Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 31

Tác giả: Mặc Ngân

Đến lúc cần dùng trí tuệ lại hận đọc sách quá ít.
Bạch Thiên Trương hối hận, tại sao lúc bình thường cô xem bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm, phân tích rất tỉ mỉ gian tình tư thông giữa nam và nữ, nào là Ba mươi sáu kế, Binh pháp Tôn Tử, đến thời khắc then chốt sao cô lại không nhớ được một chút nào.
Không sao không sao, cô tự an ủi mình, trong tay cô còn có một con át chủ bài. Một khi có Ngôn Mạch trong tai, cô có thể nam chiến Võ Đang, bắc đấu Thiếu Lâm, đánh khắp thiên hạ không ai là đối thủ!
Cố Niên nhấp một ngum cà phê, ánh mắt xa xôi nhìn vào dòng người và xe cộ qua lại bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt mơ màng thẫn thờ, như có một sự phiền muộn nào đó. Bạch Thiên Trương phỉ nhổ, xí, giả vờ sâu lắng ai chả biết, chả chuyện gì tự dưng không ốm mà rên giống như Lâm muội muội ngắm hoa rơi lệ, cô tưởng mình đang đóng phim đấy à.
Cố Niên hoài tưởng xong, quay đầu mỉm cười: “Thiên Trương, cô biết không, Ngôn Mạch hồi nhỏ…”
“Dừng lại!” Bạch Thiên Trương hút một ngụm lớn nước trái cây, khoát tay với Cố Niên: “Ừm, tôi đã biết chuyện của hai người, Ngôn Mạch đã kể với tôi rồi. Ha ha, có điều thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư cũng chưa chắc sau này sẽ phải ở bên nhau đúng không? Tôi lại cảm thấy cuối cùng rất có khả năng thanh mai là thanh mai nhà khác, trúc mã cũng là trúc mã nhà khác.”
“Vậy sao?” Cố Niên vén tóc ra sau tai, “Anh ấy nói với cô như vậy ư?”
Bạch Thiên Trương cảm giác đầu óc cô bị chập mạch mới có thể chơi trò “Vậy sao”, “Phải vậy không” này với Cố Niên, giống như người làm nhiệm vụ ngầm đang nhận ám hiệu vậy. Vì vậy cô quyết định xé lớp vỏ nhã nhặn, khoát tay: “Tôi biết hôm nay chị tới tìm tôi với mục đích gì. Đầu tiên không nói đến việc trước kia hai người không có gì, mà cho dù là có gì, thì cũng đã là quá khứ rồi. Con người quan trong là phải sống ở hiện tại, tôi chỉ cần hiện tại và tương lai của Ngôn Mạch còn về quá khứ của anh ấy, tôi không hứng thú muốn biết, hơn nữa tôi cũng sẽ không để chuyện cũ năm xưa làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng tôi. Cho nên chị Cố Niên, tôi nói thằng, nếu tôi là chị, chắc chắn tôi sẽ không lằng nhằng thế này, đến cuối cùng, anh ấy sẽ chỉ càng thêm chán ghét mà thôi, chi bằng đừng để tình cảm thuở ấu thơ của hai người trở nên xấu đi thì thực tế hơn.”
Cố Niên giật mình nhìn lên: “Thiên Trương, e rằng cô hiểu lầm, rồi. Hôm nay tôi tới là muốn xin lỗi cô.”
Bạch Thiên Trương rầu luôn, lúc này đang là tình huống gì vậy? cô ta đang dùng ba mươi sáu kế, chiến thắng kế, địch chiến kế, công chiến kế[1]… cô ta đang muốn bắt phải thả hay không điên giả khùng[2] đây?
[1] Tên các thiên trong Ba mươi sáu kế của Binh Pháp Tôn Tử.
[2] Tên hai kế sách trong Ba mươi sáu kế của Binh Pháp Tôn Tử.
Cố Niên lại nói tiếp: “Ừm, tôi muốn xin lỗi cô. Cô biết đấy, gần đây tôi cũng say mê Viêm Hoàng Kỳ Tích, vì vậy cũng luyện một tài khoản, vừa khéo, tài khoản đó……” Cô ta cười ác ý, “Tên là Đừng Mất Đừng Quên. Đã từng đánh phụ bản, cô còn nhớ chứ?”
Trong lòng Bạch Thiên Trương chợt lạnh giá, Đừng Mất Đừng Quên chính là Cố Niên? Người trộm tài khoản của Ngôn Mạch…
“Ừm, tôi có thể thăng cấp nhanh như vây, may là nhờ có Ngôn Mạch dẫn đi.”
Bạch Thiên Trương trong lòng thầm phản bác: Nói dối! Rõ ràng Ngôn Mạch đã từng nói tài khoản của anh bị người ta lấy trộm, nhất định là do Cố Niên làm! Hừ, cô ta dùng kế biến không thành có này cũng quá ấu trĩ rồi.
Cố Niên liếc nhìn qua sắc mặt Bạch Thiên Trương, nói tiếp: “Ha ha, tôi vốn cũng muốn gia nhập Thượng Thiện Nhược Thủy, kết quả Ngôn Mạch nói sợ cô hiểu lầm, cho nên để tôi gia nhập Danh Nhân Đường. Như vậy bởi vì là thị tộc đối địch, nên dù ngày nào đó có bị cô nhìn thấy anh ấy và tôi cùng một tổ đội, anh ấy cũng sẽ dễ giải thích hơn. Về sau tôi nghĩ, chúng tôi giấu cô như vậy, thật sự rất có lỗi với cô, cho nên tôi nghĩ rằng nên đến xin lỗi cô thì tốt hơn.”
Bạch Thiên Trương nhớ tới lời nói của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu, nói rằng Đừng Mất Đừng Quên từng nói thích Vũ Thoa Phong Lạp, hiện giờ xem ra, thật đúng là không thoát khỏi liên qua. Cô im lặng nhẫn nhịn luồng khí huyết đang cuồn cuộn, cho dù đầu các ngón tay đã bất giác bắt đầu lạnh đi và run rẩy, nụ cười trên môi cô vẫn rất ngọt ngào: “Chị Cố Niên chị suy nghĩ quá câu nệ rồi, thực ra có gì đâu, thật sự không cần phải xin lỗi. Việc này, thực ra Ngôn Mạch anh ấy đã nói với tôi rồi, anh ấy nói muốn kéo một người bạn, tôi cũng không để tâm, hóa ra người đó lại là chị. Ha ha, đó là việc nên làm, chị là bạn từ nhỏ đến lớn của Ngôn Mạch, cũng coi như thân thiết hơn người ngoài, tôi với Ngôn Mạch đáng lí nên kéo chị theo mới phải.”
Cả hai người phụ nữ bắt đầu trừng mắt nói dối. Cố Niên cẩn thận dò xét sắc mặt Bạch Thiên Trương, thực ra trong lòng Bạch Thiên Trương đã bắt đầu lung lay, nhưng cô vẫn cứng cỏi thể hiện nét mặt không thể công phá, trong thời khắc này, cô vẫn suy nghĩ theo hướng tích cực: Ừm, đã trải qua sự việc này, có lẽ sau này khi cô bảo vệ luận văn, đối diện với gương mặt mẹ kế của giáo viên hướng dẫn, cô có thể mặt không biến sắc, tim không loạn nhịp rồi… Bất kể cô ta nói gì, tập trung vào mục tiêu! Kế ly gián của Cố Niên tất tiêu tan!
Cố Niên cười có đôi chút miễn cưỡng, cô gái này, đối đáp rất khá, miệng lưỡi linh hoạt, chính cô ngược lại bị biến thành người ngoài.
Bạch Thiên Trương nhìn nụ cười muốn được ăn đòn của Cố Niên liền bắt đầu cảm thấy ngứa răng, âm thầm quyết định, nếu cô ta lại tiếp tục giở thủ đoạn gì, cô sẽ biến thành cầm thú kéo cô ta ૮ɦếƭ chùng.
Đôi mắt Cố Niên lay động, giả vờ như vô tình kéo khăn quàng cổ ra, nghiêng nghiêng người về phía Bạch Thiên Trương, không phụ hi vọng của cô ta, hai mắt Bạch Thiên Trương trừng trừng nhìn dấu răng nhàn nhạt dường như đã từ rất nhiều năm trước trên cổ Cố Niên.
Cố niên ra vẻ kinh ngạc: “Ôi, ngại quá, để cô nhìn thấy rồi. Xấu lắm phải không? Ha ha, khi đó tôi với Ngôn Mạch còn nhỏ tuổi, chưa biết chừng mực, chơi đùa với nhau chẳng ý tứ gì cả, một chút thế này thôi nhưng mà rất đau đó, dấu răng vẫn còn cho đến tận bây giờ, đã khiến cô chê cười rồi.”
Bạch Thiên Trương cảm thấy lục phủ ngũ tạng đã bắt đầu đảo lộn, cô cố gắng kiềm chế chính mình: Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, bình tĩnh bình tĩnh. Không thể để trúng kế cô ta được, vì vậy cô ra vẻ trấn tính, uống một ngụm nước trái cây, trả lời bằng một từ vạn năng: “Vậy sao?”
Bạch Thiên Trương đoán trúng mở đầu, nhưng không thể đoán ra kết cục. Cô không ngờ một câu “Vậy sao?” này lại khơi gợi hồi ức dạt dào của Cố Niên, cô ta bắt đầu làm bộ buồn rầu vô hạn: “Đúng vậy. Khi đó Ngôn Mạch đúng thật là trưởng thành sớm. Ừm, hai người qua lại lâu như vậy, chắc là cô cũng phải biết chứ?”
Bạch Thiên Trương mơ hồ nghe thấy tiếng thủy tinh nứt “rắc” một tiếng, đó là âm thanh ly nước trái cây bị P0'p vỡ. Cô cố hết sức để nụ cười của mình không trở nên hung dữ, nhẹ nhàng linh hoạt nói: “Ha ha, tôi thật sự không biết đấy. Anh ấy rất tôn trọng nguyện vọng của tôi, đối với người mình yêu thật lòng, muốn quan tâm thật sự, tất nhiên sẽ không tùy tiện mà…” Cô không nói tiếp, nhưng không nói cũng rõ, ý tứ của cô là Cố Niên quá thiếu tự trọng, quá tùy tiện, cũng nghĩa là Ngôn Mạch thật sự không coi cô ta là người trong lòng.
Cố Niên nheo mắt lại, thầm nghĩ khả năng đối đắp của cô gái này không hề đơn giản, có điều tuy không thể nói là thuận lợi, những cũng khiến cho cô ta có vướng mắc trong lòng, vậy cũng là khá rồi. hơn nữa cũng cảm thấy không còn gì muốn nói nữa, Cố Niên liền đứng dậy cáo từ.
Bạch Thiên Trương gượng gạo nở nụ cười giơ tay vẫy chào, khi thấy Cố Niên vào xe lái đi khuất dạng, cô đột nhiên cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt, lập tức gục đầu xuống bàn không dậy nổi.
Chuyện tình yêu này với Ngôn Mạch, cô từ bị động lúc đầu, về sau dần dần cô đã hiến dâng cả trái tim mình, chỉ biết đến mật ngọt trước mắt, mà quên rằng bên dưới mật ngọt là một bụi gai. Cô có thật sự hiểu rõ về Ngôn Mạch sao, hiểu được gia cảnh, quá khứ, tính tình của anh sao? Ngôn Mạch đã từng nói cho cô chuyện cũ của anh với Cố Niên, nhưng không hề có đoạn này. Cô phải tin ai đây? Cô có thể tin tưởng Ngôn Mạch không?
Bạch Thiên Trương vừa nghĩ, vừa rơi vào trạng thái chán ghét bản thân không tự kiềm chế. Trước kia cô còn cười nhạo, khinh bỉ những vướng mắc tình cảm của nhân vật nữ chính trong phim truyền hình và tiểu thuyết, thì ra thật sự đến lượt cô, giờ cô mới hiểu được mùi vị của nó. Hạt giống hiềm khích một khi đã nảy mầm, bất cứ suy nghĩ tiêu cực nào cũng sẽ là phân bón, nó sẽ nhanh chóng sinh trưởng bắt rễ, nở ra một đóa hoa lớn, mục nát, đen tối, cũng vừa chan chứa vừa oanh liệt.
Bạch Thiên Trượng bị đả kích, cô nghĩ tới Cố Niên, nghĩ tới cha mẹ của Ngôn Mạch, nghĩ tới hoàn cảnh gia đình hai người, sau khi than ngắn thở dài, cô bước ra ngoài mà hồn siêu phách tán.
Đèn đường vừa được thắp sáng, Bạch Thiên Trương vì cảm thấy có chút tâm tư giá buốt, bước đi cũng lảo đảo xiêu vẹo.
Ninh Tần trông thấy phía trước một cô gái đang nghiêng nghiêng ngả ngả đi tới, gương mặt rất quen, nhìn kỹ lại, hóa ra là Bạch Thiên Trương. Cô uốn tóc xoăn, mặc váy, rõ ràng là đã bỏ công sức trang điểm, chỉ có điều gương mặt kia như đã xảy ra chuyện gì, sao lại giống như nhà có đám tang vậy?
Cô càng bước càng tới gần, đầu cúi thấp lộ rõ vẻ thần hồn lạc phách, tất nhiên cô đã đi thẳng vượt qua bên cạnh cậu, có xu hướng sắp tiếp xúc thân mật với cột điện phía trước. Ninh Tần vội vươn tay kéo cô lại: “Này, cô không sao đấy chứ?”
Bạch Thiên Trương ngẩng đầu giương cặp mắt mơ hồ: “Ồ, Ninh Tần, là cậu à. Sao cậu lại ở đây? Không phải cậu đang ở thành phố H sao?”
Ninh Tần nhếch nhếch khóe miệng, buông tay đang kéo cô ra: “À, tôi tới đây chơi.” Lại dò xét sắc mặt Bạch Thiên Trương, thật sự trông cô rất khó coi, Ninh Tần rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Bạch Thiên Trương đầy vẻ u ám, câu chuyện chiến dịch PK của cô với nàng bồ nhí khiến cô vừa bị đả kích vừa thấy mình ngốc ngếch, tốt hơn là cô không nên làm vấy bẩn tâm hồn mầm non đất nước. Vì vậy mặt mày ủ rũ phất phất tay: “Không có gì.”
Kết quả cô còn chưa kịp chào hỏi với Ninh Tần bày tỏ cảm khái khi bạn bè lâu ngày mới găp, thì Ngôn Mạch đã nhanh chóng xuất hiện. Thì ra sau khi đi mua quần áo, uốn tóc với Bạch Thiên Trương về, Dư San nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn, vội nhắn tin thông báo cho Ngôn Mạch, vì thế, Ngôn Mạch vội vội vàng vàng chạy tới và anh liền thấy tình cảnh: Cô vợ của anh bộ dáng tủi thân sắp khóc, bên cạnh là một chàng trai cao ráo trẻ tuổi đang đứng nhìn cô ân cần, anh nhìn hai người như sắp sửa phát triển thành cầm tay nhìn nhau, hai mắt đẫm lệ, im lặng đến nghẹt thở.
Ngôn đại thần bước nhanh như tên bắn ôm lấy Bạch Thiên Trương vào lòng, cách Ninh Tần một khoảng an toàn. Sau đó cúi đầu hỏi: “Em sao vậy? Ai bắt nạt em?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Thiên Trương đã cảm thấy cảm xúc như sắp bùng phát. Nhưng Ngôn Mạch lại hỏi một câu như vậy, khiến cô phẫn nộ.
Cô vung tay đấm tới tấp vào vai Ngôn Mạch: “Ai bắt nạt em? Ai bắt nạt em ở đây chứ?! Không phải anh sao?! Không phải anh với Cố Niên sao! Chuyện của anh với cô ta, dựa vào cái gì mà lôi em vào chứ? Nếu như anh với cô ta còn chưa chấm dứt thì sao còn lôi em vào làm gì!” Sau khi đánh anh liên tục, cô nghĩ thấy không đúng, cô nên hỏi rõ anh thì tốt hơn, thế là cô hùng hổ túm áo Ngôn Mạch: “Em hỏi anh! Dấu răng kia của Cố Niên! Thực ra là chuyện gì?”
Ngôn Mạch kinh ngạc, sau đó trầm mặc, cuối cùng thốt một câu: “Là anh có lỗi với cô ấy.”
Bạch Thiên Trương cũng bắt đầu trầm mặc theo Ngôn Mạch, trái tim đầy hi vọng của cô từng chút từng chút nguội lạnh, dưới ánh đèn, gương mặt anh tuấn kia, gương mặt cô đã từng vuốt ve, bờ môi cô đã từng hôn, giây phút này lại im lặng đến tĩnh mịch. Khi câu nói ngắn ngủi kia của Ngôn Mạch thốt ra, Bạch Thiên Trương bỗng cảm thấy mệt mỏi, cô chán nản buông tay anh, xoay người bỏ đi.
Cô không muốn khóc trước mặt Ngôn Mạch.
Ngôn Mạch kéo cô lại, nắm lấy hai tay cô, lập tức nhận được một trận tay đấm chân đá của cô. Ninh Tần chỉ ở một bên đứng nhìn, cũng đại khái hiều được chuyện gì đã xảy ra, nhìn Bạch Thiên Trương có chút không kiểm soát nổi mình, Ngôn Mạch lại sống ૮ɦếƭ không buông, bèn tiến lên khuyên bảo: “Anh này, anh cứ buông Thiên Trương ra trước có lẽ sẽ tốt hơn, anh làm như vậy sẽ khiến cô ấy bị thương.”
Ngôn Mạch có chút khó chịu, anh vội vàng chạy đến, chưa biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Bạch Thiên Trương và cậu con trai này đang lôi lôi kéo kéo, cũng chẳng hiểu tại sao anh lại bị cô đấm đá liên hồi, lúc này cũng có đôi chút gắt gỏng, nét mặt sa sầm: “Thiên Trương là bạn gái tôi, chưa tới lượt cậu phải lo!”
Bạch Thiên Trương vốn định đi, nghe thấy lời này của anh, sợ Ninh Tần bị liên lụy, vội vàng quay lại giải thích: “Không liên quan đến cậu ấy, anh đừng có giận cá chém thớt!”
Ngôn Mạch nghe thấy Bạch Thiên Trương bảo vệ Ninh Tần như vậy, trong lòng vừa là cảm giác ghen tuông vừa là cảm giác lạnh lẽo, anh vốn không dám khẳng định tình cảm của Bạch Thiên Trương, bởi vì từ đầu đến cuối đều là anh quá chủ động, quá nhiệt tình, còn Bạch Thiên Trương luôn là bị động tiếp nhận, lúc này anh bị đả kích như vậy, cảm giác sợ mất cô trào dâng, nhất thời kích động nói ra một câu khiến anh hối hận cả đời: “Em thích cậu ta rồi phải không!”
Câu nói anh vừa thốt ra, cả hai người đều sợ đến ngây người. Bạch Thiên Trương chợt mở to hai mắt, sau đó cười khổ: “Ngôn Mạch, anh thấy đấy, hóa ra giữa chúng ta, ai cũng không có đủ niềm tin vào người kia.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc