Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 15

Tác giả: Mặc Ngân

[Riêng tư] Vũ Thoa Phong Lạp: Thiên Trương, cảm ơn em lúc nãy đã đưa sủng vật của mình đến giúp bọn anh, nếu không thì không thể thắng nhanh như vậy được.
Bạch Thiên Trương tưởng tượng gương mặt của Ngôn Mạch đang mỉm cười, một gương mặt quá đẹp đến mức có thể gây ra nghiệp chướng! Cô vừa tưởng tượng vừa gõ chữ.
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Anh khiêm tốn quá, dù không có em, chắc chắn anh vẫn thắng cơ mà. Em phải cảm ơn anh mới đúng, vì em, mà đã lôi kéo tất cả mọi người trong gia tộc vào chuyện này.
[Riêng tư] Vũ Thoa Phong Lạp: Không sao. Em là nương tử của anh, là phu quân đương nhiên anh phải bảo vệ em. Còn mọi người trong gia tộc, họ cũng đều là kẻ hiếu chiến, chỉ sợ thiên hạ không loạn, lần này có cớ cho họ đánh nhau, vui quá còn gì.
Ngôn Mạch do dự nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, câu “Làm bạn gái anh nhé?” đang hiển hiện trong khung đối thoại, nhưng anh không dám nhấn phím gửi đi, nghĩ ngợi hồi lâu, nhưng không đủ dũng khí anh lại nhấn phím xóa, xóa từng từ từng từ một, rồi gửi một tin nhắn khác.
[Riêng tư] Vũ Thoa Phong Lạp: Ừ, BOSS tầng bốn Vô Vọng Hải đều làm mới vào buổi tối, sau này nếu em lên mạng buổi tối, thì đi đánh BOSS cùng bọn anh. Khi một mình đánh BOSS, không may gặp người đến ςướק, đánh không lại thì về thành, gọi người trong tộc, đừng ngốc nghếch để người khác bắt nạt như vậy nữa. Biết chưa?
Nếu bây giờ Đỗ Khanh Cách nhìn thấy câu nói này, thì kiểu gì cũng buông ra câu cảm khái “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân”, thở dài tại sao một người đàn ông kiên định lại hóa nhu nhược như vậy, nhân đó càng khẳng định thêm quyết tâm xa rời phụ nữ - loài động vật sống dai dẳng khó ૮ɦếƭ này. Nhưng lúc này người nhận câu nói này là Bạch Thiên Trương, mà Thiên Trương lại rất thích thú, rất ấm áp, cô thẹn thùng trả lời: “Em biết rồi.”
Cô nghĩ, qua trận đánh này mọi người chắc đã biết thế nào là tộc chiến, chắc không ai ngu dại đến mức lao đầu vào mũi giáo, ai còn dám gây sự và ςướק BOSS với cô nữa. Cô càng nghĩ càng thấy đắc ý, không nhịn được khẽ ngâm nga một câu hát, mặt mày vui tươi hớn hở khiến Dư San ngồi bên cạnh vừa đố kỵ vừa ngưỡng mộ.
Đại thần thì vẫn luôn là đại thần, Vũ Thoa Phong Lạp mãi là trung tâm thương mại cung cấp trang bị cực phẩm, anh tặng ngay Bạch Thiên Trương một chiếc thắt lưng mới, còn đẹp hơn tốt hơn với chiếc thắt lưng cũ mà Trụ Vương Hoang Đường và Đát Kỷ Mê Hoặc đã phá hỏng. Dư San nhìn chằm chằm chiếc thắt lưng đó, nước miếng rơi lã chã trên bàn phím của Thiên Trương, Bạch Thiên Trương khó chịu nhìn cô, nói: “Hay là tớ tặng cậu nhé?”
Dư San lau miệng, thở dài: “Haiz, cậu là Vu sư, tớ là Chiến sĩ, có lấy tớ cũng không mặc được.” Đột nhiên mắt cô lóe sáng, chậm chạp xắn tay áo, xoa tay đăng nhập vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, tức giận lải nhải: “Cái tên ૮ɦếƭ tiệt đó, bảo anh ta mua trang bị tốt cho mình mà mãi đến giờ vẫn chưa thấy đâu, cứ đợi đấy xem tôi xử lý anh thế nào!”
Bạch Thiên Trương hiểu ngay “anh ta” là ông xã của Dư San trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô mường tượng ra, một vở bi kịch gia đình sắp được công chiếu, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện cho chàng trai đáng thương bị ức *** kia.
Đang bực bội, đột nhiên Dư San hỏi mấy câu chẳng liên quan: “Thiên Trương, lần nghỉ tết này cậu mang hành lý về kiểu gì?”
Bạch Thiên Trương thoáng bối rối, mỗi lần nghỉ Tết, là lúc cô rất khổ sở. Nghỉ hè còn đỡ, dù sao thì quần áo mùa hè rất mỏng, chọn bừa vài bộ mang về nhà là được; nhưng mùa đông thì lại quá phiền phức, quần áo mùa đông vừa dày vừa nặng, mấy vali mà chỉ nhét được vài bộ, mà cô lại cần phải mang máy tính về nhà nữa. Cô nhớ lại cảnh tượng bi thảm của mùa đông năm ngoái, trong nhà ga chật chội, một mình cô phải vất vả đứng trông hành lí giữa bao nhiêu người qua lại, khắp nhà ga đâu đâu cũng nhung nhúc đầy người là người, đến một chỗ trống để đặt chân cũng không có, khiến cô không khỏi rùng mình, mãi một lúc sau mới nói: “Vậy chắc tớ mang một ít quần áo về thôi.”
Dư San không thèm để ý đến cô nữa, tiếng gõ bàn phím vang lên lách cách với khí thế ngút trời, xem ra cô đã bắt tay vào việc *** đức lang quân của cô rồi.
Ngôn Mạch cảm thấy bản thân thật hèn nhát, bèn đến quán PUB tìm Đỗ Khanh Cách, anh ςướק một chai R*ợ*u ngửa cổ lên tu một hơi. Đỗ Khanh Cách nheo mắt nhìn anh: “Sao vậy, ai chọc giận Ngôn thiếu cậu à?”
Ngôn Mạch ôm chai R*ợ*u khổ sở: “Thiên Trương.”
Đỗ Khanh Cách trợn tròn mắt: “Nếu tớ là Thiên Trương, tớ cũng không chấp nhận cậu.”
Đôi lông mày thanh mảnh của Ngôn Mạch nhíu lại, không vui nhìn sang, hỏi: “Tại sao?”
Đỗ Khanh Cách từ tốn nói: “Đầu tiên, gia cảnh hai người không giống nhau, không môn đăng hộ đối, bố mẹ cậu sẽ đồng ý sao? Hơn nữa, Ngôn Mạch, không phải tớ phê phán gì cậu, nhưng tớ chưa nhìn thấy quyết tâm và sự chân thành ở cậu, người ta đương nhiên là sẽ không đồng ý. Vì người ta sẽ không có được cảm giác an toàn khi ở cạnh cậu, ở bên cậu sẽ không thấy yên tâm.”
Ngôn Mạch không tin: “Tớ làm vậy vẫn chưa đủ sao?”
Đỗ Khanh Cách bất lực trước thái độ của Ngôn Mạch: “Tất nhiên. Cậu cho rằng cứ chiều chuộng, bảo vệ cô ấy không bị người khác bắt nạt trong trò chơi là đủ sao? Những tình cảm trong thế giới ảo đó có ai cho là thật đâu? Thêm nữa cô ấy lại biết rõ thân phận của cậu, càng không thể yên tâm được. Cậu tùy tiện thổ lộ như vậy, người ta chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu chỉ có ý muốn chơi bời với họ! Cậu ngốc quá đấy! Cậu phải cho cô ấy thấy được tấm lòng của cậu!”
Ngôn Mạch như tỉnh ngộ: “Hóa ra là như vậy!”
Đỗ Khanh Cách nhìn Ngôn Mạch làm mưa làm gió tung hoành ngang dọc một thời mà giờ lại trở thành một kẻ khờ như vậy, anh thật sự không biết phải nói gì, chán nản xua tay: “Được rồi, cậu hiểu là tốt rồi. Còn nữa, cậu phải xử lý những vụ bê bối đào hoa của cậu đi, đặc biệt là Cố Niên, nếu không cô ta sẽ đến tìm Thiên Trương, lúc đó cậu đừng đến tìm tớ uống R*ợ*u giải sầu!”
Nghe thấy hai tiếng Cố Niên, Ngôn Mạch nhíu mày, suy nghĩ một lúc, chán nản nói: “Tớ sẽ nói chuyện thẳng thắn với Cố Niên. Bây giờ người tớ muốn ổn định là Thiên Trương.”
Bạch Thiên Trương đang kể khổ với Uống R*ợ*u Bên Suối trong Viêm Hoàng Kỳ Tích, hai người đang ngồi dưới bóng cây ở Lâm Hải, Thiên Trương Nhục Cốt Đầu vừa căm phẫn giết quái, vừa than vãn.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Vậy nên, nghỉ học kỳ là chuyện khiến người ta phải đau đầu. Ngày trước, tôi chỉ muốn đi xa nhà càng xa càng tốt, chỉ mong sao có thể xa nhà nghìn vạn dặm. Bây giờ mới biết, mỗi lần chuyển hành lí thật là khổ sở. Đệ tử à, nghe sư phụ khuyên một câu, sau này thi đại học ở trường nào gần nhà thôi. Kinh nghiệm xương máu của tôi đấy!
[Phụ cận] Uống R*ợ*u Bên Suối: Ha ha, sư phụ. Tôi là con trai, chuyện nhỏ đó có nhằm nhò gì, tôi vẫn luôn muốn lang bạt.
[Phụ cận] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Nếu như vậy, thì tôi không nói nữa…
Bùi Lăng Sơ nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đang mất tinh thần, anh tưởng tượng gương mặt đau khổ của cô, vỗ trán suy nghĩ. Hay là, anh đưa cô về nhà trước, rồi mới về nhà mình? Để một cô gái phải khiêng vác nhiều hành lý ở nhà ga hỗn loạn, thực sự anh cũng không yên tâm. Anh ngồi dưới gốc cây nhìn Thiên Trương Nhục Cốt Đầu trong trò chơi, thỉnh thoảng giúp cô đánh đám quái bao vây, cười khẽ.
Ngôn Mạch rời quán bar về nhà, trên đường về anh gọi điện cho Thiên Trương: “Thiên Trương, anh là Ngôn Mạch. Bao giờ em được nghỉ?”
Bạch Thiên Trương vừa gõ bàn phím, vừa nghe điện thoại, lơ đãng nói: “Ngày mai.”
“Em đi gì về?”
“À, em đi tàu hỏa. Tối mai em về.”
Ngôn Mạch chệch tay lái, kinh hãi đổ mồ hôi, tàu hỏa? Chen chúc trên tàu hỏa cuối năm chật chội? Anh khẽ nhíu mày, hỏi tiếp: “Em đi một mình à?”
“Lúc đầu em dự định đi cùng bạn. Nhưng giờ cô ấy lại đổi ý muốn đến thăm bạn trai, nên một mình em về thôi.”
Ngôn Mạch nhìn đường phía trước, nghĩ ngợi một lúc, rồi bình thản nói: “Được, vậy em chú ý an toàn, đi đường cẩn thận.”
Trong lòng Bạch Thiên Trương có chút thất vọng, cô cảm thấy hụt hẫng khi anh trả lời như vậy. Nhưng cô đang chờ đợi điều gì cơ chứ? Chỉ là quen biết nhau trên mạng thôi mà! Nghĩ vậy, cô khẽ thở dài cay đắng, cố gắng bình thản trả lời: “Vâng, em biết rồi.” Sau đó cô tạm biệt rồi cúp máy.
Ngôn Mạch ngắt điện thoại, nhanh nhẹn đánh tay lái quay ngược 360 độ, chiếc xe thể thao rít lên một tiếng rồi lao thẳng về hướng ngược lại, anh cầm di động gọi một cuộc điện khác: “Tiểu Trần, tôi là Ngôn Mạch. Cậu hủy tất cả lịch trình của tôi trong mấy ngày tới từ ngày mai, đúng, hủy hết tất cả. Có chuyện gì thì tìm giám đốc Đỗ. Được rồi, tạm biệt.”
Chiếc Spyker C8 mất hút trong đêm tối, hướng thẳng đến thành phố W.
Bạch Thiên Trương và Dư San đang dọn dẹp hành lý, phòng ngủ bừa bộn, khắp nơi đầy bụi bặm rác rưởi. Cô leo lên giường, tháo màn, gấp lại, đang bận rộn luôn tay luôn chân như vậy thì điện thoại reo.
Cô thò đầu ra, ý bảo Dư San ở dưới đưa điện thoại cho cô, vừa nghe điện thoại, vừa gấp chăn.
“Thiên Trương, anh đang ở trước cổng ký túc xá, em ra đây một lát được không?” Ngôn Mạch đi thẳng vào vấn đề.
Bạch Thiên Trương lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn từ giường xuống, cô kinh hoàng vỗ *** vẫn chưa định thần được: “Ngôn Mạch? Anh đang đứng trước ký túc xá của em?”
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của Ngôn Mạch, Bạch Thiên Trương vội vã lao xuống giường, đại thần đang đứng đợi cô trước cổng ký túc xá!
Cô lao một mạch đến trước mặt Ngôn Mạch rồi mới dừng lại, Ngôn Mạch cau mày, đỡ thân hình đang xiêu vẹo của Thiên Trương: “Cẩn thận.”
Mặt mũi Bạch Thiên Trương đầy bụi, trên đầu vẫn còn dính một ít bông bị bay ra khi gấp chăn, Ngôn Mạch nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay nhặt vụn bông ra giúp Thiên Trương. Bạch Thiên Trương bối rối, cô biết lần nào đứng trước đại thần bộ dạng của cô cũng không bình thường!
Cô đỏ mặt, chuyển ánh mắt sang chiếc Spyker C8 sau lưng Ngôn Mạch, hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Ngôn Mạch thản nhiên nói: “Anh đến đưa em về nhà.”
Bạch Thiên Trương há hốc mồm hóa đá, Ngôn Mạch đã bước vào trong ký túc, nở nụ cười tươi rói hết sức quyến rũ với dì quản lý ký túc xá: “Dì ơi, cháu đến giúp bạn gái chuyển hành lý, dì có thể cho cháu vào đấy một lát được không ạ?”
Bạch Thiên Trương lập tức tỉnh táo, dì quản lý ký túc xá là Bao Thanh Thiên của đám con gái độc thân như cô, thiết diện vô tư đến mức một con muỗi đực cũng không bay lọt - kết luận này hoàn toàn có cơ sở, mỗi khi đến mùa hè, trong ký túc xá có rất nhiều muỗi, từ sau khi Bạch Thiên Trương đọc được ở một bài báo nào đấy nói muỗi hút máu người đều là muỗi cái, từ đó mọi người đều sùng bái dì quản lý ký túc xá, tình cảm dạt dào như nước sông Hoàng Hà.
Nhưng, Ngôn Mạch lại một lần nữa chứng tỏ cho cô thấy sự quyến rũ của đại thần, gương mặt mẹ kế của dì quản lý ký túc xá lại nở một nụ cười hết sức hiền lành nhã nhặn, vẫy vẫy tay với Ngôn Mạch: “Vào đi.”
Cho đến lúc cô hồn vía lên mây đi theo sau lưng Ngôn Mạch vào ký túc xá, vẫn còn nghe thấy tiếng dì quản lý ký túc xá: “Đôi trẻ này, thật tình cảm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc