Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 17

Tác giả: Mặc Ngân

Bạch Thiên Trương đang mơ màng thì bị tỉnh giấc, cô mở mắt nhìn ra ngoài trời đã thấy lờ mờ sáng, phía trước chính là trạm thu phí của thành phố H.
Ngôn Mạch nhìn từ gương chiếu hậu thấy cô đã tỉnh, liền nói: “Mau lên ngồi bên cạnh anh, chút nữa em còn phải chỉ đường đó.”
Bởi vì chiếc xe không thể dừng giữa chừng, cho nên Bạch Thiên Trương rất tự giác dùng cả tay lẫn chân để bò lên chiếc ghế phụ của xe. Cũng may là người cô tương đối nhỏ nhắn mới có thể chui qua được, nhưng va chạm là không thể tránh khỏi. Ngôn Mạch thấy vậy, một tay vừa cầm tay lái, mắt thì nhìn về phía trước, tay còn lại liền vươn ra để đỡ Bạch Thiên Trương. Vì thế rất tự nhiên cánh tay liền ôm lấy eo của Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương giật mình, độ nhạy cảm của phần eo khiến thân thể cô hơi run lên, rất nhanh cô đã yên vị ở trên chiếc ghế. Lúc này cô mới dám đưa tay lên sờ khuôn mặt đang ửng hồng của mình, rồi lén lút nhìn về phía Ngôn Mạch. Biểu hiện trên khuôn mặt của đại thần cực kỳ bình thản, trấn tĩnh vẫn tiếp tục lái xe, giống như vừa rồi chẳng qua chỉ chạm vào một miếng thịt lợn vậy…
Bạch Thiên Trương nghĩ rằng chắc là do mình tưởng tượng quá nhiều mà thôi. Nếu muốn đại thần sàm sỡ cô thì thà rằng đại thần đứng trước gương và tự sàm sỡ mình nghe có vẻ hợp lý hơn. Bạch Thiên Trương càng nghĩ càng thấy hợp lý, nhưng lại không biết rằng biểu hiện bình tĩnh bên ngoài của Ngôn Mạch thực chất là đang che giấu nội tâm đang cuộn trào bên trong, cái cảm giác mềm mại man mát đó vẫn còn lưu lại trên lòng bàn tay anh, anh thật sự muốn ôm trọn lấy Bạch Thiên Trương vào lòng mình.
Bạch Thiên Trương vừa chỉ đường, vừa nhìn đôi mắt thâm quầng của Ngôn Mạch, trong lòng cô nảy sinh một cảm giác thương xót, giống như khi cô nhìn vào đôi mắt đáng thương của con cún Tiểu Bạch nhà cô khi nó đang bị bệnh, chiếc xe lao qua từng con phố lớn nhỏ, cuối cùng dừng lại trước một nhà dân trong một con ngõ.
Ngôn Mạch bước xuống xe trước, rất lịch sự mở cửa cho Bạch Thiên Trương, một tay anh để lên trên đỉnh đầu của cô, rất chu đáo vì sợ cô ᴆụng phải thành xe, sau đó anh vòng ra sau để bê hành lý, Bạch Thiên Trương thấy anh bận rộn vì mình như vậy, cô rất chân thành nói cảm ơn anh, sau đó mời anh vào nhà uống nước.
Ngôn Mạch nhìn lên trời, liền nhã nhặn từ chối: “Cảm ơn em, trời cũng đã muộn, anh sợ sẽ làm phiền bác trai và bác gái. Em vào đi.”
Bạch Thiên Trương ấp úng nói một câu cảm ơn, xách hành lý bước lên bậc thềm, cô vừa đi được vài bước liền quay đầu lại, thấy Ngôn Mạch vẫn đứng đó với dáng vẻ phong độ hai tay đút trong túi quần, thân hình dong dỏng dựa vào thân xe, nhìn cô từ từ đi vào trong nhà. Anh thấy cô quay lại nhìn, liền nở một nụ cười nhẹ nhàng hướng về phía cô, nụ cười của anh giống như những tia nắng ban mai của mùa xuân.
Trong khung cảnh một buổi sớm mùa đông tuyệt đẹp như vậy, Bạch Thiên Trương đột nhiên khí huyết dâng trào, vứt hành lý xuống đất từng bước nhỏ chạy xuống bậc thềm, đến bên Ngôn Mạch và hôn nhẹ lên môi anh, sau đó quay người bỏ chạy, vừa chạy vừa tiếc vì vẫn chưa cảm nhận được một chút dư vị ngọt ngào nào.
Đột nhiên, một cánh tay từ phía sau kéo cô lại, Ngôn Mạch kéo nhẹ cô, Bạch Thiên Trương liền ngã vào vòng tay anh, cô mở to đôi mắt vô tội và chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì một cảm giác mềm mại và nóng bỏng áp lên môi cô.
Ngôn Mạch thấy Bạch Thiên Trương vẫn mở to đôi mắt mơ hồ ngây ngô nhìn anh, khiến anh có cảm giác như mình đang làm một việc rất tàn nhẫn vậy, anh cúi xuống bên tai Bạch Thiên Trương nhẹ nhàng nói: “Nhắm mắt lại em.”
Hơi thở nóng bỏng của Ngôn Mạch nhẹ nhàng thổi gần bên tai, khiến trái tim băng giá ngàn năm của Bạch Thiên Trương phút chốc tan rã. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cô cảm giác thấy bàn tay của Ngôn Mạch nhẹ nâng phía sau đầu, anh hôn cô say đắm, nhẹ nhàng uyển chuyển, từ tốn. Bất chợt Ngôn Mạch cắn nhẹ vào môi dưới của Bạch Thiên Trương, Thiên Trương bị giật mình liền há miệng, chiếc lưỡi nhỏ của cô liền bị lưỡi của Ngôn Mạch quấn lấy. Trong lúc mơ hồ cô vẫn cảm thấy miệng của Ngôn Mạch thật là ngọt ngào.
Những tia sáng mỏng manh của ngày đông bắt đầu chiếu xuống, trên những nhành cây đã rụng hết lá, xa xa đàn bồ câu trắng bất chợt vỗ cánh bay lên, trước cửa nhà có một đôi kim đồng ngọc nữ đang ôm hôn thắm thiết - Thật là một cảnh tượng mê hồn rất Quỳnh Dao, đúng là một cặp đôi tuyệt đẹp, một khuôn mặt thật quen thuộc. Hả? Quen thuộc?!
Thư Nhất Nhuận thất kinh nhìn Bạch Thiên Trương, giọng nói và cánh tay của cô đều run rẩy, đến tóc cũng dựng ngược hết cả lên, đau đớn nói: “Bạch Thiên Trương! Chị càng ngày càng giỏi nhé! Lại dám tình tứ với một tên đàn ông xa lạ ở ngay trước cửa nhà mình!”
Bạch Thiên Trương cuối cùng cũng đã tỉnh mộng, chân tay luống cuống vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của Ngôn Mạch, sau đó dùng tay chỉ về phía Thư Nhất Nhuận nói: “Từ khi nào mà chuyện của chị đến lượt em khoa chân múa tay thế hả!”
Túi rác trên tay Thư Nhất Nhuận bay ✓út tới, Ngôn Mạch nhanh tay kéo Bạch Thiên Trương tránh sang một bên, anh tham lam ôm lấy cô vẫn chưa thỏa mãn, liền đặt lên khuôn mặt cô một nụ hôn, dùng ánh mắt khiêu chiến nhìn về phía Thư Nhất Nhuận: “Chào em, anh chẳng phải là ai xa lạ, anh chính là bạn trai của Thiên Trương.” Ngữ khí của anh điềm đạm nhã nhặn, nhưng bên trong ẩn chứa sự uy Hi*p mãnh liệt.
Thư Nhất Nhuận cảm giác khí thế bức người của anh, đột nhiên có chút sợ hãi, dùng ánh mắt như vừa bị trúng thương nhìn Bạch Thiên Trương, vẻ mặt buồn bã đứng vào một góc, miệng không ngừng lẩm nhẩm: “Có bạn trai là quên mất người thân…”
Bạch Thiên Trương không chịu nổi nữa, liền quay lại giải thích với Ngôn Mạch: “Đây là Thư Nhất Nhuận, em họ em. Nó đang nghỉ đông nên đến nhà em chơi.”
Ngôn Mạch dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Thư Nhất Nhuận, sau đó anh quay lại chỉnh khăn quàng cổ cho cô, nói: “Ngoan, em vào nhà đi và đợi điện thoại của anh.”
Đồng chí Thư Nhất Nhuận bị coi như bù nhìn đột nhiên căm hặn đứng bật dậy, vung cánh tay như sấm vang chớp giật vẽ một vòng tròn, oán hận chỉ vào Ngôn Mạch, hô to: “Tôi vẽ một vòng tròn nguyền rủa anh!”…
Bạch Thiên Trương biết rằng cả nhà dì đều không phải là người bình thường, nhưng cô không ngờ rằng lại không bình thường đến mức độ này. Cô hận một nỗi không thể một cước đá bay Thư Nhất Nhuận về nhà dì luôn, đứng ở đây chỉ làm cô mất mặt xấu hổ. Ngôn đại thần rộng lượng không muốn tính toán với cô em họ, cúi đầu nhìn Bạch Thiên Trương trịnh trọng nói: “Thiên Trương, anh thích em. Cho nên, mặc kệ em có thừa nhận anh là bạn trai của em hay không, em trốn cũng không thoát được đâu.”
Bạch Thiên Trương hoảng sợ biến sắc, đây có còn là đại thần nhã nhặn lịch sự trong sáng vô hại hồi trước không? Tại sao ánh mắt và nụ cười của đại thần lại khiến cô có cảm giác giống như tên hồ ly Bùi Lăng Sơn đến vậy? Nghe xem, “Em trốn cũng không thoát được đâu”, đây rõ ràng là một câu uy Hi*p mà? Thật là không khác gì xã hội đen thu phí bảo kê vậy!
Ngôn đại thần vừa nói xong liền phủi ௱ôЛƓ đi mất. Bạch Thiên Trương ngơ ngác quay đầu lại nhìn, thấy Thư Nhất Nhuận vẫn đang giữ nguyên tư thế ngốc nghếch từ khi nãy, cô vươn tay kéo Thư Nhất Nhuận, một tay thì xách lấy hành lý đi vào trong: “Ba mẹ đã dậy chưa?”
“Vẫn chưa. Bạch Thiên Trương, Bạch Thiên Trương, anh ấy là ai vậy? Trông đẹp trai đấy!”
Bạch Thiên Trương chán ghét nhìn cô em họ: “Mau thu lại ý nghĩ xấu xa của em đi! Đấy là bạn trai của chị đó!”
Bạch Thiên Trương nắm chặt tay tự nhủ rằng: Chỉ mình cô rơi vào chảo lửa là được rồi, nhất quyết không để một thiếu nữ trong trắng như Thư Nhất Nhuận phải giống như cô. Cô nghĩ thông rồi, bụng dạ đen tối của đại thần sẽ không vì cô mà thay đổi, đại thần trước đây mang một bộ dạng trong sáng hiền lành là vậy, hóa ra chỉ là để cô mất cảnh giác, giờ đây cô chủ động tấn công khiến đại thần có cảm giác chiến thắng đã nằm trong tầm tay, vì thế cô mới ngốc nghếch tự đẩy mình vào chảo lửa như vậy.
Cô ngẩng mặt lên trời tay nắm chặt nước mắt rung rung mà thề rằng, sau này nhất định phải viết rõ: Gia pháp nhà họ Bạch có nói: Không được quen biết với những kẻ bụng dạ đen tối. Trên dưới mười tám đời… à không, bên trên chắc chắn không được rồi, vậy thì bắt đầu từ mười tám đời sau, đời đời kiếp kiếp truyền lại cho đời sau, lưu truyền muôn thuở!
Rất lâu sau đó, vào một ngày đẹp trời Ngôn đại thần nhìn thấy tờ gia pháp trong một ngăn kéo được Bạch Thiên Trương khóa cẩn thận, khi đọc xong anh quay sang nhìn một ai đó đang nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng nói: “Gia pháp nhà họ Bạch? Thiên Trương? Em thấy sao khi chúng ta đổi lại thành gia pháp nhà họ Ngôn nhỉ?”
Ngôn Mạch tâm trạng phơi phới quay trở lại thành phố N, Đỗ Khanh Cách dùng ánh mắt không thể tin được nhìn khuôn mặt đang nở rộ xuân tình của Ngôn Mạch : “Mất hai ngày để chạy vòng quanh ba thành phố, cậu không thấy mệt hả? Uống mật gấu rồi sao?”
Ngôn Mạch không thèm để ý đến anh, bắt đầu xử lý các công văn bị ứ đọng.
Đỗ Khanh Cách vuốt cằm suy nghĩ một hồi lâu, đột nhiên vỗ tay “Bốp” một tiếng: “Ha! Tôi biết rồi nhé, Thiên Trương đổ rồi phải không!”
Ngôn Mạch ngả người về phía sau dựa lưng lên ghế, lấy tay day day hai thái dương. Rốt cuộc anh cũng không phải mang tâm trạng cẩn thận sợ được sợ mất nữa rồi, nụ hôn ngày hôm nay đã khiến anh biết được tình cảm mà Bạch Thiên Trương dành cho mình, như vậy sẽ dễ dàng hơn nhiều. Sau này, anh sẽ bước chân vào cuộc sống của Thiên Trương, để hình ảnh của mình luôn luôn xuất hiện trong ánh mắt và tâm trí của cô ấy. Anh nghĩ đến động tác cẩn thận quấn khăn cho Bạch Thiên Trương của Bùi Lăng Sơ, khóe miệng nở ra một nụ cười hút hồn người khác.
Đỗ Khanh Cách nhìn thấy nụ cười quỷ mị của Ngôn Mạch, sợ đến nỗi cả người nổi đầy da gà, mẹ ơi, cái tên tiểu tử ngốc bị tình yêu làm cho quay cuồng đi đâu mất rồi? Mà để tên Ngôn Mạch ăn chơi chác táng này quay lại vậy…
Bùi Lăng Sơ mệt mỏi kéo hành lý vào nhà, trong nhà tỏa ra từng luồng không khí ấm áp. Trong nhà có một vài người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Thấy anh về đều ngẩn người ra. Dì Lý bước nhanh lên trước nhận lấy hành lý của Bùi Lăng Sơ, hỏi han: “Tiểu Bùi, cậu về rồi đấy à.”
Người đàn ông trung niên với khuôn mặt nghiêm nghị ngồi trên sofa chính là ông Bùi, ông ngẩng đầu nói: “Tiểu Sơ, về rồi đấy à.”
Bùi Lăng Sơ nhẹ giọng đáp một tiếng, sau đó gật đầu thay lời chào với những người đàn ông trung niên cũng đang ngồi trên ghế sofa, rồi quay đầu định lên phòng. Nhất thời không khí trong phòng có chút gượng gạo, lập tức có người liền mở miệng để không khí bớt căng thẳng: “Chủ tịch Bùi, đây là cậu nhà phải không? Nghe nói cậu nhà học tại đại học W thì phải? Đúng là tuổi trẻ tài cao, theo tôi thấy, trong vòng vài năm nữa thôi cậu nhà chắc chắn sẽ trở thành một tài năng hiếm có, chắc chắn cậu nhà sẽ kế thừa được sự nghiệp của anh!”
Những người còn lại liền nhất loạt tung hứng, nghe được những câu này khuôn mặt của ông Bùi không giấu nổi những nét tự hào. Bùi Lăng Sơ thì lại nhíu mày, bình thường một đứa trẻ ở trong một gia đình giống như anh, sẽ nhận được sự giáo dục rất tốt, một vài câu nói xã giao là không thể thiếu, nhưng bây giờ trong đầu anh chỉ toàn là hình bóng của Bạch Thiên Trương đang tươi cười với Ngôn Mạch, liền lạnh nhạt nói: “Cháu không tham gia chính trị.” Sau đó lập tức lên lầu vào phòng của mình.
Anh quăng mình trên giường, bắt đầu nằm suy nghĩ. Sự giáo dục mà anh nhận được từ nhỏ chính là xử lý mọi việc đều phải cẩn thận, không những là chốn quan trường, mà những nơi khác cũng vậy, nếu không chỉ một bước sai sẽ dẫn đến vạn bước sai, tất cả đều phải cẩn thận hành động. Nhưng từ khi gặp Bạch Thiên Trương, đó chính là một việc ngoài ý muốn, đến lúc đó anh mới nhận ra rằng, hóa ra trong con người anh cũng có những cảm xúc phong phú và phức tạp đến như vậy.
Đám người dưới lầu đã về hết, ông Bùi liền lên gõ cửa phòng Bùi Lăng Sơ.
Bùi Lăng Sơ dựng thân hình mệt mỏi của mình ra mở cửa, gật gật đầu bực dọc hỏi: “Ba à, có chuyện gì không vậy?”
“Ba nghe nói, gần đây con thích một cô bạn gái học cùng trường phải không, nhưng cô bạn đó đang được bao nuôi, có việc như vậy phải không?”
Bùi Lăng Sơ nghe xong càng bực tức nói: “Cô ấy không bị bao nuôi!”
Ông Bùi phất tay nói: “Vậy được. Ba cũng không có hứng thú muốn biết. Nhưng gần đây bắt đầu cho kỳ bầu cử mới, ba hy vọng trong thời gian quan trọng này con sẽ không gây ra sự việc vớ vẩn nào khác.”
Bùi Lăng Sơ chán nản quay lại giường, nhưng anh lại bắt đầu tự cảm thấy may mắn khi chưa thổ lộ với Bạch Thiên Trương.
Với tính cách hoạt bát thẳng thắn như cô ấy, nếu vào một gia đình như gia đình mình, thì chỉ làm khổ cô ấy mà thôi. Có khi cô ấy mới chỉ nghe qua thân phận của mình thôi, chắc là sợ đến nỗi ba chân bốn cẳng chạy luôn ấy chứ.
Bùi Lăng Sơ nằm trên giường nghĩ ngợi miên man, lần đầu tiên anh có cảm giác rằng vinh dự mà gia đình này mang đến cho anh, không thể nào bằng sức ép mà nó đang đè nặng lên con người anh được.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc