Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 16

Tác giả: Mặc Ngân

Dư San nhìn thấy Bạch Thiên Trương đưa một người con trai vào ký túc xá thì hoảng hốt ngã xuống chồng sách đang chất đầy trên mặt sàn. Bạch Thiên Trương nhanh nhẹn đỡ bạn dậy, mời Ngôn Mạch vẫn đang đứng ngoài cửa vào. Ngôn Mạch có phần không tự nhiên, bước qua đống đồ đạc lộn xộn, nhìn khắp phòng tìm chỗ ngồi.
Bạch Thiên Trương liền vội vàng đưa ghế của mình cho Ngôn Mạch, nhìn kỹ lại, haiz… trên ghế toàn là đồ lót và đồ dùng cá nhân của cô. Bạch Thiên Trương vô cùng bối rối, với tốc độ của một cơn lốc cô vội vàng quấn lấy đám đồ lót vứt vội lên giường, cô quệt mồ hôi đang chảy dài trên mặt, thầm cầu nguyện Ngôn Mạch đừng nhìn thấy, cô chỉ vừa không để ý một cái, thì một nửa cái áo lót lòi ra trên mép giường, dây áo màu hồng phấn đang đung đưa qua lại trên đầu Ngôn Mạch, có nguy cơ rất lớn sẽ rơi xuống đầu anh.
Bạch Thiên Trương hoảng hốt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng cầm tay anh kéo xa ra chỗ đó, khi cô ấn anh ngồi xuống ghế, lòng bàn tay cô ấm một cách lạ thường cô mới phát hiện ra mình đang cầm tay Ngôn Mạch, cô lập tức buông ra như bị điện giật. Ngôn Mạch mỉm cười nhìn cô, Bạch Thiên Trương nhận thấy cái mặt dày của mình dạo này mỏng đi rất nhiều rồi, mặt cô lại đỏ bừng lên.
Để giấu đi sự căng thẳng, Bạch Thiên Trương rót một cốc nước mời Ngôn Mạch, lại còn giải thích với anh: “Ký túc xá không có cốc dùng một lần, à, đây là cốc uống nước của em.” Nhìn thấy Ngôn Mạch đang đờ người ra cầm cốc nước, Bạch Thiên Trương nói tiếp: “Anh yên tâm, sạch lắm, em có rửa mà.”
Ngôn Mạch từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô, miệng cười mà như không cười, chậm rãi nói: “Không phải anh sợ cốc bẩn, anh đang nghĩ, hóa ra đây là cốc của em.” Nói xong, anh chọn đúng nơi Thiên Trương hay uống nhấp một ngụm. Lúc này thì trong cô như nổ tung, đến tai cũng đỏ lừ, cô đang làm gì vậy! Tại sao cô lại có cảm giác cô đang đùa giỡn đại thần!
Cô nghĩ, tốt hơn cô nên lơ anh đi, vì vậy cô cười gượng xua tay nói với Ngôn Mạch: “Anh ngồi đây một lát nhé, em phải thu dọn hành lý. Nếu anh khát thì… à, chán thì lấy sách trên giá xem nhé!”
Nói xong, cô vùi đầu vào đống hành lý giả vờ bận bịu không ngẩng đầu lên được, cô vẫn đang thu dọn đồ đạc, bất ngờ một bàn tay thon dài, rắn chắc xen vào, giọng nói trong trẻo vang lên bên tai: “Để anh giúp em.”
Sự chú ý của Bạch Thiên Trương bị bàn tay ấy thu hút, ngón tay dài trắng muốt, những khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt giũa cẩn thận sạch sẽ, cô hướng tầm mắt theo bàn tay nhìn lên, cô thấy chủ nhân của bàn tay đang ngồi xổm, cúi đầu thu xếp đồ đạc. Từ góc độ này Bạch Thiên Trương nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của anh, hàng lông mi dài rậm cong ✓út và sống mũi cao. Trên người anh toát ra khí chất cường tráng sạch sẽ.
Bạch Thiên Trương nhìn anh no mắt rồi cúi đầu xuống thu dọn hành lý, ngạc nhiên nói: “Anh giỏi thật đấy!” Mỗi một chỗ trống của chiếc vali đều được anh sử dụng hết, đồ đạc được gấp gọn gàng ngăn nắp, khác một trời một vực với kiểu sắp xếp bừa bãi lộn xộn của Thiên Trương.
Dư San thò đầu nhìn sang, và hai người đều dùng ánh mắt long lanh ngưỡng mộ nhìn đại thần, Ngôn Mạch cười cười giải thích: “Anh thường xuyên đi công tác, nên có kinh nghiệm sắp xếp đồ đạc, chứ không giỏi giang gì đâu.”
Cuối cùng Bạch Thiên Trương cũng sắp xếp xong hành lý, Ngôn Mạch cũng giúp Dư San thu dọn hành lý, dọn xong xuôi thì cũng đến trưa rồi. Ba người bọn họ quyết định đến căng tin giải quyết nhu cầu ăn uống.
Có câu oan gia ngõ hẹp, hay như không là kẻ thù thì không gặp nhau, lại có câu quyết sống mái một phen trên đỉnh Tử Cấm Thành, tóm lại cứ mỗi lần nhìn thấy Tống Văn Phi là trong đầu cô lập tức xuất hiện những từ ngữ xấu xa bỉ ổi hiểm độc. Tống Văn Phi nhìn thấy Ngôn Mạch, trong lòng rất kinh ngạc, Bạch Thiên Trương được bao nuôi bởi một người đàn ông tốt như vậy sao? Cô chìm ngập trong lòng đố kỵ trào dâng mãnh liệt, cười tươi như hoa, cố tình chào hỏi Thiên Trương nhiệt tình: “Ồ, Thiên Trương, anh chàng đẹp trai này là ai? Không giới thiệu một chút à?”
Bạch Thiên Trương và Dư San đều rất căng thẳng, Bạch Thiên Trương như đang đối mặt với quân thù, cô sợ Tống Văn Phi đến lúc đó lại nói gì lung tung. Cô thì không sao, dù sao thì cô nghe những lời đồn đại nhảm nhí đó quen rồi. Cô chỉ sợ danh dự của Ngôn Mạch bị tổn hại, dù gì thì anh cũng là người có tiếng, nếu lộ ra tin đồn anh đang bao nuôi nữ sinh viên đại học, thì thật không có lợi cho anh.
Tống Văn Phi nhíu mày, khiêu khích hỏi: “Sao? Không tiện giới thiệu à? Lẽ nào là người có thân phận không thể tiết lộ?”
Chỉ trong nháy mắt anh đã hiểu ra mối quan hệ giữa Bạch Thiên Trương và Tống Văn Phi không được tốt cho lắm, anh chủ động đưa tay ra, nở một nụ cười rạng rỡ ấm áp, nói: “Chào cô. Tôi là bạn trai của Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương kinh ngạc nhìn anh, Tống Văn Phi cũng cứng họng vì câu trả lời này, cô cũng đưa tay ra bắt tay với Ngôn Mạch, nhưng cô ta không cam chịu, cố tình ác ý nói: “Nói như vậy, Thiên Trương là bạn gái của anh? Nhưng, không biết là loại bạn gái nào?”
Ngôn Mạch thản nhiên đối phó: “Kiểu tiến tới hôn nhân, chờ Thiên Trương tốt nghiệp rồi, tôi sẽ cưới cô ấy.”
Bạch Thiên Trương như bị một quả bom dội vào đầu khiến cô choáng váng, đầu óc mờ mịt không tìm thấy lối ra, mãi cũng không thể nói được gì.
Tống Văn Phi nghe được câu trả lời này, cũng không nói được gì, chỉ có thể vội vã tạm biệt.
Lúc đó trong căng tin chỉ có ít người, nhưng tốc độ lan truyền của lời đồn đại lại nhanh như gió. Không lâu sau đó, đại học y thành phố W lại lan truyền một câu chuyện khác: Bạch Thiên Trương không phải được bao nuôi, mà sắp gia nhập vào hàng ngũ thiếu phu nhân. Đương nhiên, đó là chuyện về sau.
Bữa cơm của Bạch Thiên Trương không ngon chút nào, trong đầu cô vẫn lặp đi lặp lại câu nói đó: “Tôi sẽ cưới cô ấy, tôi sẽ cưới cô ấy”, cô hoảng sợ khi phát hiện ra mình lại có chút thích thú, nhưng khi nghĩ đến có thể lời của Ngôn Mạch chỉ để bảo vệ cô mà thôi, thì lại có chút thất vọng.
Ăn trưa xong, ba người lại trở về ký túc xá, Ngôn Mạch dừng ở cửa ký túc xá, nhẹ nhàng nói: “Thiên Trương, anh phải đến khách sạn đặt phòng.”
Theo bản năng Thiên Trương trợn tròn mắt cảnh giác, đặt phòng khách sạn? Anh muốn làm gì? Ngôn Mạch nhìn bộ dạng Bạch Thiên Trương giơ nanh vuốt khắp người, không nhịn được cười: “Em nghĩ gì thế? Anh chỉ muốn đặt phòng ngủ một giấc, anh không muốn đưa em về trong đêm lại gặp tai nạn giao thông.” Bạch Thiên Trương mới nhớ đến cuộc điện thoại tối qua với Ngôn Mạch, sáng sớm nay Ngôn Mạch đã có mặt ở đây rồi, chắc chắn là anh đã lái xe suốt đêm, giờ chắc anh cũng mệt và buồn ngủ lắm rồi, cô cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ đen tối của mình, lúng túng nói: “Anh đi đi.”
Ngôn Mạch dịu dàng mỉm cười: “Ừ, tối nay 6 giờ anh đến đón em.”
Dư San đi tàu hỏa chuyến 7 giờ 30, hai người chán nản về phòng, Dư San lôi máy tính từ trong túi ra bắt đầu lên mạng, Bạch Thiên Trương thì ngồi bên cạnh đọc sách, đột nhiên cô nghe thấy tiếng Dư San kinh hoàng kêu lên: “Thiên Trương, Viêm Hoàng Kỳ Tích phải hợp nhất server rồi!”
Bạch Thiên Trương vội vàng vứt sách sang một bên chạy đến xem, quả nhiên trang chủ của Viêm Hoàng Kỳ Tích xuất hiện một thông báo hợp nhất server màu đỏ to đùng. Bạch Thiên Trương đang ở server mười bảy Đoạn Ngọc Nhai, trang chủ viết nửa tháng sau sẽ hợp nhất với server mười năm Lang Gia Cốc.
Dư San H**g phấn nói: “Ha! Đến lúc đó lại có một màn gió tanh mưa máu rồi!”
Đúng 6 giờ tối, Ngôn Mạch đã đến trước ký túc xá Thiên Trương, chẳng có ai ngăn cản đi thẳng một mạch lên phòng của Thiên Trương, anh giúp hai cô gái mang hành lý xuống. Dư San định một mình ra nhà ga, nhưng Ngôn Mạch nài nỉ, anh bảo đằng nào cũng tiện đường, nên đưa Dư San ra nhà ga luôn. Có một điều chẳng ai ngờ tới, dưới bóng tối của ký túc xá, Bùi Lăng Sơ đã nhìn thấy hết mọi chuyện, ánh mắt trở nên thâm trầm u ám.
Ở nhà ga Dư San cảm ơn Ngôn Mạch rối rít, rồi cô tiến vào phòng soát vé. Khi trở về, trong xe chỉ còn lại Ngôn Mạch và Bạch Thiên Trương, không khí có vẻ ngượng ngập.
Ngôn Mạch liếc mắt nhìn thấy Bạch Thiên Trương đang ngồi cứng đơ trên ghế phụ, miệng khẽ nhếch lên, nói: “Nếu em thấy chán thì nghe nhạc nhé. Đĩa CD ở trong này nè.” Bạch Thiên Trương “Vâng” một tiếng, trong lòng thầm cảm ơn sự chu đáo, quan tâm của Ngôn Mạch, cô chọn một đĩa nhạc rồi cho vào máy nghe, nhàn tản thưởng thức tiếng nhạc du dương.
Bạch Thiên Trương bắt đầu bắt chuyện: “Ngôn Mạch, nhà anh ở đâu? Bố mẹ anh chắc là nghiêm khắc lắm nhỉ?”
“Nhà anh ở thành phố N. Thật ra thì cũng bình thường thôi, không quá nghiêm khắc như em nghĩ đâu. Thật ra bố anh cũng chỉ là người làm ăn liều lĩnh, nhờ nắm đúng thời cơ mới phát tài, chẳng có gì để ngưỡng mộ cả đâu.”
Bạch Thiên Trương nghe anh nói như vậy, nhưng ở người anh lại toát lên vẻ thanh cao không giấu đi đâu được, cô chỉ mỉm cười không nói gì.
Ngôn Mạch hỏi: “Em thì sao?”
Bạch Thiên Trương nghĩ ngợi một lúc, rồi mới nói: “Bố em là luật sư, mẹ em là giáo viên, một gia đình bình thường.”
Hai người cứ thế nói hết chuyện này sang chuyện khác, Ngôn Mạch siết chặt tay lái, miệng mở ra rồi lại ngậm lại mấy lần, cuối cùng anh lấy hết dũng khí, không dám nhìn Thiên Trương, chỉ nhìn phương hướng phía trước, nói: “Thiên Trương, lúc trưa anh nói muốn cưới em là thật đấy.” Sau đó thấp thỏm như tội phạm chờ tòa tuyên án, lo lắng không yên chờ câu trả lời của Thiên Trương.
Anh chờ đợi một lúc, nhưng người bên cạnh không có chút động tĩnh gì, chỉ có tiếng nhạc. Ngôn Mạch nhìn sang, thì thấy Thiên Trương đang ngả đầu ngủ thiếp đi trên ghế, trên khuôn mặt cô thi thoảng phản chiếu những cảnh vật bên ngoài qua cửa kính xe, lấp lánh, một gương mặt rất quyến rũ. Ngôn Mạch thở dài một tiếng, cười khổ sở.
Khi Bạch Thiên Trương tỉnh dậy, xe đã dừng lại. Cô thấy mình nằm ở ghế sau, trên người đang đắp áo khoác của Ngôn Mạch, trên áo vẫn còn phảng phất mùi hương của anh. Cô ngồi nhổm dậy nhìn ra ngoài, không xa ngoài cửa sổ xe là một tòa nhà lấp lánh ánh đèn, hình như là trạm dừng chân. Cô không nhìn thấy Ngôn Mạch đâu, chắc là anh đi mua đồ ăn rồi.
Cô đang nghĩ ngợi, thì cửa xe mở ra, Ngôn Mạch cầm mấy cái túi chui vào xe, dưới ánh đèn đôi mắt của anh hiện lên vẻ mệt mỏi rõ rệt, anh nhìn thấy Thiên Trương đã tỉnh dậy thì ngớ người ra, anh lập tức đưa cho cô mấy túi đựng đồ ăn: “Em đói chưa? Anh mua trà sữa và bánh trứng, nếu em đói thì ăn đi. Em có cần đi vệ sinh không?”
Bạch Thiên Trương lặng lẽ lắc đầu, cầm lấy túi thức ăn, hỏi anh: “Mấy giờ rồi ạ?”
Ngôn Mạch xem đồng hồ: “Ba giờ sáng rồi, còn ba tiếng nữa là đến nhà em rồi. Em ăn xong thì ngủ tiếp đi, đến nơi anh sẽ gọi.”
Bạch Thiên Trương ăn xong, quả nhiên căng da bụng chùng da mắt, cô lựa chọn tư thế nằm thoải mái, định bụng ngủ thêm chút nữa.
Từ gương chiếu hậu Ngôn Mạch nhìn thấy hành động của Thiên Trương, cười hỏi: “Em không sợ anh lừa bán em lên miền ngược à?”
Bạch Thiên Trương mơ màng nói: “Anh sẽ không như thế đâu.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc