Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 33

Tác giả: Mặc Ngân

Bạch Thiên Trương trốn sau một thân cây khẳng khiu thăm dò, sân trường vào sáng sớm có rất ít người qua lại, nhưng ai cũng cảm thấy kỳ quái khi trông thấy hoa khôi giảng đường trong truyền thuyết đang cố gắng ẩn nấp sau thân cây nhưng lại thất bại hoàn toàn để lộ gần hết cơ thể, ừm, chắc hẳn gần đây không còn thịnh hành phong cách tiểu thư khuê các lịch sự nhã nhặn nữa, mà thay vào đó là yêu nữ có những hành vi kì quái hoành hành?
Bạch Thiên Trương một tay che nắng, điều tra tình hình quân địch phía trước, tòa nhà kí túc xá của cô to lớn hung vĩ đứng sừng sững trong ánh mặt trời, tư thế cao ngạo cúi nhìn chúng sinh. Bạch Thiên Trương mỉm cười: Cô đã nói rồi mà, Ngôn Mạch làm sao có thể phá hủy được cả tòa nhà kí túc xá chứ! Cô lại nhìn khắp xung quanh một lượt, không thấy bóng dáng một cọng tóc của Ngôn đại thần. Bạch Thiên Trương yên tâm, cô thản nhiên tung tăng bước tới.
Nhưng rất nhanh sau đó, khi nhìn thấy bóng dáng đó trong chỗ râm khuất bóng, cô lập tức co rúm người trực chạy trốn, Bạch Thiên Trương gần như đã quay đầu bỏ chạy, sau lưng chợt vang đến một giọng nói lạnh lẽo: “Thiên Trương.”
Ngôn Mạch nghiêng người tựa vào tường, hai ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy dở. Bạch Thiên Trương chột dạ nhìn anh, hình như anh cả đêm không ngủ, trên cằm đã xuất hiện chút màu xanh của râu, khuôn măt tiều tụy, rít mạnh một hơi thuốc, nhìn cô chằm chằm. Haiz, Bạch Thiên Trương nghĩ, cho dù dáng vẻ Ngôn Mạch thất hồn lạc phách như vậy, nhưng vẫn có một loại lôi cuốn đến suy sụp… khụ khụ, lôi cuốn?! Bạch Thiên Trương kịp thời ngăn lại tà niệm trong lòng, lúc này cứ như thời kì chuyến tranh khốc liệt cứ như đổ bộ Normandie vậy, đóa hoa chiến tranh chẳng hợp thời này cần phải bị Ϧóþ ૮ɦếƭ ngay từ khi đang nảy mầm!
Bạch Thiên Trương và Ngôn Mạch đã qua lại lâu như vậy, cô cũng biết bình thường anh không hút thuốc, không uống rượu, không có bất kì sở thích không lành mạnh nào, thực sự là điển hình cho người đàn ông của gia đình. Nhưng lúc này đây dưới chân chỗ anh đứng có rất nhiều đầu thuốc, xem ra anh đã hút cả một đêm, có thể thấy anh đã lo lắng đến chừng nào.
Bạch Thiên Trương hơi chột dạ, lại có chút đau lòng, cơ hồ muốn thừa nhận hành vi tội lỗi và sám hối với Ngôn Mạch, nhưng lại đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng? Thừa nhận tội lỗi? Cô có tội gì? Rốt cuộc ai mới là đầu mối khơi mào ra mọi chuyện?! Nghĩ vậy, cô lại bắt đầu cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, trừng mắt nhìn Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch bước mấy bước dài đi tới ôm chặt lấy Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương ngửi thấy người anh toàn mùi thuốc lá, không chủ ý muốn giãy giụa phản kháng, kết quả lại bị anh ôm chặt hơn.
Ngôn Mạch thần trí hoảng hốt, đột nhiên lại kéo Thiên Trương khỏi vòng tay, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, nhìn đi nhìn lại mấy vóng, sờ sờ tóc cô một chút, lại vỗ vỗ mặt cô một chút, xác định Thiên Trương không thiếu một sợi tóc nào mới yên lòng, anh nới: “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
Bạch Thiên Trương nghe giọng Ngôn Mạch khàn khàn như vỡ vụn, nhìn bộ dạng anh hốc hác căng thẳng, tưởng tượng đến bộ dáng đêm qua anh vì tìm cô mà chạy đôn chạy đáo khắp nơi, cô cảm thấy vách ngăn nơi trái tim cô vừa mới dựng lên đã lẳng lặng bị húc đổ, kết quả một câu tiếp theo của Ngôn Mạch lập tức khiến cô như tan biến.
Ngôn Mạch giống như ông chồng đang thẩm vấn cô vợ cả đêm không về, vẻ mặt oán trách: “Đêm qua em đi đâu?”
Hôm qua sau khi anh nói ra một câu khiến bản thân hối hận cả đời, đổi lại Bạch Thiên Trương còn nói một câu tàn nhẫn hơn, cô nói: Ngôn Mạch, anh thấy đấy, hóa ra giữa chúng ta, ai cũng không có đủ niềm tin vào người kia. Khi đó từng câu từng chữ, đều là khắc cốt ghi tâm, khiến anh chấn động đến không phản ứng. Đến khi anh đã lấy lại được tinh thần, Bạch Thiên Trương đã đi đâu không thấy.
Anh gọi điện cho cô, không ai bắt máy. Anh chỉ biết đi dọc theo các con phố tìm kiếm, sau đó nghĩ không biết chừng Bạch Thiên Trương đã về ký túc rồi, anh lại gọi điện về kí túc xá, kết quả Dư San nói cô vẫn chưa về. Đến lúc này Ngôn Mạch đã thực sự căng thẳng, anh cùng với Dư San, hai người nghĩ đến những nơi Bạch Thiên Trương có thể đến, ở thành phố W này cô chẳng có ai thân thích hay bạn bè, ngoài kí túc xá thì chẳng có nơi nào có thể trú ngụ, mà mấy năm gần đây an ninh có đôi chút hỗn loạn, một cô gái xinh đẹp như cô giữa đêm hôm khuya khoắt một mình lang thang trong thành phố lạ lẫm, nhỡ xảy ra chuyện gì… Ngôn Mạch không dám nghĩ tiếp, anh không thể tha thứ cho bản thân, anh cảm giác như toàn bộ ý thức đã bay ra khỏi cơ thể chẳng khác nào hồn xiêu phách tán, hồn bay phách lạc.
Dọc đường anh vừa gọi điện cho Bạch Thiên Trương, lại vừa gọi điện về kí túc xá của cô. Sau đó anh lại nghĩ, có khi nào Bạch Thiên Trương không quay về kí túc xá, mà đến chung cư của anh ở thành phố W này? Ý nghĩ vừa lóe lên, Ngôn Mạch cơ hồ như phóng hết tốc độ quay về chung cư, hy vọng dâng đầy trong tim, nhưng lúc anh nhìn lên cửa sổ tối đen như mực, hy vọng bỗng chốc tan vỡ. Anh vẫn không tin, có lẽ, có lẽ Bạch Thiên Trương đang chờ anh ở ngoài hành lang! Anh không dám đi thang máy, sợ bỏ lỡ mất cô, chỉ có thể từng bậc từng bậc đi lên, mà cảm giác mong chờ trong tim cứ dần dần trở nên hụt hẫng, dần dần vỡ vụn. Cho đến khi lên đến tầng nhà, đứng trước cửa trong tích tắc lấy chìa khóa mở cửa, trong tích tắc nhìn thấy căn phòng trống trải lạnh lẽo, suốt đời anh cũng sẽ không bao giờ quên cảm giác đó, tất cả mọi hi vọng đều tan vỡ, cảm giác tuyệt vọng che phủ mãnh liệt tràn tới, mồ hôi thấm ướt tấm áo, anh chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, thậm chí đau đến mức co rút cơ thể.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Bạch Thiên Trương vẫn không nhận điện thoại, Ngôn Mạch trong lòng thầm tính toán, anh đi thẳng tới đồn công an gần đó.
Khí thế lúc đó của Ngôn Mạch thực sự giống như sấm vang chớp giật, thiếu chút đâm hỏng cả cửa nhà người ta: “Không thấy bạn gái tôi đâu!”
Chú cảnh sát phụ trách tiếp dân vặn vẹo cái eo mập mạp, chỉnh lại cặp kính mắt, so với vẻ kích động của Ngôn Mạch thì rất thản nhiên, cơ hồ vô cùng lạnh lùng hỏi: “Mất tích bao lâu rồi?”
Ngôn Mạch tay chân luống cuống bắt đầu nhẩm tính thời gian, tính hồi lâu: “Hai tiếng.”
“Cái gì?! Mới không thấy có hai tiếng đồng hồ? Cậu đùa tôi đấy à! Không thụ lý không thụ lý! Thật là, gần đây vợ chồng son cứ cãi nhau là tìm đến đồn công an, chàng tai, tôi đề nghị cậu đến tìm Hội phụ nữ, haiz, đúng là, sớm biết có ngày hôm nay thì đừng làm chuyện nông nổi, để người nhà nổi giận bỏ đi rồi mới nghĩ đến chuyện đi tìm…”
Đồn công an không giải quyết, Bạch Thiên Trương vẫn không biết tăm hơi. Cả đêm Ngôn Mạch lái xe không mục đích lòng vòng khắp thành phố W, trong khoảng thời gian đó anh còn gặp phải hai ba gái đứng đường lả lơi. Cuối cùng Ngôn Mạch nổi giận, giữa đêm hôm khuya khoắt không thèm quan tâm, gọi dựng dậy tất cả bạn vè giang hồ. Gọi là bạn bè giang hồ, thực ra là những người đã từng có giao thiệp, ai nấy cũng đều có tiếng tăm lẫy lừng, có điều bình thường Ngôn Mạch không thích chơi cùng họ, vì thế mà cũng không tiếp xúc nhiều. Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Ngôn Mạch nợ bọn họ một ân tình, vì vậy sau đó trong một thời gian rất dài, tất cả mọi người trong vòng quan hệ của anh đều biết, Ngôn thiếu của Phong Khuynh, Ngôn thiếu tiếng tăm lẫy lừng, nửa đêm khuya khoắt nào đó gọi tất cả bọn họ dậy, nói năng lộn xộn thần trí hoang mang, chỉ vì một cô gái.
Khi tất cả những “bạn bè giang hồ” này cùng hành động một lúc, hiệu suất đúng là kinh người. Ngôn Mạch nghĩ tới tất cả những nơi mở cửa 24 giờ: Quán nét, khách sạn, McDonald, rạp chiếu phim đêm… Thực tế suy đoán của anh cũng đúng, chỉ năm phút sau khi Ninh Tần cõng Bạch Thiên Trương rời khỏi quán net, người của Ngôn Mạch đã tìm đến, nhưng cuối cùng lại bị vuột mất.
Đêm hôm đó, bọn họ gần như đã tra xét tất cả các quán net và khách sạn ở thành phố W, nhưng không thể ngờ, Bạch Thiên Trương lại được Ninh Tần đưa về nhà.
Cuối cùng, Ngôn Mạch chân tay luống cuống giữa đêm xuân giá lạnh, đứng dưới kí túc xá của Bạch Thiên Trương suốt một đêm, hút thuốc cả một đêm.
Bạch Thiên Trương nhìn hai mắt Ngôn Mạch đỏ ngàu, có chút bất an, khẽ rùng mình: “Ừm, em ngủ ở nhà một người bạn…”
Ngôn Mạch hỏi tiếp: “Bạn nào? Nam hay nữ?”
Bạch Thiên Trương cố gắng thoải mái, không đúng, cô vốn nên thoải mái, nhưng dưới ánh mắt của Ngôn Mạch, không hiểu sao cô lại nảy sinh một cảm giác tội lỗi: “À, ha ha, chính là người đó đó, Ninh Tần ấy!”
“Ninh Tần?” Ngôn Mạch nheo mắt, trong đầu bắt đầu tìm kiếm khuôn mặt có thể là tình địch.
“Đúng rồi! Chính là Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu! Anh không biết sao? À đúng rồi, đúng là anh không biết…” Bạch Thiên Trương vẫn còn hồn nhiên không hề biết trong lòng Ngôn thiếu đã vạch ra N cách tiêu diệt Ninh Tần, cô còn ngốc nghếch tự động giới thiệu.
Ngôn Mạch trầm mặc.
Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu… Ninh Tần... Hắn ở cùng với Thiên Trương của anh cả đêm dưới một mái nhà…
Cho dù thần kinh thuộc dạng hời hợt phản ứng chậm như Bạch Thiên Trương lúc này cũng nhận thấy Ngôn Mạch có gì đó không ổn, cô thò một ngón tay chọc chọc anh: “Này, anh làm sao vậy?” Hình như cô vưa nghe thấy tiếng nghiến răng nghiến lợi?
Ngôn Mạch cố đè nén một cơn ghen đang dâng đầy trong bụng, “dịu dàng” nói với Bạch Thiên Trương: “Sau này không được tiếp xúc với người này nữa.”
Bạch Thiên Trương nghe thấy giọng điệu mệnh lệnh của anh, cô lại nghĩ tới Cố Niên, nghĩ đến cô phải vạ vật cả một đêm, nỗi tức giân lại tràn đến: “Anh có tư cách quản em sao? Anh với Cố Niên chẳng rõ ràng! Lại còn quản cả việc em kết bạn với ai à! Ninh Tần cậu ấy làm sao?! Chí ít trong lúc em suy sụp, cậu ấy cũng cho em ở nhờ một đêm!”
Cô hét xong một hồi, cũng chả buồn nhìn vẻ mặt của Ngôn Mạch, lao thẳng vào kí túc xá.
Dư San đang đánh răng, nghe thấy tiếng Bạch Thiên Trương hung hăng đóng sập cửa, thiếu chút nữa thọc cả bàn chải vào họng. Cô hỏi: “Ngôn Mạch đâu rồi?”
Bạch Thiên Trương ngồi phịch xuống ghế, bộ dạng như xác ૮ɦếƭ: “Dưới lầu.”
“Ừ…” Dư San đáp lại một cậu ý tứ hàm xúc, dò xét nhìn tình hình quan sát sắc mặt Bạch Thiên Trương, “Nói rõ ràng chưa?”
“Chưa!” Bạch Thiên Trương bắt đầu leo lên giường, “Ai thèm nghe anh ấy giải thích! Giải thích chính là che giấu, càng nói càng bực!”
Dư San lại nhàn nhạt ừ một tiếng, giả vờ như lơ đãng, cố tình nói: “Đêm qua anh ấy gần như lật tung cả thành phố W.”
Bạch Thiên Trương không muốn trả lời, cô trùm chăn kín đầu.
Dư San súc miệng xong lại tiếp tục nhồi thêm: “Anh ấy đứng dưới lầu cả đêm.”
Bạch Thiên Trương co rúm người lại.
“Anh ấy…”
“Im đi!” Bạch Thiên Trương chống nạnh hét, “Dư San, đừng để tớ nghe thấy hai từ Ngôn Mạch phát ra từ miệng cậu nữa!”
Dư San lườm cô lạnh lùng: “Tớ nói Ngôn Mạch hồi nào, tớ nói là anh ấy.”
Bạch Thiên Trương lặng im không nói.
Dư San vừa thay quần áo, vừa cảm thán: “Haiz, đêm qua lạnh thật đấy… Có lẽ âm mấy độ ấy… Ừm, khu vực tòa nhà ký túc này trống trải quá, mà gió thì to, ngay cả chỗ khuất gió cũng không có…”
Trong lòng Bạch Thiên Trương bắt đầu đấu tranh kịch liệt, thiên thần và ác quỷ bắt đầu giày vò. Ác quỷ nói: “Đáng đời, có ai bắt anh ta đợi đâu, anh ta hoàn toàn có thể ngồi trong xe đợi mà!” Thiên thần lời lẽ chính nghĩa phản bác: “Mi thật vô lương tâm! Anh ấy lo lắng cho mi như vậy, mi giận thì giận, nhưng cũng không thể bỏ mặc anh ấy!”
Thiên thần và ác quỷ tiếp tục giày vò cô, Bạch Thiên Trương bối rối lăn qua lăn lại trong chăn, cuối cùng thét lên một tiếng, đứng bật dậy như cá nhảy khỏi mặt nước, lao ra khỏi cửa.
Dưới lầu kí túc xá vắng vẻ, Ngôn Mạch đã không còn ở đó. Trái tim Bạch Thiên Trương lạnh đi, dường như những cơn gió lạnh đều thổi vào tận trong tâm can cô, đứng đó hồi lâu, cô mặt mày ủ rũ đi lên lầu.
Cô không hề biết rằng, đại thần nào đó bôn ba thức trắng cả đêm, vì bị gió lạnh thổi cả một đêm, mồ hôi lại thấm ướt quần áo, cuối cùng thể lực không thể trụ được nữa, sau đó bị Đỗ Khanh Cách chạy đến đưa đi rồi.
Anh là đại thần đầu tiên trong lịch sử vì phát sốt mà bị người ta bắt ép lôi đi…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc