Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 35

Tác giả: Mặc Ngân

“Phù! Ha ha ha! Sau đó thì sao?” Dư San hỏi.
Bạch Thiên Trương ngượng ngùng: “Sau đó Ngôn Mạch dậy tắt tiếng, còn tớ trở về.” Cô tự giấu đi sắc mặt lúc đó của Ngôn Mạch.
Dư San P0'p chặt tay tỏ ý tiếc nuối: “Tớ tưởng lần này anh Ngôn Mạch sẽ để lại cho cậu khối tài sản hơn trăm triệu cơ đấy…”
Bạch Thiên Trương ngạc nhiên: “Anh ấy có nhiều tiền thế à?”
Dư San lườm cô một cái đầy ẩn ý: “Trên cơ thể mỗi người đàn ông khỏe mạnh đều cất giấu nhiều tiền như thế đấy…”
“…” Sắc mặt của Bạch Thiên Trương sầm lại, “cậu suy nghĩ tầm bậy quá đấy Dư San.”
“Cậu cũng hiểu rồi đấy chứ?”
Thế nhưng nụ cười ranh mãnh khó hiểu của Dư San cũng không thể cứu vãn Bạch Thiên Trương rơi xuống vực sâu. Cô nhất quyết không lên IS, không chào người của Thượng Thiện Nhược Thủy, không trả lời bất cứ sự việc nào liên quan đến chuyện cô đi thăm người bệnh và “thăm” lên tận giường của người ta.
Bạch Thiên Trương cứ nghĩ đến diễn biễn quá trình đầy bi ai đó, cô cứ nghĩ tới những chuyện cô và Ngôn Mạch tỉ tê bị người của Thượng Thiện Nhược xúm lại nghe, nghĩ đến bọn họ ngồi lê đôi mách chuyên dựng chuyện ngồi sau màn hình nín thở, mắt sáng quan sát là cô thấy xấu hổ, tức giận muốn ૮ɦếƭ.
Cảm thấy bị đả kích vô cùng, trên đầu Bạch Thiên Trương như có một đám mây đen lơ lửng, đi đến đâu cũng có sấm chớp đánh vào mình. Dư San an ủi cô: “Cậu nghĩ xem, nếu cho cậu một lựa chọn, cậu chọn để cho họ nghe thấy tiếng rắm vang trời của cậu hay cảnh mặn nồng do cậu và Ngôn Mạch làm diễn viên chính?”
Bạch Thiên Trương ngồi bên bồn cầu suy xét về mệnh đề mà Dư San đưa ra. Tiếng rắm vang trời à? Có lẽ cảnh mặn nồng kia còn hơn, dù có mất mặt cũng là hai người mất mặt, hai người bị ném đá còn hơn một mình mình bị. Sau khi suy nghĩ thông suốt vấn đề, Bạch Thiên Trương kéo dây xả nước bồn cầu, cho tất cả những chuyện đã qua đó trôi theo dòng nước xuống hố sâu.
Cô coi như da mặt bị dày thêm ba phân, vào trò chơi giống như người sống trở về từ cõi ૮ɦếƭ, lập tức có hàng loạt người xông vào hỏi:
Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: “Người gây ra hiểu lầm là ai? Lỗi là do ai? Là ai, là ai, là ai hả?”
Mai Xuyên Nội Khốc: “Là anh, là anh, đều là anh…”
Vũ Thoa Phong Lạp: “Mỏ khoảng sản của tuần sau các cậu đi giữ đi.”
Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: “Tôi hối hận rồi.”
Mai Xuyên Nội Khốc: “Tôi tự kiểm điểm.”
Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: “Ha ha ha, lão đại, sau khi hai người tắt IS…”

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Dạ Du Thần: “Mùi vị Thiên Trương thế nào?”
Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: “Mấy người thật đê tiện!”
Im lặng một giây, đột nhiên mọi người trong “Thượng Thiện Nhược Thủy” phá lên: “Kẻ đê tiện chính là chồng cô đó!”
Ngôn Mạch cười nhìn những người trong tộc cãi nhau, đột nhiên có một tin nhắn xuất hiện trong gia tộc: Uống R*ợ*u Bên Suối đã rút khỏi Gia tộc.
Mọi người đều ngỡ ngàng, đặc biệt là Bạch Thiên Trương, cô lập tức gửi tin nhắn cho cậu ta: “Đồ đệ, tại sao lại rút khỏi Gia tộc?”
Uống R*ợ*u Bên Suối không trả lời. Bạch Thiên Trương cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ, muốn tổ đội với cậu ta nhưng lại bị từ chối. Hình như tin nhắn của cô còn bị Uống R*ợ*u Bên Suối ẩn đi. Bạch Thiên Trương ngẩn người, lẽ nào thẳng bé này đến tuổi chống đối rồi?
Trong lúc Bạch Thiên Trương đang cảm thấy khó hiểu thì Ngôn Mạch cũng gửi cho Uống R*ợ*u Bên Suối một tin nhắn đầy khiêu khích: “Bỏ cuộc rồi sao?”
Bùi Lăng Sơ trả lời: “Ban đầu cũng định bỏ cuộc, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi không yên tâm giao cô ấy cho anh.”
Ngôn Mạch phì cười: “Tại sao?”
“Cô ấy không thích ứng được quá khứ của anh.”
“Quá khứ của tôi chẳng hề phức tạp.”
“Anh làm không đủ tốt.”
“Tôi đảm bảo sau này sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa.”
Bùi Lăng Sơ im lặng một hồi lâu, Ngôn Mạch nói: “Tôi có một đề nghị. Có lẽ chúng ta nên PK một trận, nếu anh thắng tôi sẽ không ngăn cản anh, nếu anh thua, anh hãy tâm phục khẩu phục nhận thua.”
“Hừ, anh không thấy việc dùng trò chơi để cá cược quá ấu trĩ sao?”
“Trò chơi và hiện thực hòa trộn với nhau. Tôi quen cô ấy trong trò chơi, anh cũng quen cô ấy trong trò chơi. Không phải sao?”
Bùi Lăng Sơ lại im lặng hồi lâu: “Được.”
Rất nhanh sau đó, có một mẩu tin chạy trên Thế giới: Người chơi Vũ Thoa Phong Lạp tuyên bố thách đấu với người chơi Uống R*ợ*u Bên Suối, người chơi Uống R*ợ*u Bên Suối chấp nhận lời thách đấu. Nửa tiếng sau họ sẽ PK trên võ đài Lang Gia. Xin mời hai người chơi chuẩn bị sẵn sang.
Thế giời sôi sùng sục lên. Bạch Thiên Trương vốn dĩ hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì, lúc này càng không hiểu. Chỉ có điều trong vài phút ngắn ngủi, sự việc này đã phát triển theo một hướng kỳ lạ thế này. Trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, PK trong khu trung lập hoàn toàn không giống với PK trên võ đài, trong khu trung lập có thể dùng máu hồi phục nhanh, thuốc PK tăng trạng thái, mang theo BB cũng chẳng sao, thực ra bản chất chính là chơi xấu; còn trên võ đài không được phép mang BB, không cho phép dùng bất cứ thuốc PK nào, nếu không đều bị coi là ăn gian. Cũng có thể nói, ngoài nhân tố trang bị ra, nhân tố quan trọng nhất chính là khả năng thao tác tốt, rất nhiều người chơi có thao tác nhanh có thể đánh bại được những người chơi có trang bị tốt hơn mình rất nhiều. Nhưng cũng chính vì điều đó mà hiển nhiên độ khó của việc đấu trên võ đài rất cao, người có trình độ bình thường không nên đến đó tìm cái ૮ɦếƭ. Ví dụ một người tên Tiểu Bạch mới chơi game cách đây hai năm, đến nay vẫn chưa biết toạ độ và vị trí cụ thể của võ đài Lang Gia.
Cô ấy vừa nhắn tin hỏi Ngôn Mạch tình hình, vừa lên trang chủ tìm toạ độ của võ đài, đợi đến khi cô vượt qua núi tuyết biển chông đến nơi thì tầng trong tầng ngoài võ đài đã bị bao vây kín đến nỗi không một giọt nước có thể lọt qua.
Bạch Thiên Trương mở chức năng tự động tìm đường, thấy có khe hở là chui vào, cuối cùng cô cũng chen vào được một chỗ trống. Bạch Thiên Trương vuốt mồ hôi một cách rất đúng lúc trước máy tính, một giây sau cô liền phát hiện ra mức độ ngu ngốc của động tác đó, cô liền buông tay trước con mắt tỏ ý nói “cậu là đồ não ngắn” của Dư San.
Đứng bên Bạch Thiên Trương là một Vu sư, Bạch Thiên Trương vừa nhìn thấy thể liền sướng điên lên. Hi, thì ra là bạn cũ. Cô vỗ vỗ vai Bỉ Ngan Dạ Sắc Cách Điệu, nói: “Í, Ninh Tần, cậu cũng đến góp vui à.”
Thực ra Ninh Tần nhìn thấy Bạch Thiên Trương loanh quanh ở vòng ngoài lâu rồi. Cũng nhờ cậu ra tay giết mấy người đi đường A B C D chen vào cạnh cậu mà Bạch Thiên Trương mới có cơ hội chui vào.
Cậu lạnh lùng “ừ” một tiếng, sau đó hỏi: “Uống R*ợ*u Bên Suối chẳng phải ở trong tộc của cô sao?”
Bạch Thiên Trương trả lời một cách vô tội: “Đúng vậy. Cậu ta còn là đồ đệ của tôi. Ban nãy vẫn bình thường, bây giờ chẳng hiểu sao lại thành ra thế này. À, tôi biết rồi! Ninh Tần, có phải cậu ấy muốn thọc gậy bánh xe đúng không, cho nên Ngôn Mạch muốn xử lý phản đồ, và thế là họ đã đánh nhau?”
Ninh Tần không biết nói gì hơn, đành khoanh tay định không thèm để ý đến cô gái ngốc nghếch này nữa. Cậu biết trận PK này không thể không liên quan đến Bạch Thiên Trương, nhưng người trong cuộc lại không hề biết gì thế này, lúc này cậu đột nhiện bắt đầu có chút đồng cảm với Ngôn Mạch.
Bạch Thiên Trương gửi tin nhắn liên hồi, vừa gửi cho Uống R*ợ*u Bên Suối, vừa gửi cho Ngôn Mạch. Uống R*ợ*u Bên Suối bắt đầu không thèm trả lời cô, còn Ngôn Mạch trả lời lại: “Em yên tâm, anh không thể thua đâu.”
Bạch Thiên Trương buồn rầu, không phải sợ anh thua, là muốn hỏi anh tại sao lại đánh nhau. Nhưng trận đấu sắp bắt đầu rồi, Ngôn Mạch cũng chẳng có tâm trí trả lời tin nhắn của cô nữa.
Ngôn Mạch là Chiến sĩ, Uống R*ợ*u Bên Suối là pháp sư. Sức tấn công của Chiến sĩ tuy không lớn như pháp sư, nhưng thời gian xuất chiêu của Pháp sư dài hơn. Đối với hai người trên bảng PK mà nói, họ hoàn toàn phải dựa vào các thao tác. Làm sao để tính toán được chính xác thời gian xuất chiêu và thời gian delay, tính toán được mỗi kỹ năng tiêu hao bao nhiêu mana, sát thương bao nhiêu, đồng thời chuột cũng không được rời khỏi vị trí của đối phương, còn cần phải tùy cơ ứng biến, trình tự thi triển kỹ năng, v.v… Tất cả những điều này, Bạch Thiên Trương nhìn chẳng hiểu gì. Cô chỉ nhìn thấy hiệu ứng ánh sáng đẹp mắt và hai vạch máu tăng giảm của hai người.
Ngược lại, Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu ngồi cạnh cô xem rất chăm chú, vừa xem vừa phân tích cho cô hiểu. Đột nhiên giọng điệu của Ninh Tần nhanh hơn, hình như có chút K**h th**h: “Chính là lúc này!”
Hả? Bạch Thiên Trương phản ứng chậm chạp, lúc này làm sao? Đến lúc cô nhìn lên võ đài và bắt đầu hiểu chuyện gì thì Uống R*ợ*u Bên Suối đã ngã xuống đất. Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, Thế Giới hoàn toàn im lặng, không có ai nói gì, sau đó đột nhiên vỡ òa, một đám sinh vật giống đực đầy nhiệt huyết rầm rộ bàn về những tuyệt chiêu của trận PK, chẳng bao lâu mọi người đều bình tán xôn xao.
Đám người đã tản đi rất nhanh, Bạch Thiên Trương ngơ ngác quay đầu định hỏi Ninh Tần đã xảy ra chuyện gì, mới phát hiện Ninh Tần cũng đã bỏ đi từ bao giờ rồi.
Vừa chiến đấu xong, Vũ Thoa Phong Lạp liền vác thanh Diệt Thiên Trảm bước xuống võ đài, bước nhanh đến chỗ Bạch Thiên Trương. Bạch Thiên Trương lúc này mới hiểu ra, ồ, người đàn ông của mình đã thắng, có nên hùa theo tung hô anh ấy không nhỉ? Cô đang nghĩ xem mình phải xu nịnh thế nào để vừa cao minh vừa không lộ liễu thì Ngôn Mạch đến ôm lấy cô. Trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, hai người nam nữ nếu không phải vợ chồng mà muốn ôm nhau thì phải xin phép, nhưng nếu là vợ chồng thì không có sự hạn chế này. Vậy là Bạch Thiên Trương thường đau lòng nhận ra rằng, hơi một tí là cô bị Ngôn Mạch ôm, chỉ có điều, cô cũng không kháng cự.
Ngôn Mạch cười: “Bà xã, đã giải quyết xong một tên, tối mời em đi ăn lẩu.”
Vừa nghe đến ăn lẩu Bạch Thiên Trương đã sung sướng đến mức quên hết tất cả, đâu còn tâm trí suy nghĩ đến câu nói đầy hàm ý của Ngôn Mạch, “giải quyết xong một tên”. Ngôn Mạch cười, nếu có thể, anh mong rằng Thiên Trương mãi ngốc thế này, hoặc là cô ấy ngốc thêm một chút cũng được, dù sao anh cũng luôn ở bên cạnh cô.
Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch đã đổi bản đồ, vừa đổi xong, cô liền nhìn thấy một khung tin tức: Hảo hữu Uống R*ợ*u Bên Suối của bạn đã xóa tài khoản.
Bạch Thiên Trương sợ hãi, vội vào thanh hảo hữu xem, quả nhiên không còn tên Uống R*ợ*u Bên Suối nữa. Cô không tin, lại vào mục tìm kiếm đánh tên Uống R*ợ*u Bên Suối, kết quả đúng là tên của người chơi này không tồn tại nữa. Bạch Thiên Trương đột nhiên cảm thấy hứng thú đi ăn lẩu bị giảm đi phần nào, mang bộ mặt buồn rầu đi tìm Ngôn Mạch.
Bạch Thiên Trương rất đau lòng, Ngôn Mạch vừa an ủi cô lại vừa cười trộm: “Không sao, em đừng buồn nữa. Trong game chuyện không từ mà biệt rất bình thường, biết đâu cậu ta không muốn chơi nữa, chán cái trò này rồi. Vốn dĩ mọi người cũng chỉ là dùng một ID để vào thiên hạ, người đằng sau máy tính rốt cuộc thế nào cũng chẳng ai biết, lời anh ta nói có đáng tin không cũng chẳng ai biết. Vì vậy em không cần phải buồn vì một người bạn chỉ quen trên game. Ngược lại cái người thanh bạch thật thà như chồng em này mới cần được bảo vệ như bảo vệ động vật quý hiếm quốc gia.”
Bạch Thiên Trương bị trêu nên đã cười: “Đúng vậy đúng vậy, nếu không thì tuyệt chủng mất rồi.”
Ngôn Mạch nói rất thành thật: “Vậy thì bây giờ, tôi tha thiết xin mời đồng chí Bạch Thiên Trương cùng tôi nỗ lực vì sự nghiệp duy trì hậu duệ của loài động vật quý hiếm này.”
Bạch Thiên Trương suy ngẫm hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu được hàm ý của câu nói đó, nghiến răng nghiến lợi hét lên một chữ: “Cút!”
Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ: lẩu, lẩu! Tối nay bất kỳ ai, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản cô ấy đến với món lẩu nóng hổi đó.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc