Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 12

Tác giả: Mặc Ngân

Nửa tháng sau Bạch Thiên Trương mới vào lại Viêm Hoàng Kỳ Tích. Trong nửa tháng này, lúc nào cô cũng ôm quyển sách ngoại khoa bìa màu trắng xanh dày như một viên gạch say mê xem “như điên như dại”, cộng thêm một quyển sách nội khoa, cô đúng là thiên hạ vô song.
Cuối cùng thì cô cũng thi xong và được nghỉ tết, Bạch Thiên Trương vô cùng kích động hăm hở ngồi trước máy tính, di chuột đến biểu tượng Viêm Hoàng Kỳ Tích trên máy, nhưng lại không dám click vào. Cô sợ nếu vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, cô sẽ nhận được hai thông báo của hệ thống: Vũ Thoa Phong Lạp và Thiên Trương Nhục Cốt Đầu do tình cảm rạn nứt, nên tuyên bố ly hôn; Thiên Trương Nhục Cốt Đầu bị đá khỏi gia tộc Thượng Thiện Nhược Thủy. Nếu cô nhận được thông báo như vậy thì thử hỏi cô còn có thể đứng trong Viêm Hoàng Kỳ Tích hay sao.
Cô đấu tranh tư tưởng rất lâu, cuối cùng cô hít một hơi thật sâu rồi nhập tài khoản, mật mã, chờ đợi giao diện trò chơi hiện ra.
Âm thanh quen thuộc của trò chơi nổi lên, Bạch Thiên Trương mở to mắt chờ đợi một lúc lâu, may quá, không hề có hai thông báo mà cô lo sợ. Cô thở phào nhẹ nhõm vui mừng khôn xiết, bắt đầu giương nanh múa vuốt hoành hành bá đạo trong Viêm Hoàng Kỳ Tích.
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Chị dâu, cuối cùng chị cũng đến rồi! Em nhớ chị ૮ɦếƭ mất a a a a!
[Gia tộc] Dạ Du Thần: Thiên Trương được nghỉ rồi à?
[Gia tộc] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Vâng, em được nghỉ rồi. Chào mọi người.
[Gia tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Chị dâu, tộc trưởng đâu? Nửa tháng nay không thấy anh ấy lên, thành chiến trong gia tộc rất lâu không đánh rồi.
[Gia tộc] Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: Đúng đấy, Thiên Trương, tộc trưởng ૮ɦếƭ ở xó xỉnh nào rồi?
[Gia tộc] Mai Xuyên Nội Khốc: Chị dâu, chị và lão đại nên thoải mái một chút thì tốt hơn, đừng căng thẳng kịch liệt với nhau quá.
Trong lòng Bạch Thiên Trương đang xáo trộn dữ dội, đến những lời nói cố tình khiêu khích của Mai Xuyên Nội Khốc cô cũng không buồn phản ứng, tại sao Ngôn Mạch lâu rồi không lên? Anh ấy đã hiểu lầm thật rồi sao? Hay là anh ấy đã xảy ra chuyện gì, anh ốm rồi ư? Cô lo lắng đứng ngồi không yên, từ cảm giác lo lắng đó cô mới chợt phát hiện ra anh đã chiếm giữ một vị trí trong trái tim cô, anh ở trong cô quan trọng hơn những gì cô nghĩ.
[Gia tộc] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Em cũng không biết, nửa tháng nay em không thi, anh ấy cũng không liên lạc với em. Vậy Hợp Thức Hóa đâu? Hai người bọn họ rất thân thiết với nhau mà.
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Tôi biết rồi! Lão đại bị người ngoài hành tinh bắt cóc rồi!
[Gia tộc] Phong Nguyệt Vô Yên: Hợp Thức Hóa cũng lâu rồi không vào.
[Gia tộc] Dạ Du Thần: Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu cậu cút sang một bên đi! Đừng ở đó mà ồn ào!
[Gia tộc] Thấy ૮ɦếƭ Không Cứu: Cậu xem tôi không ra gì, cậy xem thường tôi, cậu khinh bỉ tôi, vậy thì tôi sống mà làm gì thà ૮ɦếƭ đi cho xong!
[Gia tộc] Tỉnh Dậy Vợ Đâu Mất: Thiên Trương đừng lo lắng, chắc là anh ấy có việc gì đấy mà thôi.
Mọi người trong gia tộc tranh nhau an ủi cô, nhưng cô lại thấy những lời an ủi sáo rỗng đó chẳng có chút tác dụng nào, cô nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại tần ngần trước một số điện thoại lạ, cuối cùng cô cũng hạ quyết định nhấn nút gọi.

Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: http://thichtruyen.vn
Ngôn Mạch thừ người ngồi nghe cấp dưới báo cáo các thiết kế quảng cáo, trong đầu anh vẫn luôn lởn vởn hình ảnh đêm hôm đó chàng trai ấy nhẹ nhàng cúi đầu sửa lại khăn quàng cổ cho Thiên Trương, phải chăng đây chính là lý do mà cô không nhận lời làm bạn gái của anh. Hai người họ đều còn trẻ, vẫn còn có thể cuồng nhiệt trong mấy năm tuổi thanh xuân, mà anh thì không thể bì được với họ, vì vậy có thể anh chẳng còn cơ hội nào nữa. Chính vì vậy nửa tháng nay anh không dám vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, anh sợ vừa vào đó sẽ nhận được ngay thông báo của hệ thống rằng anh và Thiên Trương đã ly hôn. Nếu không lên, thì anh vẫn còn có thể tự huyễn hoặc mình rằng Thiên Trương đã từng kết hôn với anh.
Anh đem những suy nghĩ này kể cho Đỗ Khanh Cách nghe, lúc đó Đỗ Khanh Cách không tin nổi nhìn anh: “Ngôn Mạch, cậu tự ti quá đấy. Cậu có còn là cậu không? Cậu có bị đập đầu vào cửa không đấy? Hơn nữa điều kiện của cậu tốt hơn nhiều so với đám sinh viên đó. Vả lại cậu mới hai lăm tuổi chứ mấy, vẫn còn rất trẻ mà? Thời buổi này rất nhiều thiếu nữ, sinh viên muốn kết hôn với những người giàu có, thậm chí đối phương là một ông già hom hem cũng chẳng sao, với điều kiện của cậu, rất nhiều cô muốn ăn tươi nuốt sống cậu ý chứ!”
Ngôn Mạch thất vọng thở dài: “Nhưng Thiên Trương không phải là loại người đấy.”
Đỗ Khanh Cách cũng không còn cách nào khác, trước nay anh chỉ biết ai từng rơi vào lưới tình thì thường ngẩn ngơ, thất thần, nhưng không ngờ Ngôn Mạch lại đến mức không cứu vãn nổi như thế này. Anh chỉ có thể thở dài, rồi nhiệt tình ủng hộ về mặt tinh thần cho Ngôn Mạch mà thôi.
Ngôn Mạch vẫn đang tự giày vò mình trong nỗi đau không thoát ra được, thì đột nhiên điện thoại rung, anh uể oải xem qua, chuẩn bị ấn phím từ chối cuộc gọi thì toàn thân như gà bị cắt tiết, nhìn chằm chằm vào cái tên đến mức mắt lòi ra, anh giơ tay làm một động tác ra hiệu tạm dừng cuộc họp, cầm điện thoại bước vội ra ngoài.
Ngôn Mạch cứng nhắc ấn phím nghe, đang giữa mùa đông rét mướt mà tay cầm điện thoại của anh lại đổ mồ hôi, anh cố gắng để giọng nói của mình nghe thật bình tĩnh: “A lô, chào em.”
Đầu dây bên này Bạch Thiên Trương nuốt nước miếng, thú thật, toàn thân Ngôn Mạch từ trên xuống dưới đều rất quyến rũ người khác, đặt biệt là giọng nói của anh dễ khiến người khác dễ bị cuốn vào, bất giác cô thiếu tự tin hỏi: “Ngôn Mạch, em là Thiên Trương. Em nghe Dạ Du Thần và mọi người trong gia tộc nói anh lâu rồi không vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, à à, có phải anh có chuyện gì không? À, ý em là, có phải là anh không được khỏe không?”
Đầu dây bên kia im lặng một hồi lâu, lúc Bạch Thiên Trương chuẩn bị lắc lắc điện thoại xem nó có hỏng hóc gì không, thì bên kia truyền lại tiếng cười trầm trầm của Ngôn Mạch: “Thiên Trương, anh có thể hiểu là em đang quan tâm anh không?”
Bạch Thiên Trương nghe thấy tiếng cười ẩn chứa sự cuốn hút của anh thì trong lòng vui sướng như cỏ gặp nắng xuân, đỏ mặt lắp bắp giải thích: “Thật ra em và Bùi Lăng Sơ không có gì đâu, thật đấy, anh ta là chủ tịch hội sinh viên, em là trưởng ban văn nghệ, ừ, chuyện là như vậy đấy…”
Ngôn Mạch kiên nhẫn nghe xong lời giải thích lộn xộn của Thiên Trương, trong lòng cảm thấy rất ấm áp, sự bất an dao động trước đó giờ đã được Thiên Trương xoa dịu, bình tâm trở lại.
Anh nói: “Anh không sao, công ty có chút việc, hôm nay sẽ giải quyết xong. Tối anh sẽ vào Viêm Hoàng Kỳ Tích, lúc đó em có vào không?”
Nhận được câu trả lời khẳng định của Thiên Trương xong, Ngôn Mạch xóa bỏ tâm trạng không vui trước đó, mặt mày vui vẻ quay trở lại phòng họp, cười tươi đưa ra ý kiến chỉ đạo nhân viên. Đám nhân viên nhìn nhau, vừa rồi Ngôn Mạch mặt mày u ám như ai nợ anh hàng nghìn hàng trăm vạn tệ, mà giờ lại vui mừng phấn khởi như vừa trúng số độc đắc, chỉ có thể nói, không phải anh không theo kịp thời đại, mà là thế giới thay đổi quá nhanh…
Bạch Thiên Trương đỏ mặt bỏ điện thoại, ngồi ngẩn ngơ nghĩ ngợi một hồi lâu, từ trong giao diện nhân vật khích hoạt danh hiệu phu thê, cô nhìn thấy trên đầu xuất hiện dòng chữ hào quang lấp lánh: Nương tử của Vũ Thoa Phong Lạp. Cô ngốc nghếch cười một mình một lúc, sau đó kéo Thiên Trương Nhục Cốt Đầu đến Ninh Hải chờ BOSS.
Trong Viêm Hoàng Kỳ Tích mỗi bản đồ đều bố trí một con BOSS, đánh bại chúng không những có trang bị mà còn rớt đạo cụ RMB[1] trong thương thành, cho nên người chơi rất thích ςướק một cứ điểm. Thời gian làm mới BOSS lại rất chậm, nên thường thấy nhiều người chơi đã đến nơi BOSS xuất hiện từ rất sớm. Cũng vì thế, người chơi ςướק BOSS rất đông, nên không tránh khỏi phát sinh PK ác ý, lúc cấp của Thiên Trương vẫn còn thấp, mỗi lần cô đứng chờ BOSS đều bị kẻ khác tiêu diệt. Đôi khi cô khó khăn lắm mới đánh được cột máu của BOSS biến thành màu đỏ, thì đột nhiên có người chơi cấp 100 tiêu diệt cô, ςướק con BOSS của cô, thành quả cô chờ đợi nửa ngày trong phút chốc tan thành mây khói. Mỗi lần nhớ lại những chuyện đau thương này, Bạch Thiên Trương vẫn thấy chua xót, thê lương.
[1] RMB: Nhân dân tệ, viết tắt tên đồng tiền của Trung Quốc.
Nhưng hôm nay thì khác, Bạch Thiên Trương hớn hở cười tươi, cô đã có nơi để dựa dẫm rồi, có ông xã là đại thần oai phong lẫm liệt. Bạch Thiên Trương đi đánh BOSS cấp 40, BOSS cấp 100 phải tổ đội mới đánh bại được, khi cô chỉ có một mình thì chỉ có thể đi đánh những con BOSS tội nghiệp có cấp thấp hơn.
Tại một góc hẻo lánh không có người chơi trấn giữ, Bạch Thiên Trương yên tâm xuống ngựa, bắt đầu ngồi thiền. Cô ngồi phục kích chưa được bao lâu, trên bản đồ xuất hiện một chấm xanh biểu thị người chơi, đang chuyển động hướng đến đây. Đợi đến khi người chơi kia xuất hiện trước mặt Bạch Thiên Trương thì cô ngây ra. Đát Kỷ Mê Hoặc, Pháp sư cấp 102, ngồi trên con Thủy Vân Thú màu tím từ trên cao cúi xuống nhìn Bạch Thiên Trương.
Bạch Thiên Trương rầu rĩ, đợi BOSS đợi được cả kẻ thù. Đát Kỷ Mê Hoặc là kẻ xúi giục huynh trưởng đá cô ra khỏi gia tộc Muội Muội, cũng chính là thủ phạm khiến cô phải chịu nhiều sóng gió ૮ɦếƭ chóc thảm thiết trong Viêm Hoàng Kỳ Tích một thời.
Đát Kỷ Mê Hoặc ngồi bất động trên ngựa, Bạch Thiên Trương duy trì nguyên tắc địch bất động ta bất động, nhưng vẫn âm thầm đề cao cảnh giác.
Hai bên giữ nguyên tư thế một lúc, Đát Kỷ Mê Hoặc đột ngột xuống ngựa, mở Thần Đạo, tăng phòng ngự cho bản thân. Ngay thời điểm đó, Bạch Thiên Trương cũng nhanh nhẹn mở ma đạo triệu hoán Địa Ngục Thú, Tuyền Cơ Ảnh và chiến hồn Xiêm La Miêu, thủ thế tấn công.
Quả nhiên Đát Kỷ Mê Hoặc tung ra liên hoàn băng kích, đó là kỹ năng tấn công chí mạng của Pháp sư, người chơi máu thấp một chút nếu bị trúng đòn này sẽ ૮ɦếƭ ngay tức khắc. Bạch Thiên Trương cười mỉm, cô đã liệu trước mở hình thương, chuyển tất cả sát thương nhận được sang Địa ngục thú, mà Địa ngục thú đã được Thiên Trương thiết lập trạng thái phản đòn, trả lại tất cả sát thương nhận được lên người Đát Kỷ Mê Hoặc, nên cột máu của Thiên Trương hạ xuống màu vàng thì vẫn cầm cự được, dù sao thì cột máu của Đát Kỷ Mê Hoặc cũng giảm xuống rất nhiều. Bạch Thiên Trương nhân cơ hội kỹ năng của Đát Kỷ Mê Hoặc đang bị delay[2], trước tiên cô định thân Đát Kỷ Mê Hoặc, tiếp đó lại tung ra trạng thái cuồng loạn, cô nhìn thấy thắng lợi ngay trước mắt.
[2] Delay: Thời gian giãn cách của một chiêu thức trước khi tiếp tục sử dụng.
Nhưng trước mắt vẫn là trước mắt, nhìn thấy có tốt đến đâu thì thực tế cũng không dễ nắm bắt được. Nên anh hùng kịp thời đến cứu mỹ nhân, nhưng mỹ nhân được cứu không phải là Bạch Thiên Trương mà là Đát Kỷ Mê Hoặc. Cột máu của Đát Kỷ Mê Hoặc chỉ còn lại chút xíu đột ngột tăng lên mãnh liệt như một kỳ tích, Bạch Thiên Trương nhìn Mục sư vừa tăng máu cho ả, cô chỉ muốn hét lên một tiếng “૮ɦếƭ tiệt”.
Tên Mục sư đó là ông xã của Đát Kỷ Mê Hoặc – Trụ Vương Hoang Đường. Bạch Thiên Trương lần đầu nhìn thấy cái tên này thì thấy thật là hết thuốc chữa, một người là Trụ Vương Hoang Đường, một người là Đát Kỷ Mê Hoặc, hai người này mà không kết duyên vợ chồng đến cô cũng thấy tiếc. Hóa ra lúc Đát Kỷ Mê Hoặc bất động trên ngựa, là sợ một mình ả đánh không lại cô nên đi gọi người đến viện trợ. Mục sư dùng kỹ năng ma đạo tàng hình tấn công gần bên cạnh cô, Pháp sư tấn công từ xa, Bạch Thiên Trương lại một lần nữa xác phơi ngoài nội cỏ, lần này không thể nhịn được nữa, cô nghẹn ngào nhìn trang bị cao cấp bị vỡ vụn, đó là trang bị mà Vũ Thoa Phong Lạp tặng cô.
Bạch Thiên Trương từ trước đén nay vẫn nhẫn nhịn việc gia tộc Muội Muội truy sát cô, chuyện Đát Kỷ Mê Hoặc vu oan cô cũng mỉm cười cho qua, nhưng không ngờ sự việc càng ngày càng tệ, cô cũng nghĩ trong trò chơi không cần phải lương thiện quá. Con giun xéo lắm cũng quằn, bị áp bức đến mức này thì cô cũng không nhịn nữa, Bạch Thiên Trương cuối cùng cũng nổi giận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc