có một sức mạnh ngang ngược, Nguyệt Tiêm Ảnh bị hắn túm lại.
"Anh buông. . . . . ." Cô ra sức vùng vẫy, hai chân đá loạn tóe lên ngàn vạn bọt nước.
"Câm miệng!" Ám Dạ Tuyệt gầm nhẹ một tiếng, âm u nói: "Muốn dùng tiếng giết heo kêu của em dẫn mọi người đến vây xem sao?"
Một chiêu này xác thực rất hữu dụng, Nguyệt Tiêm Ảnh ngoan ngoãn khép lại miệng, nhưng cũng không có ngừng phản kháng.
Nguyệt Tiêm Ảnh quật cường không khuất phục ngược lại kích thích *** chinh phục của Ám Dạ Tuyệt hơn, một tay hắn bắt lấy hai tay cô, một tay kia đè đầu cô lại, đem cô ấn vào trong nước.
Cho dù Nguyệt Tiêm Ảnh liều mạng vùng vẫy như thế nào, cũng không thoát khỏi trói buộc của Ám Dạ Tuyệt, ngay lúc cô cho rằng bản thân bị ngạt thở, Ám Dạ Tuyệt xách cô lên.
"Khụ, khụ. . . . . ." Nguyệt Tiêm Ảnh cảm thấy cổ họng như bị lấp kính, bắt đầu ho khan mãnh liệt.
Toàn thân như nhũn ra, vì cô không có ở trượt xuống, chỉ có thể dùng hai tay ôm lấy Ám Dạ Tuyệt, đầu dán vào *** hắn há mồm thở dốc. Bên tai vang lên tiếng cảnh cáo lạnh lùng: "Đây hậu quả của người phụ nữ không nghe lời, đã hiểu chưa?"
Đối mặt với người đàn ông cường thế *** như vậy, Nguyệt Tiêm Ảnh tâm phục khẩu phục, nhưng vẫn không giơ cờ đầu hàng.
Thân thể mềm mại trong ***, Ám Dạ Tuyệt huyết khí sôi trào làm sao thân thể lại không nảy sinh phản ứng. Thân Thể Nguyệt Tiêm Ảnh kề sát hắn cũng có thể cảm nhận được lửa nóng dưới than hắn, cô nâng mắt, đang muốn nhìn lên ánh mắt Ám Dạ Tuyệt, đôi mắt thâm thúy của hắn đã cháy sáng ngọn lửa *** nồng đậm,
"Anh sẽ không phải muốn ở trong này......." Nguyệt Tiêm Ảnh ngượng ngùng mà đôi má đã nhiễm một mảnh đỏ hồng.
Bàn tay to vòng qua thăm dò vào áo sơ mi ướt đẫm của cô, dạo chơi trên sống lưng bóng loáng. . . . . .
Nhiệt độ trong phòng tắm không những tăng lên, khí nóng dày cuồn cuộn, mang đến một phần cảm giác mờ mịt, giống như lắp kín một tầng kính mờ. Hơi nóng trên mặt nước lơ lửng lượn lờ, hai người càng không ngừng quấn vào một chỗ.
Tiếng ngâm mềm mại quyến rũ hòa vào tiếng thở dốc nặng nề, tấu vang khúc nhạc nguyên thủy nhất.
Sự thật gì đó, tình nhân gì đó. . . . . .Tất cả áp lực gánh nặng trong *** Nguyệt Tiêm Ảnh vào giờ phút này đều đồng loại tháo xuống.
Trong mắt cô chỉ có hắn. . . . . .
************************
"Cốc cốc. . . . . ." Thẩm quản gia gõ cửa phòng hai lần,đứng ở cửa hỏi: "Tuyệt thiếu, Nhâm tổng có việc tìm người."
Dường như hôm nay Ám Dạ Tuyệt có quá nhiều tinh lực cần phát tiết, giao chiến ở phòng tắm xong, liên tục chiên đấu ở trên giường, lại muốn cô một hồi.
Giờ phút này, hắn ghét nhất bị người khác cắt ngang, nhưng người tới là anh em tốt. Bây giờ đêm hôm khuya khoắc, hẳn là Nhâm Mục Diệu có việc gấp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc