Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 37

Tác giả: Mặc Ngân

Cuộc sống hài hòa về tổng thể thỉnh thoảng vẫn đan xen những nốt nhạc không hài hòa.
Ví dụ sau sự kiện trái dâu tây lần trước, Bạch Thiên Trương hễ tức giận là tiểu vũ trụ sẽ bạo phát, nhân lúc Ngôn Mạch đi làm cô đem hết đồ đạc của mình về ký túc xá.
Dư San thấy rất ngạc nhiên, sau khi hỏi rõ thời gian, địa điểm, nhân vật và cao trào của sự kiện đó là liền tặng cho Bạch Thiên Trương một câu nói: “Cậu làm gì thì kệ cậu đấy.”
Bạch Thiên Trương không cam tâm, liền phản bác: “Vậy ai bảo anh ấy không tôn trọng nguyện vọng của tớ như thế?”
Dư San cười nhạo: “Cậu thì có nguyện vọng gì đáng để tôn trọng chứ? Trước mặt mọi người anh ấy bảo vệ cậu như thế, cố ý để mọi người nhìn thấy tình cảm của cậu và anh ấy, còn cố ý chọc tức Cố Niên, cắt đứt hy vọng của cô ta. Bây giờ Cố Niên đã bị anh ấy đá bay đến tận một nơi xa xôi cách đây trăm nghìn dặm không về được nữa, cậu hãy biết tự thỏa mãn đi.”
Bạch Thiên Trương cố chấp, thà ૮ɦếƭ cũng không thừa nhận đã giận dỗi vô cớ.
Dư San cũng không thèm quan tâm chuyện này nữa, hỏi: “Cậu đã chọn môn tự chọn của kỳ này chưa? Phòng giáo vụ nói các môn nhân văn và nghệ thuật phải học đủ 8 học phần đấy. Có phải cậu đều chọn các môn khoa học tự nhiên không?”
Lúc này Bạch Thiên Trương mới nghĩ đúng là có chuyện như thế, vội lên trang web của phòng giáo vụ chọn môn. Cô hỏi: “Các môn nhân văn và nghệ thuật cậu chọn gì rồi?”
“Thiết kế quảng cáo.”
“Thiết kế quảng cáo?”
“Ừ, môn học mới mở năm nay, mời giảng viên trường khác đến dạy. Nghe nói rất dễ qua học phần, hay là cậu cũng chọn môn này đi?”
Bạch Thiên Trương nhìn những môn khác: Nghiên cứu chính trị và tình hình tài chính quốc tế, Nghiên cứu Hồng Lâu Mộng, Luật hôn nhân và thừa kế… đúng là chỉ có môn Thiết kế quảng cáo dễ qua nhất, vậy là cô chọn môn này.
Môn tự chọn bắt đầu từ tuần thứ ba sau khai giảng, cũng chính là tối nay bắt đầu học. Bạch Thiên Trương ngày nào cũng để ý đến di động để đợi một cuộc điện thoại.
Dư San mắng cô: “Lúc Ngôn Mạch gọi điện cho cậu thì cậu cố ý tắt đi, gọi lần nào tắt lần ấy. Bây giờ người ta chán không gọi nữa, cậu lại ngóng điện thoại của người ta. Cậu vớ vẩn quá đấy.”
Bạch Thiên Trương ngầm thừa nhận mình đã làm quá, sau đó đặt điện thoại xuống và vào Viêm Hoàng Kỳ Tích.
Con gái của cô Phong Vũ Trung Tạc Bài Cốt vì lớn quá nhanh, gà như Bạch Thiên Trương không có cách nào đem nó đi giết quái mạnh nữa, mấy ngày trước đã giao cho bố nó nuôi.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Bây giờ Bạch Thiên Trương một mình đơn độc, ẩn đi các tin của Gia tộc, ẩn luôn cả tên, quyết định đi khắp nơi ngắm cảnh. Nhưng chẳng bao lâu đã thấy chán ngán, thì ra không có Ngôn Mạch bên cạnh, cảnh vật có đẹp nữa cũng trở nên vô vị.
Cô thoát khỏi trò chơi, thở dài. Đã hơn một tuần nay Ngôn Mạch không liên lạc với cô, thì ra đây chính là cuộc chiến tranh lạnh lãng phí sức người, sức của trong truyền thuyết sao? Cô rất hối hận!
Buổi tối, Bạch Thiên Trương mang theo mấy đồ dùng bắt buộc phải chuẩn bị của môn tự chọn như MP4, sách giải trí ngoài giờ học, v.v..., chuẩn bị trải qua ba tiết học nhàm chán kia.
Môn thiết kế quảng cáo học trong giảng đường bậc thang, hơn một trăm học viên đã ngồi kín. Bạch Thiên Trương và Dư San vì muốn chiếm vị trí có lợi ở hàng cuối cùng nên đã đến rất sớm.
Bạch Thiên Trương cúi đầu chìm đắm trong cuốn tiểu thuyết, rõ ràng đã hoàn toàn thoát khỏi thế tục ồn ào xung quanh. Đang đọc đến đoạn nhân vật nam hiểu lầm nhân vật nữ, mọi người xung quanh đột nhiên yêu lặng, hình như giảng viên đã đến.
Bạch Thiên Trương không có động tĩnh gì, dù sao lớp cũng hơn một trăm người, cô ấy lại ngồi cuối cùng, tuyệt đối bị vùi trong đống người đó, có đào cũng chẳng đào lên được.
Người phía trước bắt đầu tự giới thiệu về bản thân: “Chào các bạn, tôi là tổng giám đốc nghệ thuật của Phong Khuynh. Rất hân hạnh được làm giáo viên môn tự chọn của các bạn, hy vọng chúng ta có thể hợp tác một cách vui vẻ. Còn về vấn đề học phần...”
Phong Khuynh? Tổng giám đốc nghệ thuật? Bạch Thiên Trương toát mồ hôi hột, tay run run, MP4 rơi xuống đất, đến bản thân cũng suýt bị trượt xuống đất. Cô không kịp suy nghĩ gì, lấy một quyển sách che mặt mình, nhìn trộm người trên bục giảng qua những khe hở của những cái đầu đen sì phía trước.
Cái người tuấn tú đẹp trai, phong độ trên bục giảng kia chính là vị hôn phu trong truyền thuyết mà một tuần nay cô không gặp – Ngôn Mạch! Bạch Thiên Trương sợ hãi, muốn lập tức tháo chạy, tại sao mà anh ấy có thể chỗ nào cũng chui vào được thế, đến trường học cũng trà trộn vào được?
Ngôn Mạch tiếp tục nói về quy trình học phần: “Tôi sẽ điểm danh mỗi tiết học, một người mỗi buổi nghỉ trừ 15% thành tích thi, hai buổi trừ 25%, nếu ai nghỉ quá ba buổi sẽ bị 0 điểm, không cần đến thi nữa, kỳ sau học bù. Hy vọng các bạn đi học đúng giờ.”
Bạch Thiên Trương nghiến răng nghiến lợi nhìn Dư San: “Dư San! Chuyện gì thế này?”
Dư San chọc thêm chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn: “Thì như thế đó. Tớ đã nói với cậu rồi, rất dễ qua đó, anh ấy là người đàn ông của cậu, cậu nũng nịu cái là học phần sẽ qua thôi. Tớ không lừa cậu chứ?”
Trên bục giảng, Ngôn Mạch phổ biến xong quy chế học phần liền bắt đầu giảng bài.
“Tiết học đầu tiên hôm nay, tôi muốn nói về cách phối hợp màu sắc. Điều này không chỉ quan trọng đối với thiết kế, mà cũng rất có tác dụng đối với việc ăn mặc trang điểm của chúng ra. Tôi nghĩ nên mời một bạn lên bảng làm thị phạm những điều tôi nói nhỉ...”
Bạch Thiên Trương vừa nghe câu nói đó liền lạnh hết người, lập tức vứt sách xuống và trốn xuống gầm bàn.
Ngôn Mạch nhẹ nhàng cầm chiếc thước giảng bài lật danh sách tên: “Được, thế này đi, xin mời bạn Bạch Thiên Trương lên trợ giúp tôi. Bạn Bạch Thiên Trương, xin mời.”
Bạch Thiên Trương ngoan cố không lên, đánh ૮ɦếƭ cũng không chui ra khỏi bàn, càng thu lu vào trong.
“Bạn Bạch Thiên Trương? Tại sao không đi học à? Vậy được, tôi sẽ tích một lần bỏ học, bạn nào quen bạn ấy lần sau thông báo với bạn ấy, thành tích của bạn ấy chỉ còn 85%. Haz, nếu vì điều này mà ảnh hưởng đến học bổng của bạn ấy thì thật đáng tiếc...”
Một cánh tay trắng trẻo thò lên từ dưới bàn, chỉ thiếu có thêm tấm vải trắng vẫy vẫy nữa là giống như đầu hàng. Bạch Thiên Trương chầm chậm thò ra khỏi bàn, uể oải báo cáo: “Thưa thầy, có em.”
Ngôn Mạch cười cười nhìn Bạch Thiên Thương không cam tâm tình nguyện, mặt mũi hầm hầm tử nơi xa nhất của giảng đường lê bước lên bục giảng, đứng yên trước mặt mình giống như nàng dâu nhỏ.
“E hèm.” Anh hắng giọng, đi quanh Bạch Thiên Trương hai vòng.
Bạch Thiên Trương cảm giác ánh mắt của anh như đang soi khắp trên người cô, lúc đó ý thức về mối nguy tăng lên gấp bội, cô cứng người không dám động đậy, chỉ có hai con ngươi đang chuyển động theo Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch cầm thước giảng bải lên hướng dẫn cho Bạch Thiên Trương, lúc đó bỗng nhiên Bạch Thiên Trương nhớ đến mô hình cơ thể người bằng nhựa trong phòng giải phẫu, cũng bị chỉ chỉ như thế cho mọi người xem. Hu hu hu, cô khóc, mô hình người à, tao thề lần sau không đi nghiên cứu cơ quan sinh sản của mày nữa, tao xin lỗi, cuối cùng tao cũng hiểu cái khó của mày rồi.
Ngôn Mạch nở một nụ cười lạnh lùng, anh cầm thước chỉ lên cơ thể Bạch Thiên Trương: “Các bạn hãy nhìn xem, bạn này hôm nay mặc một chiếc áo len màu đen, bên dưới là một chiếc váy trắng, dưới chân là một đôi giày cũng màu đen. Các bạn cũng đều biết, sự kết hợp giữa đen, trắng và xám là vạn năng, dù thế nào cũng không xấu. Nhưng có một số chỗ cần chú ý, ví dụ chỗ này.”
Tóc của Bạch Thiên Trương đột nhiên dựng đứng lên, chiếc thước làm bằng kim loại đó của Ngôn Mạch đang chỉ vào đôi chân chỉ mặc quần tất mỏng dính của cô ấy, lạnh toát.
“Ví dụ như ở đây, nếu giày lại là màu trắng thì không thể hài hoà với màu sắc phía trên, màu sắc không ổn định. Những cách phối như thế chỉ phù hợp với con gái cao gầy, vì phân rõ đen trắng không có tính liên tiếp, chỉnh thể bị cắt rời, vì vậy cần phải tuỳ người.”
Bạch Thiên Trương bực tức: “Thưa thầy, em xuống được chưa ạ?”
Ngôn Mạch cười: “Em có thể xuống, rất cảm ơn sự phối hợp của em.”
Bạch Thiên Trương thập tử nhất sinh trốn dưới chỗ mình, Dư San hỏi: “Này, bị người đàn ông của mình dùng thước chỉ vào người có cảm giác gì? Có phải có cảm giác rất SM không?”
Bạch Thiên Trương bị giỡn đến nỗi hồn bay phách lạc, miệng lẩm bẩm: “Phải tôn trọng mô hình cơ thể người.”
Ba tiết học tiếp theo, Ngôn Mạch đóng vai một “Kiến trúc sư của linh hồn nhân loại”, Bạch Thiên Trương vốn định không thèm để ý đến anh ấy nữa, tiếp tục đọc tiểu thuyết, nhưng sau đó lại bị phong thái giảng bài hài hước của anh trên bục giảng thu hút, không ngờ bản thân lại nghe say sưa suốt ba tiết.
Đến khi chuông tan học reo lên, Bạch Thiên Trương mới nhớ ra là họ đang trong thời kỳ chiến tranh lạnh, sao có thể dễ dàng mất cảnh giác đến thế chứ? Cô vơ đại đồ đạc bỏ vào túi sách, nhân lúc Ngôn Mạch còn đang mải xếp đồ, cô ba chân bốn cẳng chạy ra cửa sau, lảo đảo chạy xuống cầu thang. Không ngờ cô lao đi nhanh quá, chân nam đã chân chiêu, ngã sóng soài soài xuống đất, một bóng người đen đen trước cửa vội đỡ cô dậy.
Bạch Thiên Trương vẫn chưa định thần trở lại, ngẩng đầu vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn!... Ngôn Mạch?”
Ngôn Mạch nhìn cô cười: “Xin hãy gọi là thầy Ngôn.”
Bạch Thiên Trương ức lắm nhưng vẫn phải cố cười: “Vậy thì thưa thầy Ngôn, em cảm ơn thầy rất nhiều ạ! Em không phiền thầy nữa, thầy tiếp tục tận hưởng cảnh đẹp của trường đi ạ.”
Cô đang đinh chạy đi thì bị Ngôn Mạch kéo lại.
“Ê ê.” Cô lập tức lùi lại giữ khoảng cách, “Thầy Ngôn, xin thầy hãy tự trọng.”
Ngôn Mạch khẽ cười, rất quyến rũ, Bạch Thiên Trương bắt đầu nuốt nước bọt ừng ực.
Ngôn Mạch cúi xuống nói vào tai Bạch Thiên Trương: “Anh không bận tâm chuyện thầy trò yêu nhau.”
Bạch Thiên Trương cơ bản không kịp kháng cự, liền bị Ngôn Mạch khoá môi. Trước đây Ngôn Mạch là người nhẹ nhàng, nho nhã, chỉ có nụ hôn lúc này vô cùng mãnh liệt, cháy bỏng mà anh luôn khao khát bấy lâu, dường như muốn cắn xé, nuốt của Bạch Thiên Trương vào bụng.
Ngôn Mạch tỏ ra vô cùng mãnh liệt, còn Bạch Thiên Trương lại sợ hãi, chịu đựng.
Râu của Ngôn Mạch đâm vào má làm cô thấy ngứa ngứa, nhột nhột, cô có ý thức phải kháng cự lại, nhưng lại nghe thấy tiếng anh thở dài bên tai: “Em còn giận không?”
Thế là tối hôm đó, dưới ánh mắt “Mình sớm đã đoán thế rồi” của Dư San, một cô gái không có lý trí, dễ dàng bị vẻ nam tính dụ dỗ, dễ dàng bị một nụ hôn làm mê hoặc, đã thu dọn đồ đạc, vứt bỏ thành kiến, nhân lúc đêm đen gió lộng đã lén lút trốn theo một “thầy giáo” của trường đại học W.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc