Thiên Trương Nhục Cốt Đầu - Chương 06

Tác giả: Mặc Ngân

Bạch Thiên Trương đang hồi tưởng lại xem trong hai mươi năm qua cô có dùng mánh khóe tàn nhẫn hay không, tại sao một việc đáng xấu hổ như vậy lại xảy ra với cô chứ?
Cô thu hết can đảm gọi lại cho Ngôn Mạch, hình như anh vừa ngủ dậy, một giọng nói ngái ngủ uể oải lười biếng cất lên, nhưng lại là một giọng nói gợi cảm ૮ɦếƭ người. Từ trước đến giờ cô chưa từng nghe giọng nam nào lại quyến rũ hấp dẫn như vậy, cô bất giác nuốt nước miếng vào cổ họng. Mới vừa nãy là sư tử Hà Đông mẹ giờ lại trở thành một cô gái dịu dàng nhẹ nhàng, cô nhỏ giọng: “Ngôn, Ngôn Mạch, chào anh. Vừa nãy không phải là em cố tình nói thế với anh đâu... em đang sửa lại bài giảng, em không bị bệnh giang mai là bài giảng về bệnh giang mai, em thật sự không có bệnh giang mai mà chỉ có bệnh sùi mào gà thôi, à không, không phải mà là chỉ có bài giảng về bệnh sùi mào gà thôi...” Bạch Thiên Trương líu lưỡi cuống quýt nói không đâu vào đâu, sau đó cô im bặt, cô nghĩ tốt nhất là cô không nên nói gì nữa...
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười sảng khoái của anh, Thiên Trương buồn bã lắng nghe Ngôn Mạch cười cười an ủi: “Anh biết, anh biết, em không cần phải căng thẳng thế đâu, ha ha ha ha ...”
Bạch Thiên Trương cầm lấy ống nghe đơn điệu buồn tẻ nói “Ừ”, rồi lại không biết nói gì.
Ngôn Mạch hình như cũng rất lúng túng, hắng giọng nói: “Bao giờ thì em thi?”
“Tuần sau em thi môn nội khoa, thi xong thì đến bệnh viện thực tập thêm một lần nữa, hai tuần sau mới thi môn tiếp theo, đến lúc đó em có thể vào Viêm Hoàng Kỳ Tích được rồi.”
Mắt Ngôn Mạch sáng rực lên như tia chớp, a ha, thực tập? Như vậy chẳng phải là anh lại có thể vào bệnh viện để gặp Thiên Trương sao? Anh phấn khích hỏi: “Tuần sau em đi thực tập ở khoa nào?”
“Khoa phụ sản.”
“...” Ngôn Mạch cứng đơ người, lát sau mới hoàn hồn trở lại, ỉu xìu dặn dò Thiên Trương vài câu, như phải chú ý giữ gìn sức khỏe, phải để mắt nghỉ ngơi, phải ăn cơm đúng giờ, v.v... rồi dập máy.
Bạch Thiên Trương thi xong rất thoải mái, trên đường về vừa đi vừa hát, về đến phòng cô liền bật máy tính vào ngay Viêm Hoàng Kỳ Tích. Vì vẫn là ban ngày nên gia tộc chẳng có ai, chỉ có Đỗ Khanh Cách cứ như là kẻ giàu có nhàn rỗi, lúc nào cũng thấy có mặt trong game.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Người đẹp, lâu rồi không gặp!
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Chào Tộc phó, ha ha.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Ngôn thiếu có hỏi thăm muội không?
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Ừm, anh ấy có gọi điện cho muội một lần, nhưng hình như muội nói gì sai hay sao mà giọng anh ấy không được bình thường cho lắm, anh ấy dập máy rồi về sau không thấy gọi đến nữa.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Thế hai người nói chuyện gì với nhau?
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Anh ấy hỏi muội thời gian thi cử như thế nào, muội bảo anh ấy là đi thực tập xong là có thể vào Viêm Hoàng Kỳ Tích. Anh ấy hỏi muội đi thực tập ở khoa nào, muội trả lời là phụ khoa, sau đó thì anh ấy không vui nữa.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: ...
Đỗ Khanh Cách không biết nên phản ứng thế nào, cơ mặt giật giật cứng nhắc rồi nở ra một nụ cười.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Người đẹp, thảo nào cậu ấy lại ủ rũ như vậy.
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: ???
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Ta nói thật với muội vậy, lần trước muội đi thực tập ở khoa tiêu hóa, có một bệnh nhân ngộ độc R*ợ*u muội còn nhớ không?
[Riêng tư] Thiên Trương Nhục Cốt Đầu: Để muội nhớ xem, hình như muội có chút ấn tượng thì phải, người đó rất đẹp trai.
[Riêng tư] Hợp Thức Hóa: Cậu ấy là Ngôn Mạch. Cậu ấy đã sớm điều tra thông tin của muội rồi, nhưng không biết theo đuổi muội thế nào. Thế nên lần trước biết muội đi thực tập ở khoa tiêu hóa mới ngốc nghếch dốc đầy R*ợ*u vào bụng mới bị ngộ độc R*ợ*u. Ngôn Mạch cũng dằn vặt nhiều lắm. May là lần này muội đi thực tập ở phụ khoa, nếu muội nói muội đi thực tập ở khoa chỉnh hình hoặc ngoại khoa không chừng cậu ấy nhất định gây tai nạn gãy chân gãy tay hoặc đại loại như thế cũng nên. Haiz ... sao tôi lại quen một người như thế cơ chứ...
Đỗ Khanh Cách tự thấy ăn năn hối hận nhưng Bạch Thiên Trương không nghe thấy, trong đầu cô hiện tại toàn là tin gây sốc đó, cô ngây người một hồi lâu, cuối cùng cũng có phản ứng, cô đỏ mặt, cô cảm nhận được cảm giác ngọt ngào đang trào dâng trong tim.
Dư San cứ như là một điệp viên, cô nhìn thấy mặt Thiên Trương đỏ lựng lên rất đáng ngờ, vẻ mặt gian xảo dựa sát cô: “Thiên Trương, cậu yêu trên mạng hả?”
Thiên Trương vẫn chưa định thần lại, gương mặt cô vẫn hiện lên vẻ say đắm tươi vui như kẻ đang yêu.
Dư San đau đớn nói: “Thiên Trương, sao cậu lại yêu trên mạng? Trên mạng đầy rẫy kẻ xấu, không biết bao cô gái chỉ vì dại dột mà phải ân hận đau khổ cả đời, sao cậu lại dễ dàng mắc lỗi như vậy, nếu đi gặp bạn trên mạng không chừng lại tiêu đấy...”
Thiên Trương chắp vá trong đầu những lời nói của Dư San, hờn dỗi: “Cậu mới ngốc ý, không phải vậy đâu!”
Dư San thở dài ngao ngán, trời xanh ơi, ánh mắt đó, sự hờn dỗi đó, giọng nói rền rĩ ẽo uột còn hơn cả diễn viên nữ trong AV[1] “ư ư a a ~ ~ ~” chắc chắn là cậu ấy đang yêu rồi, lại còn chối hừ. Không được! Dư San nắm chặt tay giận dữ: nhất quyết không để những tư tưởng cổ quái của đám sinh vật xấu xí chứa nhiều hoocmon nam tính đến từ sao Hỏa tàn phá giẫm đạp một bông hoa xinh đẹp tươi tắn như thế này được!
[1] AV: viết tắt của Adult Video, ***.
Trong thực tế những “tư tưởng cổ quái của đám sinh vật xấu xí chứa nhiều hoocmon nam tính đến từ sao Hỏa” giấm đạp một bông hoa nhỏ hiện vẫn chưa có ác ý gì, nó vẫn đang tiếp tục dạo chơi trong thế giới trò chơi trên mạng đầy hoocmon nam tính.
Bạch Thiên Trương mở danh sách hảo hữu, lương tâm đột nhiên nghĩ tới tiểu đồ đệ tội nghiệp của mình, cô click chuột trái chọn trong danh sách hảo hữu nick name Uống R*ợ*u Bên Suối xem cậu ấy tăng đến cấp bao nhiêu rồi.
Không xem thì lo lắng, mà xem xong thì Thiên Trương nghe thấy tiếng cằm cô trật khớp kêu rắc một tiếng giòn tan, cô cố sức dùng tay nắn lại cằm của mình: gì đây gì đây gì đây, người cấp 105 này là ai?!
Dường như để chứng minh cho sự nghi ngờ của Thiên Trương, Bùi Lăng Sơ lên mạng ngay lúc đó, lại còn gửi tin tức cho Bạch Thiên Trương: “Sư phụ, cô online rồi à!”
Bạch Thiên Trương muốn khóc, “Đồ đệ, cậu thăng cấp nhanh quá đấy! Cậu tự cho mình là thần đấy à?”
Đằng sau máy tính Bùi Lăng Sơ xoa xoa đầu thẹn thùng cười, “Sư phụ, sau này tôi có thể đưa cô đi cùng rồi.”
Bạch Thiên Trương tức muốn ói máu, sư môn bất hạnh rồi sư môn bất hạnh rồi! Tại sao cậu ấy lại có thể phát ngôn một câu chỉ gà mắng chó nói cạnh nói khóe mình như vậy được nhỉ? Như thế này có khác gì trò chế nhạo thầy không biết dạy đâu?
Nếu Bùi Lăng Sơ mà biết được suy nghĩ của Thiên Trương nhất định anh sẽ thề thốt anh không hề có ý đó mà rất thành ý. Nhưng Thiên Trương đâu có biết, cô vẫn tức giận khó chịu hồi lâu, nhưng người tốt thì vẫn cứ là người tốt, cô vẫn lạc quan vui vẻ gửi một icon hình mặt cười: “Được thôi.”
Ngôn Mạch nhận được điện thoại của Đỗ Khanh Cách bảo là Thiên Trương đang online, anh vui mừng phấn khích mở máy tính, nhiệt tình sôi nổi gõ hai chữ “bà xã” đã ấp ủ từ lâu, anh mở danh sách hảo hữu thì thấy : Thiên Trương Nhục Cốt Đầu hiện tại không online.
Bao nhiêu nhiệt huyết bừng cháy của Ngôn Mạch bị dội gáo nước lạnh đến chút cặn cũng không còn. Đỗ Khanh Cách cũng không lường trước được là Thiên Trương lại offline nhanh như vậy, liền vội vàng an ủi chàng trai đang tan nát cõi lòng: “Vừa rồi cô ấy vẫn còn ở đây mà, sao lại offline nhanh thế nhỉ.”
Ngôn Mạch cảm thấy chưa bao giờ mình mệt mỏi như lúc này, bao nhiêu nhiệt tình của anh bị núi băng ngàn năm bịt chặt đến một lỗ thông hơi nhỏ xíu cũng không có, nhưng nếu được như thế thì đã tốt. Đằng này vấn đề lại là đối phương căn bản không hề hay biết tâm ý của anh, thật sự tình cảm của anh dành cho cô như là nắm đấm nặng nghìn cân đấm vào đống bông, ngay cả không khí thoát ra cũng không có.
Đỗ Khanh Cách cho rằng tất cả những người đang yêu đều luôn kêu ca phàn nàn phiền nhiễu nhưng lại đặc biệt thông cảm với Ngôn Mạch, bèn an ủi: “Tớ đã nói với cô ấy cậu chính là bệnh nhân ngộ độc R*ợ*u lần trước rồi, cậu đừng nên do dự ngập ngừng giậm chân tại chỗ như vậy nữa, cứ tiếp tục như thế không phải là phương pháp hay, hay là cậu thử mời cô ấy đi ăn hoặc là tương tự như vậy. Tớ lao tâm khổ tứ như thế này là vì ai cơ chứ, mọi lần cậu giỏi tán gái lắm cơ mà sao lần này lại cứ như một đứa trẻ mới lớn vậy.”
Ngôn Mạch đau khổ cười, chính vì thật sự yêu nên mới như thế, vì thật lòng yêu nên anh mới không muốn dùng những chiêu thức tán gái mà anh đã áp dụng với những cô gái khác, chính vì thế nên mới lúng túng băn khoăn lo lắng cứ như mới yêu lần đầu.
Nếu Ngôn Mạch lo lắng thì Bạch Thiên Trương lại rất bối rối. Vì cô nhận được tin nhắn hình như là do hội sinh viên gửi: “Tối nay 6 giờ 30, họp cán bộ sinh viên ở phòng họp liên chi đoàn, mời các trưởng ban có mặt đầy đủ.”
Thật ra Bạch Thiên Trương không phải lười mà là quá lười, ngoài thời gian lên lớp và ăn cơm thì ở những nơi khác dù chỉ là một khắc cô cũng không muốn ở lâu, chắc chắn cô sẽ về nhà ngồi trước máy tính đến mức có thể mọc cả nấm trên người. Nhưng cũng chính vì thế mà sinh viên trường y đa phần đều mất hết tế bào nghệ thuật, nên khi Thiên Trương múa một bài ở đêm văn nghệ chào mừng năm học mới cô không chỉ rất được ái mộ mà còn được chọn làm trưởng ban văn nghệ. Lần này thì ý định ở nhà của cô đã bị dập tắt hoàn toàn. Tất cả mọi chuyện lớn nhỏ của ban văn nghệ đều đến tay cô giải quyết, bao gồm dạ tiệc chào năm học mới, dạ tiệc Nguyên Đán, mười giọng ca hay nhất, cuộc thi MC, tiệc chia tay, v.v.. và các hoạt động tương tự khác.
Việc nhiều như thế nhưng cô vẫn sắp xếp mọi việc đâu ra đấy thậm chí là rất hoàn hảo, nếu cần cô lại mang việc về kí túc xá âm thầm làm một mình, vì vậy ngoài việc mỗi tháng một lần phải tham dự cuộc họp các trưởng ban mà cô căm ghét ra thì cô thật sự rất có năng lực.
Bạch Thiên Trương thật sự rất căm ghét cuộc họp vừa khô khan vô vị lại không mang tính thực tế một chút nào, mỗi tháng cứ đến ngày này trưởng ban tổ chức thường nhận được điện thoại ngoài mong muốn của cô, nếu không bị cảm cúm thì cũng trật chân, không phải mặt nổi đầy mụn thì cũng đau dạ dày, nếu không thì là xin phép về nhà, hoặc bị giáo viên giữ lại, cô có quá nhiều lý do đến mức trưởng ban tổ chức cũng phải khâm phục, nên đến tháng này, Bùi Lăng Sơ kỳ vọng chờ đợi xem Bạch Thiên Trương sẽ lấy lý do gì, phải chăng là bị người ngoài hành tinh bắt cóc? Mà thực tế là Thiên Trương cũng đang đau đầu suy nghĩ về vấn đề này, hay là cô bảo rằng kỳ kinh nguyệt của cô và cuộc họp thường kỳ cùng một thời gian nhỉ, như vậy thì về sau cô không phải đau đầu suy nghĩ lý do xin vắng mặt nữa...
Lần trước cô làm loạn giữa cuộc họp với hội trưởng hội sinh viên nên cô không muốn tham gia nữa. Vì cô vắng mặt, nên phó ban văn nghệ thường phải thay cô đi dự hội họp hàng tháng, lần trước vì bị chỉ đích danh nên cô phải đi. Mỹ nhân khuê các Bạch Thiên Trương không thể không cam tâm tình nguyện đến họp đúng giờ. Ở cuộc họp, sau một hồi thao thao bất tuyệt không có trọng điểm Bạch Thiên Trương bị gọi tên.
“Bạch Thiên Trương, cậu là chủ tịch ban văn nghệ đúng không? Tại sao mỗi lần họp hội sinh viên cậu đều không tham gia?”
Thiên Trương nghĩ thật ra thì lỗi là do cô, thế nên cô đành cười nhạt hai tiếng rồi cúi gằm mặt xuống.
“Cậu là trưởng ban văn nghệ như thế đấy à, tôi thấy hình như cậu chỉ có chức danh hão. Chẳng phải cậu rất rảnh rỗi đấy sao!” Thiên Trương nghĩ thầm trong bụng: đúng thế đúng thế, cậu mau cách chức tớ đi!
“Không biết có phải là cứ xinh đẹp thì có thể tùy tiện, cậu nhiều lần không đến, trưởng ban tổ chức không tìm cậu nói chuyện sao? Đàm Việt, có phải vì người ta là người đẹp nên cậu không nỡ la mắng?” Đàm Việt là trưởng ban tổ chức, nghe thấy thế thì mặt mũi tối sầm lại.
Bạch Thiên Trương luôn hiền lành không bao giờ so đo tranh cãi với người khác hoặc là cô lười tranh cãi với người khác. Vì vậy cô mặt dày và miễn cưỡng nỗ lực kéo dài đến ngày hôm nay. Nhưng việc này giờ lại liên lụy đến người khác, hơn nữa nghe giọng điệu kỳ quặc khó hiểu của chủ tịch hội sinh viên cô lấy làm khó chịu. Cô ngẩng đầu, ánh mắt long sòng sọc vì tức giận càng làm tăng thêm vẻ đẹp hút hồn người khác của cô.
“Chủ tịch, có phải anh có ý kiến gì về tôi? Nếu có xin anh cứ nói thẳng chứ đừng trách móc người khác. Tôi thừa nhận không tham gia cuộc họp thường kỳ là lỗi của tôi, có điều chủ tịch cũng nên xem xét lại. Tôi nghĩ rằng, cuộc họp thường kỳ là phải tổng kết thành tích của các ban, tự kiểm điểm những thiếu sót, sau đó nêu ra điểm cần hội sinh viên giúp đỡ. Chứ không như anh, từ đầu đến cuối chỉ toàn nói những chuyện vô nghĩa sáo rỗng không có mục đích mà chẳng giải quyết được việc gì, như thế chỉ lãng phí thời gian vàng bạc của mọi người mà thôi! Còn nữa, tuy tôi không tham gia cuộc họp, nhưng mọi việc nội bộ của ban văn nghệ tôi đều hoàn thành hết, chỉ là anh không nhìn thấy những lúc tôi lặng lẽ làm việc một mình thôi! Anh xem ban văn nghệ của chúng tôi đã làm hỏng buổi dạ tiệc nào của trường chưa? Ngoài ra, ở đây chỉ là trường học, chúng ta đều là sinh viên, theo tôi nếp sống của xã hội tốt nhất là càng giảm thiểu đi thì càng tốt, anh đừng tưởng tôi không biết những chuyện bẩn thỉu tồn tại trong hội sinh viên! Hôm nay tôi đã nói thẳng toẹt ra hết rồi, anh muốn xử lý tôi thế nào tùy ý.”
Nói xong Thiên Trương giận dữ bỏ đi, để lại phía sau là gương mặt kinh hoàng của trưởng ban tổ chức và khuôn mặt tái xanh tái dại của vị chủ tịch hội sinh viên. Từ đó, vị chủ tịch hội sinh viên – Mr.Right tuấn tú, nhẹ nhàng, quan tâm xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của rất nhiều thiếu nữ bị Bạch Thiên Trương đá không thương tiếc.
Cô hỏi Dư San: “Dư San, lần này nhất định phải tham dự cuộc họp à?”
Dư San cũng biết vụ cãi nhau của Thiên Trương với chủ tịch hội sinh viên, cô liếc mắt nhìn Thiên Trương một cái: “Sao cậu ngốc thế, hội sinh viên đã họp lại bầu ra chủ tịch mới còn gì. Giờ chủ tịch mới là Bùi Lăng Sơ rồi mà! Bùi Lăng Sơ đó! Anh ấy rất phù hợp với tất cả điều kiện là người tình trong mộng thiếu nữ thời nay! Ồi, trái tim tớ luôn hướng về anh ấy!” Trong mắt cô ánh lên tình yêu tha thiết, Bạch Thiên Trương ngán ngẩm, được thôi, nếu đã như vậy thì tối nay nhất định phải đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc