Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 10

Tác giả: Mặc Ngân

Bạch Thiên Trương ngồi trong xe của Ngôn Mạch, cô không kịp hối hận vì cái sự nhất thời nhanh mồm nhanh miệng và một phút mềm lòng của mình. Cô chỉ khách khí làm tròn bổn phận người chủ nhà tiếp khách từ phương xa đến mà thôi, thế nên mới buột miệng nói sẽ đưa Ngôn Mạch tham quan thành phố W, không ngờ vì câu nói đó mà Ngôn Mạch ngày nào cũng chờ cô trước cổng trường, Bạch Thiên Trương mấy lần đưa Ngôn Mạch đi dạo khắp các hang cùng ngõ hẻm của thành phố, từ những đại lộ sầm uất đến những con phố nhỏ yên tĩnh, ngày nào cũng nhìn ngắm khuôn mặt điển trai của anh chẳng khác gì đang thử nghiệm sự bình tĩnh của mình. Nên Bạch Thiên Trương rất đau khổ, làm người đâu thể nào khách sáo đạo đức giả được!
Lại một lần nữa cô chia tay với Ngôn Mạch trước cổng trường, Bạch Thiên Trương chán nản bất lực đi về ký túc xá. Xa xa trong hành lang vọng lại tiếng gào thét lanh lảnh mà dù có hóa thành tro bụi cô cũng nhận ra, tiếng thét xuyên thấu khiến cô quản lý ký túc phải trưng ra bộ mặt khó chịu của bà mẹ kế, cô ba chân bốn cẳng bước vội vào phòng, kinh ngạc thấy Mễ Nhan Nhan đang nhảy tưng tưng trên giường cô, mặt đỏ bừng chỉ tay hét lớn, nước bọt bắn tung tóe khắp nơi.
“૮ɦếƭ tiệt!” Cô chửi một câu tục tĩu, kéo Mễ Nhan Nhan từ trên giường cô xuống, tức giận quát: “Mễ Nhan Nhan! Tớ đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi là không được ***ng đến giướng của tớ mà!”
Mễ Nhan Nhan tỏ vẻ vô tội khoát tay: “Thiên Trương, lần này tớ đâu có ăn bánh trên giường cậu, thật đấy! Tớ chỉ ăn thịt bò khô thôi!”
“Hi hi hi hi hi hi…” Dư San sung sướng cười trên nỗi đau khổ của Thiên Trương cô dùng sách che miệng cười hả hê, Bạch Thiên Trương tức giận lườm cô một cái, quay đầu sang hỏi cung Mễ Nhan Nhan: “Thế túi đựng bò khô đâu? Vụn bò khô trong túi đâu?”
Mễ Nhan Nhan vẫn tỏ vẻ vô tội chỉ lên trên giường: “Tất nhiên là ở trên đấy rồi!”
“…” Bạch Thiên Trương khí thế hào hùng nhìn đôi mắt long lanh ngấn nước ra chiều vô tội của Mễ Nhan Nhan, thở dài thất vọng hỏi: “Thế rốt cuộc cậu tìm tớ có việc gì?”
Mễ Nhan Nhan thở dài não nề bi thương ai oán một tiếng, dư âm uyển chuyển kéo dài mãi, Bạch Thiên Trương nghe mà nổi da gà: “Thiên Trương, cậu bảo tớ có nên tiếp cận một đại gia không?”
“Mễ Nhan Nhan, cậu bị sốt hay thần kinh vậy?”
“Haiz, cậu không hiểu được đâu. Nữ sinh học viện nghệ thuật bọn tớ cần phải tạo dựng nhiều mối quan hệ để sau này còn nhờ vả được, được những đại gia bao nuôi là chuyện hết sức bình thường, dù sao thì tiếng xấu đồn xa ai mà chả biết. Nhưng gần đây tớ nghe nói, đến sinh viên trường y nghiêm túc đứng đắn như các cậu còn có người được bao nuôi đấy! Này này, có thật như vậy không? Cậu có biết không? Cậu có quen cô sinh viên đấy không?”
Bạch Thiên Trương nghi hoặc lắc đầu: “Tớ không biết, tớ chưa nghe nói đến bao giờ, cậu lấy thông tin đó từ đâu ra đấy?”
Mễ Nhan Nhan chắp hai tay trước ***, nghiêng 45 độ làm vẻ ngưỡng mộ: “Mọi người đều nói như thế, đại gia giàu có đó đi chiếc Spyker C8, Spyker C8 đấy! Gần đây ngày nào anh ta cũng đợi cô sinh viên ấy ở cổng trường. Trời ơi, thế giới này sao mà sa đọa và trụy lạc như vậy chứ!”
Trái tim Bạch Thiên Trương đột nhiên ngừng đập mất mấy giây, lúc nó bắt đầu hồi phục trở lại thì nó đập chậm chạp. Cô run rẩy cầm lấy tay của Mễ Nhan Nhan: “Cậu nói rõ hơn được không?”
Lúc này thì đến Dư San cũng phải bỏ quyển sách che mặt ra, nghiêm trọng nhìn sang.
Mễ Nhan Nhan phẩy tay: “Chuyện là thế này. Rất nhiều người nhìn thấy anh chàng nhà giàu đó đứng đợi cô sinh viên ấy ở cổng trường, không dừng lại ở đó anh ta còn mua thức ăn đêm cho cô ấy nữa cơ.”
Bạch Thiên Trương mất hết hồn hết vía, nhất thời cô không biết nên phản ứng thế nào. Dư San thấy tình hình căng thẳng bèn đuổi Mễ Nhan Nhan vẫn còn đang nghi hoặc kia về, cân nhắc rất lâu rồi mới nói: “Thiên Trương à, thật ra trường chúng ta cũng đã đồn ầm hết cả lên. Họ còn nói những lời rất khó nghe. Nhưng cậu đừng để bụng, họ không hiểu ngọn ngành câu chuyện nên mới nói thế, người ta nghe sao nói vậy thôi!”
Bạch Thiên Trương để lộ nụ cười đau khổ: “Tớ đi ૮ɦếƭ đây.” m cuối cùng nghe rất run rẩy, liền bị Dư San PIA đánh cho một phát.
“Được rồi, không ốm không đau mà giả vờ rên la kêu khóc không hợp với cậu chút nào đâu!”
Bạch Thiên Trương bình thường trở lại, khổ não nỏi: “Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải cách hay. Miệng lưỡi thế gian đáng sợ lắm!”
“Vậy thì cậu tìm gặp anh ấy nói chuyện đi, đại thần chắc chắn có cách giải quyết.”
Hai người bàn bạc xong liền rủ nhau đến căng tin ăn tối. Thiên Trương thấy hôm nay đúng là một ngày cực kỳ xui xẻo, vì phía trước Tống Văn Phi cao ngạo đang bước về phía cô như muốn gây sự với cô, quả nhiên cô ta vừa mở miệng đã sắc như dao như gươm: “Bạch Thiên Trương, sao cậu vẫn đến căng tin ăn tối? Tôi tưởng bây giờ cậu phải ăn hải sâm vây cá các loại chứ.”
Mối quan hệ giữa Tống Văn Phi và Bạch Thiên Trương bắt đầu từ lúc mới vào năm nhất, Tống Văn Phi học y tá, cô ta cũng là một mỹ nhân, nhưng cô ta không giống như Thiên Trương suốt ngày chỉ thích ở nhà mà ngược lại rất chăm chỉ năng nổ tham gia các hoạt động sự kiện của trường, vì thế cô ta rất nổi tiếng. Đáng lẽ sự nổi tiếng của cô ta có thể tiếp tục kéo dài cho đến khi xảy ra buổi dạ tiệc chào mừng năm học mới, thiếu nữ khuê các Bạch Thiên Trương lần đầu tiên biểu diễn trên sân khấu, cô biểu diễn một điệu múa cổ điển gây kinh ngạc cho toàn trường, chính vì thế danh tiếng của Tống Văn Phi bị sụt giảm. Từ đó Tống Văn Phi kiêu ngạo thề không đội trời chung với Bạch Thiên Trương. Thêm nữa duyên phận giữa người với người rất kỳ lạ, ở đời có một loại người mà chỉ mới gặp lần đầu thôi đã thấy ghét. Rất không may là, Bạch Thiên Trương và Tống Văn Phi đều nhìn thấy đối phương lần đầu là ghét đến tận xương tủy, hai bên thù ghét lẫn nhau, nên ân oán càng ngày lại càng lớn.
Dư San không thích kiểu chạnh chọe khích bác của Tống Văn Phi, cố tình đắc ý nói: “Haizz, vây cá bào ngư đây ăn chán rồi cũng phải đổi món chứ. Tống Văn Phi cậu đang ghen tỵ đấy à?”
Tống Văn Phi khinh bỉ ngửa mặt lên trời cười lớn một tiếng: “Ha! Tôi ghen tỵ? Mấy loại đó có dâng tận miệng tôi còn không thèm ăn nữa là! Bạch Thiên Trương tôi thật sự vẫn không nhìn ra cậu là loại người đó, bình thường thì giả bộ trong sáng hơn ai hết, nhưng thực chất lại phóng đãng như vậy!”
Dư San tức giận: “Cậu nói năng thế đấy à!”
Trong lúc hai bên giương cung tuốt kiếm, tất cả mọi người trong căng tin đều ngừng lại không ăn cơm mà chăm chú theo dõi trò vui trước mắt.
“Dư San, thôi bỏ đi.” Bạch Thiên Trương kéo tay áo của Dư San, cụt hứng quyết định dọn đường rút lui, trước khi đi cô còn quay sang Tống Văn Phi nở một nụ cười rạng rỡ tươi rói: “Tống Văn Phi, cứ xem tôi đang ăn bám đi, nhưng ít ra tôi cũng có đại gia mà ăn bám. Còn cậu, sao lại không có ai đến tìm?”
Câu nói này của Thiên Trương đã chạm vào nỗi đau của cô ta, nhan sắc dáng dấp là do trời sinh ra, điều này thì cô ta không sánh bằng Thiên Trương. Chỉ có thể ôm hận đứng nhìn Thiên Trương hả hê đắc ý rời đi.
Ngôn Mạch không hề hay biết mọi chuyện, vẫn như đã hẹn, tối hôm sau anh lại đến trường đón cô đi ăn.
Từ lúc lên xe đến nhà hàng cô ngần ngại không biết nên mở miệng nói với anh chuyện xấu hổ kia như thế nào. Ngôn Mạch lịch lãm đưa thực đơn cho Thiên Trương, Bạch Thiên Trương đang đau đầu nên không muốn chọn món bèn xua tay: “Anh chọn đi, em thế nào cũng được.”
Trong chốc lát thức ăn nhanh chóng được mang lên, là cua ở hồ Dương Trừng, mấy cụm từ ăn bám, bao nuôi cứ lởn vởn mãi trong đầu Thiên Trương, cô vô thức cầm lấy một con cua rồi bẻ càng. Nhưng không hiểu sao cái càng cua kia lại quá cứng, cô bẻ mãi vẫn không được, Thiên Trương đỏ bừng mặt, tiếp tục gia sức bẻ cho bằng được.
Trong lòng Ngôn Mạch rất căng thẳng, tim cứ đập thình thịch liên hồi như muốn nhảy ra khỏi ***g ***. Nhưng khi anh nói thì giọng điệu lại cực kỳ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi: “Thiên Trương, em là bạn gái anh nhé!”
“A a??!!” Thiên Trương vẫn đang dùng sức bẻ càng cua, nghe thấy tin giật gân như vậy càng cố gắng dùng sức, cuối cùng thì cô cũng bẻ gãy được chiếc càng cua đáng ghét, nhưng vì cô dùng lực quá mạnh nên nó văng tung tóe khắp bàn.
“…” Bạch Thiên Trương nhìn đôi tay trống không còn chiếc càng cua thì bay đâu mất, cô chỉ muốn độn thổ xuống đất.
Ngôn Mạch cười càng lúc càng lớn, lúc đầu chỉ cười mỉm giờ nụ cười của anh đã kéo dài ra tận mang tai. Anh cố nín nhịn để không phát ra tiếng cười điên cuồng, dùng khăn ăn che miệng ho khan hai tiếng, nhìn gương mặt đang đỏ bừng của Thiên Trương: “Anh nói, mời em làm bạn gái của anh, được không?”
Bạch Thiên Trương thầm nghĩ đến nước này thì không thể không nói chuyện kia được, đành lựa lời lần lượt kể hết câu chuyện cho anh nghe.
Ánh mắt của Ngôn Mạch dần dần lạnh lẽo trở lại, anh không hề hay biết Thiên Trương phải chịu nhiều áp lực như thế, hôm nay đúng là thù trong giặc ngoài. Nhưng giặc ngoài còn dễ giải quyết, thù trong mới khó, như thế này chỉ còn cách là khiến Bạch Thiên Trương phải thích mình, nghĩ vậy anh bèn nở nụ cười mê hoặc, giọng nói nhẹ nhàng như kẻ *** dùng kẹo ngọt lừa phỉnh trẻ con: “Thiên Trương!”
“A?” Bạch Thiên Trương bị đôi mắt đào hoa của Ngôn Mạch mê hoặc, chỉ cảm thấy trước mặt như đang sáng rực lên.
“Em nói người khác nhầm tưởng mối quan hệ của chúng ta là bao nuôi ăn bám phải không?”
“Ừm…”
“Vậy thì, nếu em đồng ý làm bạn gái của anh thì những lời đồn đại đó tự nhiên sẽ mất đi không phải sao?”
“Hình như là vậy…”
“Vậy em có đồng ý không?”
“Em…” Bạch Thiên Trương ngạt thở xém chút xíu là gật đầu đồng ý, nhưng đột nhiên cô phát hiện ra có điều gì đó không đúng bèn nói: “Không đồng ý!”
Ngôn Mạch thiếu chút nữa thì thành công, thất bại trong gang tấc, anh thở dài nói: “Anh không tốt sao?”
Bạch Thiên Trương cúi đầu chọc chọc thức ăn trong bát. Người bình thường sẽ nghĩ Ngôn Mạch rất hoàn mỹ, nhiều tiền giàu có, có năng lực, lại đẹp trai, được dạy dỗ theo phong cách quý tộc, phong thái nho nhã thanh lịch như con nhà quyền quý. Nhưng vì anh quá tốt, quá hoàn mỹ nên cô không muốn đồng ý! Nhà cô tuy không nghèo, nhưng cũng chỉ là một gia đình khá giả bình thường thu nhập chỉ vừa đủ cho các sinh hoạt trong gia đình, nếu so sánh với gia đình của Ngôn Mạch thì quá khập khiễng. Từng cử chỉ, từng chi tiết đều thể hiện địa vị cao quý của Ngôn Mạch, mà cô thì lại thích thoải mái, cô thích húp cháo sồn sột, thích được cười to như ma làm trước màn hình máy tính. Hai người họ, đúng là không cùng một thế giới! Nếu hai người yêu nhau, gia đình Ngôn Mạch chắc chắn sẽ phản đối, anhn nên tìm một người môn đăng hộ đối xứng đáng với anh hơn. Cũng có thể Ngôn Mạch chỉ muốn chơi bời với cô, nhưng cô lại là một cô gái truyền thống, nếu yêu nhau, thì nhất định sẽ yêu hết mình, cô không muốn đùa giỡn mà cũng chẳng thể nào đùa giỡn được.
Sau khi suy nghĩ kỹ những điều này cô mới ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Mạch: “Ngôn Mạch, cho em thời gian suy nghĩ được không?”
Nói xong, cô không cần biết mình đang ở đâu quay người chạy đi, Ngôn Mạch vội vã đuổi theo cô nhưng chỉ kịp nhìn thấy Thiên Trương vẫy một chiếc taxi, rồi thoắt cái không thấy bóng dáng cô đâu.
Tuy trong lòng Thiên Trương thấy mình không có lỗi gì hết, nhưng những ánh mắt soi mói của mọi người trong trường khiến cô khó chịu. Cô chán nản quay về ký túc xá, Dư San không có ở đó, chắc là cô ấy đi thực hành kế hoạch săn bắt trai đẹp của mình rồi. Bạch Thiên Trương leo lên giường, nhớ lại dáng vẻ thảm hại của mình, lại còn để Ngôn Mạch một mình ở đó, cô lại nghĩ đến ánh mắt nghiêm túc của Ngôn Mạch khi anh tỏ tình với cô, cô cảm thấy trái tim mình như đang bị xáo trộn lung tung.
“A!!” Cô hét toáng lên, trùm chăn kín đâu, đang chuẩn bị làm tổ đà điểu, thì thân thể rộ lên một cảm giác đau nhói. Bạch Thiên Trương dùng hai tay mò mẫm trên giường, trong chốc lát cô mò tìm được một cái vỏ túi bò khô, những mảnh vụn bò khô đang rớt lả tả xuống giường.
“…” Bạch Thiên Trương nhìn chằm chằm vào cái vỏ túi bò khô không thốt lên lời nước mắt cứ thế chảy ròng ròng đầy mặt, hà cớ gì cuộc đời cô lại thê thảm như vậy chứ!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc