Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 26

Tác giả: Mặc Ngân

Cho đến khi Bạch Thiên Trương gặp phải Ngôn Mạch với tần suất nhiều đến kỳ quái trên những con đường dẫn đến căng tin, khu giảng đường, kí túc xá, thì rốt cuộc cô cũng hiểu được hàm ý trong nụ cười đó của anh.
“Ủa? Thiên Trương, vừa hay đến giờ ăn cơm. Em chuẩn bị về phòng ăn mỳ ăn liền à?”
Ngôn Mạch cười cười, nhưng Bạch Thiên Trương lại không hề nhìn ra ý nghĩa của nụ cười trong ánh mắt anh, vì thế mà cô cũng cười theo: “Ngôn Mạch, không phải mà. Em đang chuẩn bị đến căng tin ăn cơm, hay là anh đi cùng em nhé ?”
“Được thôi.” Cứ thế Ngôn đại thần thản nhiên đi ăn cơm cùng Thiên Trương, có đôi lúc công việc của anh không bận rộn, anh còn cùng Thiên Trương tham gia môn học tự chọn. Rất nhanh, cái tên Ngôn Mạch đã lan rộng khắp toàn trường đại học W, mức độ vang dội của nó tuyệt đối vượt qua Bạch Thiên Trương.
Dư San đã từng bình luận thế này: “Thiên Trương, Ngôn Mạch nhà cậu chắc chắn là một ngọn lửa, đã và đang thiêu đốt tất cả trái tim nữ sinh trường đại học W.”
Nghe vậy Bạch Thiên Trương liền quay qua nhìn bốn phía, quả nhiên các nữ sinh trong phòng học thi thoảng lại quay sang liếc nhìn bọn họ, nói một cách chuẩn xác hơn là đang nhìn Ngôn Mạch. Trong khi đó, khuôn mặt của thầy giáo trên bục giảng đang giảng giải về bệnh loét dạ dày và loét tá tràng đã chuyển sang một màu đen sạm, ông đứng gần bảng mà cảm giác như cái bảng còn không đen bằng vẻ mặt của ông.
Bạch Thiên Trương ngán ngẩm quay sang hỏi Ngôn Mạch: “Anh rảnh rỗi thế à? Không phải còn một đống công việc đang đợi anh ở thành phố N sao?”
Ngôn Mạch thích thú xem những bức tranh về giải phẫu cơ thể người, vừa làm bộ như bừng tỉnh: “À! Hình như anh chưa nói với em, anh đã được chuyển sang làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở đây. Và anh ở trong một khu nhà gần trường em học.”
Đôi mắt của Bạch Thiên Trương mở to lên đến nỗi không thể to hơn được nữa, cô khóc không ra nước mắt: “Nói như vậy nghĩa là… “
“Nói như vậy nghĩa là, về sau cứ mỗi cuối tuần anh sẽ đến đón em đi ăn cơm, cho nên tốt nhất em hãy quên món mỳ ăn liền của em đi; về sau cứ mỗi cuối tuần anh sẽ đưa em ra ngoài chơi, nên em đừng mong sẽ được ngồi chơi máy tính cả ngày nữa; về sau thỉnh thoảng anh sẽ tới tìm em, cho nên tốt nhất là em đừng đi lại nhiều với chủ tịch của bọn em.”
Bạch Thiên Trương rầu rĩ nói: “Tại sao khổng thể gặp gỡ Bùi Lăng Sơ? Anh ta là sếp của em mà, chắc chắn công việc sẽ liên quan đến nhau.”
Ngôn Mạch nhìn Thiên Trương cười cười: “Ngoan nào, nghe lời anh, tóm lại đừng có gần gũi quá với cậu ta là được rồi.”
Nụ cười của Ngôn đại thần trước nay chưa bao giờ bất lợi, Bạch Thiên Trương cứ ngây ngốc như vậy mà ký vào hiệp ước bất bình đẳng.
Trong khuôn khổ chặt chẽ mà Ngôn Mạch là trung tâm, giơ cao ngọn cờ lí luận vĩ đại của Ngôn đại thần và khắc sâu tâm lý “ba tốt” của anh, thói quen sinh hoạt và việc ăn uống của Bạch Thiên Trương có thể dùng làm điển hình để viết sách hướng dẫn chăm sóc thân thể.
Mỗi ngày Ngôn Mạch đều dành một khoảng thời gian để cùng cô ăn cơm tối, sau khi ăn cơm xong anh nắm tay Bạch Thiên Trương đi dạo trong khu rừng uyên ương của trường, Bạch Thiên Trương không làm sao hiểu được, làm thế nào mà Ngôn Mạch nhìn ra được khung cảnh lãng mạn như hoa dưới ánh trăng ở cái nơi khỉ ho cò gáy như trường cô. Ngôn Mạch còn nói rằng khung cảnh này khiến anh nhớ lại cuộc sống thời sinh viên của mình. Sau khi đã dạo một vòng quanh trường, Bạch Thiên Trương quay lại kí túc xá, còn Ngôn Mạch thì về nhà mình, sau đó hai người tiếp tục lên mạng vào Viêm Hoàng Kỳ Tích tiếp tục sự nghiệp tán tỉnh. Tình nồng ý đậm khiến Dư San phải thốt lên rằng: Tình yêu quả là vĩ đại, đến bệnh rối loạn nội tiết lâu năm của Bạch Thiên Trương mà cũng chữa lành được.
Hôm nay là Chủ nhật, cũng là lần công thành chiến đầu tiên kể từ khi hợp nhất server đến nay.
Bảy giờ tối, người của Thượng Thiên Nhược Thủy đã có mặt đầy đủ trên IS, thật ra đối với những người trải qua hàng trăm trận chiến như bọn họ mà nói, ai trong số họ cũng đều có thực lực nhất định cùng với sự kết hợp nhuần nhuyễn, đôi khi không cần có sự chỉ đạo từ Ngôn Mạch. Nhưng lần này, mọi người không thể không tập trung toàn bộ tinh lực lẫn tinh thần, bởi vì bên chủ thành không ai khác chính là Danh Nhân Đường.
Trước kia khi Bạch Thiên Trương còn ở trong Phong Vân Chiến Ca, mỗi khi công thành chiến đấu bắt đầu thì chuyên môn của cô là ở phía sau thu thập nguyên liệu. Một mặt là vì trong khi công thành chiến, Mục sư cần phải cắm cọc bơm máu, Chiến sĩ và Pháp sư thì chiến đấu ở chiến tuyến đầu tiên, chỉ Vu sư là có tác dụng nhỏ nhất; mặt khác, cũng bởi kỹ thuật PK không khá hơn gà là mấy và còn sự cảm nhận phương hướng chính xác kinh người của cô. Vì thế trước khi công thành chiến bắt đầu, cô đã tự mình xin đi thu thập nguyên liệu.
Thu thập nguyên liệu là một công việc nặng nhọc. Nhưng đối với những người chơi cấp thấp mà nói thì việc đem nguyên liệu thu được đổi thành tài nguyên cho Gia tộc sẽ thu được lượng lớn kinh nghiệm, nhưng đối với cấp 110 như Bạch Thiên Trương mà nói thì công việc này không khác gì lao động khổ sai. Sau khi công thành chiến kết thúc; trong Gia tộc sẽ có một bảng luận công, việc luận công căn cứ vào số lượng địch giết được, trong khi đó những người chơi thu thập nguyên liệu, bởi vì không giết địch cho nên không có tên trong bảng luận công, mà nếu không may sẽ gặp phải đội tuần tra của đối phương hoặc NPC binh lính tinh anh của đối phương tiêu diệt.
Nhưng nguyên liệu trong công thành chiến lại không thể thiếu được, tộc trưởng cần nguyên liệu để khởi động đại pháo công kích cửa thành bên chủ thành, vì thế mỗi lần công thành chiến, những ai trong Thượng Thiên Nhược Thủy mà bị điều động đi thu thập nguyên liệu thì chắc chắn sẽ kèm theo những lời ca thán không thôi. Nhưng lần này thì khác, khi Bạch Thiên Trương nói cô tự nguyện đi thu thập nguyên liệu, đám người trên IS mà trong đó là những người trước kia oán thán đều im lặng không nói gì. Lúc đầu Ngôn Mạch định để Thiên Trương ở bên cạnh mình, nhưng lại không thay đổi được sự cố chấp của cô, cuối cùng anh đành phải đồng ý. Sau cùng anh quyết định Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, Thiên Sứ Khát Máu và mấy người chơi cấp bậc tương đối thấp khác đi thu thập nguyên liệu.
Đồng hồ vừa chỉ tám giờ đúng, trạng thái PK của tất cả mọi người được hệ thống tự động chuyển sang trạng thái PK Gia tộc, trách nhiệm chính của Vũ Thoa Phong Lạp, Hợp Thức Hóa, Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất là tấn công Totem[1] của đối phương, Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu làm đội trưởng đội cứu viện, phụ trách bơm máu phạm vi rộng cho tất cả người trong Gia tộc, ngoại trừ những người thu thập nguyên liệu ở hậu phương; Uống R*ợ*u Bên Suối và các Pháp sư khác có nhiệm vụ là chiếm đóng điểm phục sinh, sau đó dẫn dắt quái NPC tinh anh rời khỏi vị trí canh cổng, mở đường cho mọi người trong Gia tộc, nói một cách khác là, một người vì mọi người. (Tác giả: “Ngôn Mạch, cậu cố ý phải không, cậu cố ý sắp xếp Tiểu Bùi nhà tôi đi dẫn quái!” Ngôn Mạch ngoáy lỗ tai, cười: “Tiểu Bùi nhà cô? Lẽ nào tôi không phải con của cô?” Nhân nào đó: “Đại thần, tôi sai rồi”.)
[1]Totem: Thần vật tổ, ở đây chỉ một cột trụ trong thành, phá hủy cột bên thủ thành sẽ thua.
Bạch Thiên Trương và Thư Nhất Nhuận cùng những người chơi khác nhanh chóng phân tán, mỗi người phụ trách thu thập nguyên liệu cho công thành chiến ở một khu vực khác nhau. Lúc này, bầu không khí trên IS đã không còn thoải mái, nhẹ nhàng, náo nhiệt như những lần công thành hoặc thủ thành trước kia, mà im ắng một cách lạ thường, xem ra tất cả mọi người đều đang rất vất vả. Bạch Thiên Trương ngước mắt nhìn về phía cổng thành, đâu đâu cũng là mưa băng mưa tuyết của Pháp sư, hiệu ứng ánh sáng khiến cô không phân biệt được ai với ai.
Bạch Thiên Trương đã bị đội tuần tra của Danh Nhân Đường xử lý khá nhiều lần và đây cũng là nỗi buồn của những người đi thu thập nguyên liệu, vì số lượng Mục sư có hạn nên tất cả đều đang phục vụ ở chiến tuyến, còn đối với bọn họ chỉ có vài chữ: tự cầu may. Tuy nhiên khi cô lại một lần nữa hồi sinh tại điểm phục sinh, cô phát hiện ra đây không phải là điểm phục sinh ban đầu.
Công thành chiến trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, bên công thành và bên thủ thành mỗi bên đều có một điểm phục sinh được hệ thống mặc định, vị trí này không thể bị chiếm lĩnh; tuy nhiên còn có ba điểm phục sinh có thể bị chiếm lĩnh, sau khi người chơi bị giết, sẽ được hệ thống truyền tống đến điểm phục sinh gần nhất. Bạch Thiên Trương nhìn điểm phục sinh mới này, cô liền biết ngay rằng Uống R*ợ*u Bên Suối đã chiếm được rồi.
Cô đứng lên từ điểm phục sinh, trang bị trên người cô đều đã hỏng hết. Cô quyết định thay lên bộ đồ tân thủ, không nản chí không sợ hãi tiếp tục sự nghiệp thu thập nguyên liệu của mình, vừa mới ngẩng đầu lên cô đã thấy một nhóm người phi tới, dẫn đầu không ai khác chính là Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu.
Cành Hoa Bên Sường Núi hưng phấn kêu lên rõ to trên IS: “Ủa, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, bà xã của Vu Thoa Phong Lạp, sao cô ta lại ở đây, lão đại, để tôi giết cô ta!”
Ninh Tần nhìn thoáng qua bộ đồ tân thủ trên người của Thiên Trương Nhục Cốt Đầu, lạnh lung nói: “Bỏ đi. Hãy nói XinĐừngBay đi cố gắng chống đỡ ở bên đó, còn chúng ta mau tăng tốc vòng ra phía sau Thượng Thiên Nhược Thủy.”
Hạt Cát Trong Biển Người nói: “૮ɦếƭ tiệt, Đừng Mất Đừng Quên đang làm cái quái gì vậy, không phải cô ta nói nhất định sẽ bảo vệ tốt totem hay sao!”
Ninh Tần nói: “Sau khi công thành chiến kết thúc chúng ta sẽ thảo luận vấn đề này sau. Bây giờ phải tập trung toàn lực để tiêu diệt địch.”
Phản ứng đầu tiên của Bạch Thiên Trương khi nhìn thấy Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu là: thôi xong, lại phải quay về điểm phục sinh rồi. Phản ứng tiếp theo của cô đó là: Cái thằng nhóc này, chỉ còn bốn tháng nữa thôi đến kỳ thi đại học rồi, sao nói vẫn còn ở đây mà chơi game nhỉ ?
Có một câu châm ngôn rằng: Điếc không sợ S***g. Hiển nhiên Bạch Thiên Trương thuộc tuýp người này, cô không hề tỏ ra sợ hãi trước người của Danh Nhân Đường, mà vẫn vô tư ngồi xuống để thu thập nguyên liệu. Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu cưỡi trên lưng một con ngựa to lớn, cậu cũng không hề để ý đến Bạch Thiên Trương, đoàn người hùng hùng hổ hổ lao ✓út qua.
Bạch Thiên Trương vẫn khổng thể tin rằng mình lại may mắn đến vậy, không ngờ may mắn của cô lại tới ngay lúc này khiến cô thoát ૮ɦếƭ ngay dưới mắt của Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu. Đúng lúc này hệ thống đưa ra một thông báo: Sau 5 phút nữa, công thành chiến sẽ chấm dứt. Bây giờ bắt đầu tính thời gian.
Bạch Thiên Trương vừa mới thấy dòng thông báo này, cô biết rằng bất luận ai thắng ai thua, tất cả đều đã được định đoạt. Vì thế cô cũng không thu thập nguyên liệu nữa mà lên ngựa phóng về phía totem xem gia tộc nào đã chiếm lĩnh được
Trên đường đi qua, chiến trường thảm khốc hiện ra trước mặt cô, từng đống thi thể của người có, quái có, BB có chất cao như núi, một đống biến mất lập tức đống khác lại hiện ra. Liền sau đó hệ thống liền hiển thị thông báo: Xin chúc mừng gia tộc Thượng Thiên Nhược Thủy sau khi trải qua một cuộc chiến đầy gian khổ và khó khăn, cuối cùng cũng công phá được Thiên Nguyên Thành, thành chủ là Vũ Thoa Phong Lạp, có thời hạn trong bảy ngày.
Bạch Thiên Trương vui mừng chạy tới chỗ totem, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô chính là thi thể của Đừng Mất Đừng Quên, hiển nhiên là khi bảo vệ totem đã bị người của Thượng Thiện Nhược Thủy ***. Người của Danh Nhân Đường theo phía sau Bỉ Ngạn Dạ Sắc Cách Điệu cũng đã chạy tới chỗ totem, tộc trưởng hai bên đứng ra bắt tay thể hiện tinh thần hữu nghị, học hỏi cọ sát.
Sự kiện chúc mừng của Thượng Thiện Nhược Thủy bắt đầu, cũng là lúc mở màn cuộc “thẩm vấn” của Danh Nhân Đường.
Ninh Tần hỏi: “Đừng Mất Đừng Quên, trước khi công thành chiến cô đã từng nói sẽ bảo vệ tốt totem của chúng ta. Thế nhưng theo những hình ảnh được chụp từ máy tính của XinĐừngBay Đi thì khi người của Vũ Thoa Phong Lạp tấn công totem của chúng ta, cô không hề có bất cứ hành động bảo vệ nào. Cô hãy giải thích cho mọi người biết tại sao lại như vậy.”
Hạt Cát Trong Biển Người ức chế nhất liền gào lên: “૮ɦếƭ tiệt! Lúc đầu nếu không phải cô khóc lóc van xin đòi gia nhập Danh Nhân Đường, mà khi đó chúng tôi đang thiếu người, tôi cũng sẽ không thêm cô vào Gia tộc, không ngờ lại nuôi ong tay áo!”
Tung Cánh Bay Lên vẫn còn chút lý trí liền hỏi: “Lúc đó có phải cô bị treo máy không, hay là do cô có việc gấp mà phải rời đi?”
Đợi một hồi lâu vẫn không thấy sự phản hồi từ Đừng Mất Đừng Quên ở trên IS, lại khiến những người không cam chịu thất bại trong gia tộc bất bình hơn, đều bắt đầu lên tiếng chất vấn.
Một lúc lâu sau, chỉ nghe được một câu nói nhẹ từ Đừng Mất Đừng Quên, hóa ra lại la giọng của một cô gái, cô nói: “Tôi không bị treo máy, cũng không rời khỏi đó, mà tôi cố ý để Vũ Thoa Phong Lạp đánh phá totem. Bởi vì tôi thích Vũ Thoa Phong Lạp, tôi thích anh đã nhiều năm rồi.”
Đám người trên IS cảm giác như sét đánh ngang tai, mồm miệng há hốc không nói nên lời, một lúc lâu sau mới thấy XinĐừngBay Đi lắp bắp nói: “Có phải tôi đã rơi vào không gian khác rồi không?”
Hạt Cát Trong Biển Người nói: “Mẹ kiếp! Cô đang diễn phim Hàn Quốc đấy à!”
Ninh Tần cười nói: “Đừng Mất Đừng Quên, tôi rất tán dương tình yêu cô dành cho người cô yêu. Nhưng rất tiếc cô bày tỏ tình cảm nhầm chỗ rồi, nơi này là Danh Nhân Đường.”
Lời vừa dứt, từ trong Gia tộc Danh Nhân Đường bay ra một dòng tin tức: Đừng Mất Đừng Quên bị trục xuất khỏi Gia tộc.
Trong cuộc hân hoan chúc mừng chiến của Thượng Thiện Nhược Thủy, Bạch Thiên Trương để ý thấy thông báo Đừng Mất Đừng Quên bị trục xuất khỏi Danh Nhân Đường, cô nghĩ lại lần trước khi cô bắt gặp Vũ Thoa Phong Lạp cùng cô ta tổ đội đánh BOSS, tuy cô đã tự an ủi bản thân rất nhiều lần này rằng chắc chắn mình nhìn lầm rồi, nhưng mỗi khi nhớ lại cô vẫn cảm thấy trái tim mình như bị kẹp vào vỉ nướng dùng lửa nhỏ để nướng, lại còn bị lật qua lật lại, cuối cùng còn bị rắc thêm chút ớt bột, thật sự là quá thê thảm không tài nào tả xiết.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc