Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 38

Tác giả: Mặc Ngân

Mùng 6 tháng 3, trời nắng, không mây, cỏ mọc xanh rờn, chim oanh bay lượn. Cảnh sắc rất đẹp.
Tâm trạng Ngôn Mạch rất vui, anh đem mấy chậu hoa ra ban công tưới nước.
Bạch Thiên Trương vừa đánh răng vừa lim dim mắt đi đến phòng ăn, đưa ánh mắt vô hồn từ bữa sáng thịnh soạn lên khuôn mặt Ngôn Mạch đang vui vẻ quét tương cà chua lên món bánh mỳ nướng.
Ánh nắng ban mai của mùa xuân bên ngoài cửa cổ chiếu rọi lên người Ngôn Mạch, anh quay đầu lại, nửa khuôn mặt bị ánh sáng chiếu vào sáng chói, Bạch Thiên Trương chỉ liếc nhìn thấy hàm răng trắng muốt của anh đang cười với cô, cảm giác lúc đó của cô chỉ có bốn chữ có thể hình dung ra: gió xuân phơi phới.
Bạch Thiên Trương bị sắc mặt như sáng sớm mùa xuân mê hoặc, cô tiếp tục đánh răng, chuyển động cánh tay lên xuống như một chiếc máy, mắt nhìn cơn gió xuân đó nhè nhẹ thổi qua, tay cầm một tệp khăn giấy, tiếp tục phủi mặt: “Thiên Trương, bọt kem đánh răng trên miệng em sắp chảy xuống kìa.”
Câu nói đó như tiếng sấm đánh vào giấc mơ xuân của Bạch Thiên Trương, cô lập tức mở to mắt, “chụt” một cái hút hết kem đánh răng vào miệng, quay người lại chạy vào nhà vệ sinh.
Nhìn dáng vẻ đáng yêu đó của cô, Ngôn Mạch phì cười, tiếp tục ngồi vào bàn ăn quét tương cà chua cho cô. Trong lòng suy tính kế hoạch của ngày hôm nay. Một ngày xuân ánh nắng rực rỡ thế này, anh định sẽ đưa cô đến công viên mới mở dạo chơi một vòng, rồi cùng nhau ăn cơm tại nhà hàng bên cạnh, cô ấy rất thích những món kỳ lạ hiếm có ở đó. Nếu còn sức và hứng thú sẽ tiếp tục đi dạo chơi bách hóa của quảng trường Đan Lộ, bình thường cô chê đồ ở đó quá xa xỉ, chỉ thích ngắm nhìn thôi, hôm nay dù thế nào cũng phải mua cho cô ấy cái túi mà cô ấy đi qua đã ngắm nghía biết bao lần. Nếu còn thời gian, có lẽ sẽ đi thả diều? Hoặc thả đèn trời cầu nguyện? Cô ấy luôn thích những trò mà chỉ có trẻ con hay chơi. Buổi tối dẫn cô ấy đi ăn cửa hàng Tứ Xuyên mà cô luôn thèm thuồng bấy lâu, có thể mời cô đi ăn kem…
Ngôn Mạch đã hoàn toàn rơi vào mộng tưởng anh và Bạch Thiên Trương sẽ trải qua ngày hôm nay đầy ngọt ngào, lãng mạn và tình yêu, anh vui sướng khẽ ngân lên một câu hát, ánh mắt hướng đến phía Bạch Thiên Trương đã chải chuốt xong, định nói với cô ấy về kế hoạch của ngày hôm nay thì đột nhiên dừng lại, sắc mặt trở nên kỳ lạ, hỏi cô: “Này, Thiên Trương, sao em mặc quần áo thể dục vậy?” Bộ quần áo thể dục này Bạch Thiên Trương chỉ mặc khi đi tập múa, Ngôn Mạch rất nhạy bén “ngửi” thấy một dự cảm không lành.
“Sao ạ?” Bạch Thiên Trương nhìn vào bộ quần áo mình đang mặc, một tay lấy chiếc bánh mỳ mà Ngôn Mạch đã quét tương cà chua cho cô, vừa nhét chiếc bánh vào miệng vừa ngồm ngoàm nói: “Em đã hẹn với bạn hôm nay đi tập múa rồi.”
Một giây sau… “Ý?” Bạch Thiên Trương quay đầu lại, “Tiếng gì thế? Ngôn Mạch, anh nghe thấy gì không? Hình như có tiếng kính vỡ?”
“…” Ngôn Mạch không nói gì, đứng dậy đi ra ngoài.
“Ngôn Mạch, anh làm gì thế?”
“Tìm keo 502.”
Bạch Thiên Trương không hề nhận ra rằng trái tim mềm yếu đó của Ngôn Mạch đã bị vỡ thành tám mảnh, liền vui vẻ quấn mái tóc xoăn lên, xách túi xách đi mất. Đến trước cửa chính, cô lại quay đầu lại về phía Ngôn Mạch, lè lưỡi dọa: “Ngôn Mạch, em cảnh cáo anh, anh không được đi theo em, càng không được quấy rầy em.”
Không phải cô có suy nghĩ đen tối, mà vì Ngôn Mạch quả thực rất nhiều lần như thế. Mấy tháng nay, trường tổ chức rất nhiều chương trình, cái gì mà Lễ tình nhân, rồi thì Lễ thành lập trường, vừa mới bận túi bụi ở đó xong, lại vội vàng tham gia Quốc tế phụ nữ. Vốn dĩ có đánh ૮ɦếƭ Bạch Thiên Trương cũng không tham gia chương trình này, khổ nỗi cô lại là trưởng ban văn nghệ, không thể không tự mình lên sân khấu biểu diễn. Chương trình năm nay lại bị bọn cán sự mới đến lập kế hoạch thành buổi hẹn hò, Bạch Thiên Trương run run lật quyển sổ xem hết kế hoạch mà mấy em khóa dưới đưa cho, tuyệt vọng tiếp nhận một hiện thực: cô phải tham gia một tiết mục nhảy hiện đại nóng bỏng với một nam sinh, để khuấy động không khí yêu đương, mang lại cơ hội phát triển gian tình cho đám trai gái thô tục.
Nhưng điều này cô không dám nói với Ngôn Mạch. Nghĩ lại chuyện cách đây không lâu, chỉ là cô nhảy với một bạn nam điệu quốc tế vũ rất trong sáng, cô còn uốn lượn, chạy nhảy khắp sân khấu, kết quả trong một động tác quay người lại, cô đột nhiên nhìn thấy sắc mặt tối sầm của vị hôn phu của cô trong gương, cô sợ hãi, vẹo cả sườn, đến bây giờ vẫn chưa khỏi đau.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Đây cũng là bài học, Bạch Thiên Trương nước mắt giàn giụa, sau này trước khi ra khỏi nhà nhất định cô phải chuyển mấy tuyến xe buýt, tuyệt đối không để Ngôn Mạch bám theo.
Bạch Thiên Trương vừa bực bội vừa mở cửa, kéo mãi không được. Sau đó cô nhìn lại thấy một tay Ngôn Mạch đang chống vào cửa, anh cười: “Em đi tập múa à? Nhảy đôi với con trai hay con gái vậy?”
Bạch Thiên Trương *** *** môi, trong lòng rỗng tuếch, vẻ mặt lại rất thản nhiên: “Chú Ngôn à, chú thật là phiền phức. Là con gái! Hi hi, chị em tốt.”
Ngôn Mạch nhướng lông mày: “Vậy thì em đi sớm về sớm. Hôn anh một cái đi.”
Bạch Thiên Trương hóa thân thành một con sói, lao đến hôn Ngôn Mạch một hồi, xong rồi mới mở cửa vội vàng bước đi.
Ngôn Mạch bần thần sờ nhẹ lên bờ môi bị Bạch Thiên Trương “ngược đãi”, mỗi khi cô ấy có chuyện gì giấu mình, xuất phát từ tâm lý hổ thẹn, luôn chột dạ muốn lấy nụ hôn để bồi thường, vì vậy cứ đến những lúc như thế này, cô ấy liền biến thành con sói hú vang khi trăng tròn. Vậy thì lần này… lại là chuyện gì đây?
Mấy tiếng sau, Bạch Thiên Trương eo mỏi lưng đau lê bộ xương già cỗi về nhà. Đi qua một cửa hàng Nhật Bản, cô nhớ đến Ngôn Mạch rất thích ăn món cá thu đao[1] của nhà hàng này, liền sờ sờ túi tiền vào mua, vì cảm thấy áy náy nên cô mua những hai con.
[1] Cá thu đao: Cá có thân dài, trung bình khoảng 20-30 cm một bên hơi hẹp lại; tiết diện của thân hầu như tròn. Thịt ngon, thường được dùng làm sushi hoặc sashimi.
Cô moi chìa khóa mở cửa, cẩn thận thò đầu vào trong xem xét, hình như Ngôn Mạch bắt đầu từ sáng sớm đã không chuyển dịch chỗ ngồi, anh vẫn ngồi bên bàn ăn. Chỉ có điều lúc đó ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ rọi vào đã phai màu trở thành sắc vàng cam nóng của buổi chiều tà, mặt trời bên ngoài như mạ một lớp kim loại màu đồng sáng bóng lên người Ngôn Mạch. Anh ấy ngồi ở đó, một tay cầm tách cà phê nhấm nháp, một tay giở tài liệu. Tư thế bất động như thế thật giống một bức tranh màu nước tuyệt mỹ.
“Ực ực.” Bạch Thiên Trương nuốt nước bọt, không biết tại mùi vị đàn ông lúc trước hay vì hương vị của cá thu đao trong tay cô.
Ngôn Mạch biết cô về, nở một nụ cười rồi đến cầm đồ cho cô, âu yếm hôn lên trán cô: “Em mệt rồi đúng không? Đi đâu ăn bây giờ?”
Bạch Thiên Trương cần thận quan sát lời nói và sắc mặt anh, chắc chắn không phát hiện ra dấu hiện không vui trên khuôn mặt anh, mới bắt đầu nịnh anh: “Này, cá thu đao anh thích ăn nhất đấy.”
Ngôn Mạch thần sắc hỗn loạn, cầm lấy hai con cá, quả nhiên cố ấy đang giấu mình chuyện gì.
Anh giả vờ vô tình hỏi: “Hôm nay em nhảy thế nào? Kết hợp với bạn nhảy tốt chứ?”
Bạch Thiên Trương nghĩ đến chàng trai không biết tên kia với những động tác tương đối thành thục: “Cũng được ạ.”
“Phải rồi, chương trình văn nghệ chào mừng ngày quốc tế phụ nữ của trường em tổ chức vào tối mai đúng không?”
Bạch Thiên Trương hơi chột dạ: “Vâng. Anh muốn đến sao?”
“Anh không đến được, em quên mai công ty anh liên hoan sao, mời đồng nghiệp nữ ăn cơm?”
“À đúng rồi.” Bạch Thiên Trương tỏ ra vô cùng nhiệt tình, “Đi đi, đi đi, anh mời họ ăn mấy món ngon chút, về muộn chút cùng không sao.”
Tối mùng 7 tháng 3.
Bạch Thiên Trương thay quần áo, trang điểm sau cánh gà, tiếp theo sẽ là tiết mục của họ. Đột nhiên, một em nữ trong đội nhảy thất thần chạy đến, trên đường ***ng phải vô số diễn viên, Bạch Thiên Trương đờ người khi cô bé lè lưỡi thở hổn hển trước mặt mình, giật cục báo cáo: “Chị ơi, cậu Tiểu Đình ấy không đến được ạ!”
Bạch Thiên Trương trợn tròn mắt: “Tiểu Đình?”
“Chính là bạn nhảy của chị đó! Cậu ta vừa mới gọi điện thoại nói là lối đi xuống đường của tòa nhà cậu ấy có một chiếc Hummer đỗ ở đó, bị chắn hết lối đi, cậu ấy không có cách nào ra được, chiếc xe đó lại không chịu đi. Vì vậy có thể cậu ấy sẽ đến muộn.”
Tiểu Đình là người dân ở đây, Bạch Thiên Trương từng đến nhà cậu ấy, nghĩ đến cái lối nhỏ tí như ruột gà và chiếc Hummer to kềnh ấy, Bạch Thiên Trương không nói gì được nữa.
Cô không ngại nhảy một mình, có điều âm nhạc và ánh sáng đều đã chuẩn bị xong rồi, đổi tiết mục e rằng quá gấp gáp. Cô bé cùng đội toát mồ hôi hột. Bạch Thiên Trương suy nghĩ một hồi: “Haiz, được rồi, một mình chị nhảy cũng được. Ánh sáng và âm nhạc đều không phải đổi.”
Lúc này, tiết mục trước đã kết thúc, MC chương trình bắt đầu ra giới thiệu tiết mục, Bạch Thiên Trương cũng không để ý nhiều nữa, cô nâng váy lên như một tráng sĩ vì nghĩa bước lên đoạn đầu đài.
Khán giả bên dười bắt đầu bàn tán to nhỏ, rõ ràng trên danh sách tiết mục và MC đều giới thiệu là tiết mục nhảy đôi mà, tại sao chỉ có một người lên sân khấu?
Bạch Thiên Trương cảm thấy mình giống như một con gà quay bị vặt sạch lông, mặt dày vô sỉ, nói: “Chỉ có một mình tôi, chỉ có một mình tôi, thế nào?”
Cô quyết định không để ý những con người phía dưới, nhắm mắt lại, tìm lại cảm giác nhảy, yên lặng chờ đợi âm nhạc vang lên. Trong lúc đợi hình như có người bước lên sân khấu. Bạch Thiên Trương nghĩ: “Không phải chứ? Ném đá người ta được rồi, không đến nỗi lên cả đây chứ?”
Cô mở mắt ra, vô cùng sửng sốt…
Một người mà đáng lẽ lúc đó phải đi ăn tiệc lại đang đứng trước mặt cô cười nhẹ nhàng. Anh chỉ mặc một chiếc áo len đen và mỏng làm những đường nét của cơ thể thêm hấp dẫn. Bạch Thiên Trương rối trí, không thèm để ý cả sắc đẹp trước mặt, cô nói nhỏ: “Anh lên đây làm gì? Anh có biết nhảy không?”
Đột nhiên lúc đó âm nhạc liền vang lên, tư thế của Ngôn Mạch rất tự nhiên, kéo cô vào lòng với một động tác rất đẹp mắt, trong khoảng khắc khom mình xuống anh nói nhỏ vào tại cô: “Anh đã từng nói anh không biết nhảy à?”
Rất nhanh, Bạch Thiên Trương đã hiểu ý của Ngôn Mạch, cô cũng bắt đầu theo tiết tấu của âm nhạc, chỉ sợ rằng cô và Ngôn Mạch phối hợp không ăn ý. Nhưng chỉ mấy giây sau, cô biết mình đã sai, thực sự cô đã không đủ hiểu Ngôn Mạch. Anh hoàn toàn có thể hòa mình vào tiết tấu nhanh, mạnh, phối hợp nhịp nhàng với từng động tác của cô. Nhìn là biết anh cũng là một cao thủ.
Bạch Thiên Trương thả lỏng người, để cho mình chìm đắm vào vũ điệu. Cô xoay người, trong sự mềm mại mang theo một cảm xúc mãnh liệt, uyển chuyển di chuyển từng bước chân, lúc gần lúc xa trêu ghẹo người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng lắc eo, thỉnh thoảng lại cong người về phía trước, khi Ngôn Mạch sắp chạm vào người cô lại tránh ra rất nhanh, kèm theo sự quyến rũ và lả lơi.
Khán giả phía dưới bắt đầu vỗ tay reo hò, không khí bắt đầu sôi nổi. Đôi chân Bạch Thiên Trương quấn lấy Ngôn Mạch, cọ xát, tiếp xúc đầy gợi cảm, cơ thể họ dính vào nhau, mỗi động tác dường như muốn bùng cháy cảm xúc, Bạch Thiên Trương đã hoàn toàn rơi vào cảm xúc mãnh liệt khác lạ, trong mơ hồ cô nghe thấy dưới khán đài thậm chí còn có người huýt sáo nữa.
Tiết mục kết thúc, hai người đều thở hổn hển. Ngôn Mạch chạy thẳng xuống dưới sân khấu, còn Bạch Thiên Trương trở về sau cánh gà vội vàng tẩy trang, thay trang phục, sau đó chạy về phía trước sân khấu tìm Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch đã đứng ở ngoài cửa phòng múa chờ cô. Lúc này Ngôn Mạch đã khoác thêm một chiếc áo bên ngoài chiếc áo len mỏng, Bạch Thiên Trương vui sướng nhảy đến ôm anh một cái thật chặt: “Ngôn Mạch Ngôn Mạch! Không ngờ anh nhảy giỏi vậy! Anh giỏi thật đấy!”
Ngôn Mạch quay lại, cười lạnh lùng: “Thì ra em muốn cùng người khác nhảy kiểu nhảy này.”
“…” Sắc mặt Bạch Thiên Trương trắng bệch đi, ba chân bốn cẳng định chạy mất.
Ngôn Mạch kéo cô lại, cười nói: “Em vẫn chưa biết đâu, anh còn có một chiếc Hummer đấy.”
Bạch Thiên Trương từ bỏ ý định chạy trốn, rõ ràng vào một buổi tối mùa xuân ấm áp như thế này, cô lại có một cảm giác, cơn gió thổi qua mặt cô dường như không phải là gió xuân ấm áp, mà là gió đông buốt thấu xương…
Tiểu Đình, vất vả cho cậu rồi!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc