Thiên Thần Sa Ngã - Chương 17

Tác giả: Tào Đình

Bước ra khỏi phòng Hà Duy, Đạm Ngọc mới phát hiện ra là trời đang mưa, mưa xuân.
Mưa rắc nhẹ vào mặt nàng lành lạnh, những hạt bụi nước li ti đọng trên hàng mi, làm xuất hiện trước tầm mắt nàng một vòng tròn tắng nhỏ – chớp mắt một cái, biến thành hai vòng.
Đạm Ngọc nhìn lại lần cuối tòa nhà, phát hiện ra mình có thể ngay lập tức nhận ra cửa số căn hộ của Hà Duy.
Ánh đèn màu trắng nhạt nhòa tỏa ra từ căn phòng khách nhà Hà Duy bỗng tắt phụt. liền đó, ánh đèn màu vàng chanh trong phòng ngủ lại bật lên thay thế.
Nàng lắc đầu, rũ hết những tiếc nuối còn sót lại, thầm nói lời xin lỗi.
Hà Duy là loại người mỗi ngày được ăn no, thêm cốc sữa chua trợ giúp tiêu hóa là đủ thấy mình hạnh phúc. Nhưng Đạm Ngọc thấy rõ ràng, nàng và anh ta không phải cùng một loại.
Vừa mới vào trong taxi, ngồi còn chưa ấm chỗ, Đạm Ngọc đã bị vật gì đó cưng cứng ở trong túi áo khoác đâm vào người. nghi hoặc móc ra nhìn, hóa ra là xâu chìa khóa hôm nọ Hà Duy ra vẻ bí mật xỏ vào ngón đeo nhẫn của nàng, nói việc đưa chìa khóa cho nàng là tượng trưng cho sự tín nhiệm đối với nàng.
Đạm Ngọc nghịch nghịch chiếc chìa trong lòng bàn tay. Nàng ghé mắt nhìn qua lỗ xâu chìa khóa ngắm những chiếc đèn xe ✓út qua trên đường, hình như tất cả đều trở nên mơ hồ như không có thực.
Nước mưa táp vào mặt kính, từ từ chảy xuống dưới. Mưa to rồi.

Hà Duy chạy trốn không mua giày ở khu mua sắm, lại thêm cái hình ảnh khẩn cầu trông rất hèn kém lúc Đạm Ngọc chuẩn bị ra cửa gộp vào, làm lòng Đạm Ngọc vừa khó chịu vừa nhức nhối.
Chiếc taxi loáng cái đã đổ lại trước khu cửa hàng Karaoke mà Tiểu Nhiễm hẹn. Đạm Ngọc vừa kịp đặt hai chân xuống đất, chiếc xe đã lao ✓út đi không chút do dự.
Nàng cảm thấy như trên con đường rộng lớn này, trừ những ánh đèn nhấp nháy liên tục ra dường như chỉ còn lại một mình nàng đứng cô đơn trong màn mưa.
Con gái thường xấu tính, có một căn nhà ấm áp thoải mái, có một người yêu tốt đẹp, ân cần thì lại không thích, thấy cuộc sống qua đi sao mà an nhàn vô vị. Họ cố sống cố ૮ɦếƭ thoát ra ngoài vì nghĩ cuộc sống bên ngoài chắc sẽ đẹp hơn.
Đứng một mình trong mưa, Đạm Ngọc mới bắt đầu hoang mang, trí óc chỉ toàn là hồi ức.
Ngay giây đầu tiên, khi Đạm Ngọc chẳng thèm nhìn đến những ngăn cản của Hà Duy mà bước ra khỏi phòng, lòng nàng biết rõ ràng chuyện của hai người thế là đã hết.
“Đạm Ngọc!” Có tiếng người gọi tên nàng.
Đạm Ngọc quay lại, thấy Tiểu Nhiễm đang đứng dưới mái hiên tòa nhà đối diện, vẫy tay rối rít. “Đến đây!” – Cậu ta hét.
Cậu này thậm chí chẳng nỡ bước ra mấy bước, cứ lười biếng đứng nguyên đấy mà chào hỏi.
Đạm Ngọc lặng đi mấy giây, cuối cùng nàng bước về phía Tiểu Nhiễm, thấy mình sao giống con chó vui sướng chạy lại sau tiếng huýt sáo của ông chủ thế.
Nàng lại nhớ lúc ngồi sau xe đạp Hà Duy, hít hà mùi mồ hôi rất đàn ông từ người anh lẫn trong cơn gió thổi tới, chỉ ôm chặt lưng anh thôi cũng cảm nhận được những phấn khích và niềm vui trong anh. Bỗng nhiên nghĩ đến những dụng ý của Hà Duy.
Giống như thời xưa, người phụ nữ ngồi trên thuyền, người đàn ông ở bên bờ quấn dây thừng vào vai ra sức kéo thuyền… Như thế mới có thể cảm nhận được vị nguyên sơ nhất của ái tình.
- Nhanh lên! Cô thích dầm mưa à? – Tiểu Nhiễm thúc giục.
- Ờ! – Đạm Ngọc trả lời, đẩy nhanh bước chân.
Đến trước mặt Tiểu Nhiễm, cậu ta nhìn Đạm Ngọc một cái, khoanh tay kêu ca:
- Xem cô ướt hết rồi kìa! Mặt toàn là nước, mau lau đi!
Đạm Ngọc lôi giấy ăn từ trong túi ra, lau nước đẫm trên mặt – nhàn nhạt là nước mưa, mằn mặn là nước mắt.
- Cô cũng thật là, tôi bảo cô đến thì gọi điện thoại, tôi sẽ ra đón. Cô chả thèm gọi lấy một lần! May là tôi đoán cô cũng sắp đến rồi nên ra xem sao.
Tiểu Nhiễm càu nhàu mãi, nhìn Đạm Ngọc dùng giấy ăn õng ẹo lau nước trên mặt, liền sốt ruột quát:
- Trời, cô thế này thì lau kiểu gì! Đầu tóc toàn nước, lau khô mặt rồi, nước từ trên đầu chảy xuống lại ướt còn đâu! Đi, tôi đưa cô đi mua khăn mặt, lau khô tóc rồi hãy vào!
Đạm Ngọc bỗng thấy ấm lòng, hóa ra thằng nhóc này cũng biết chăm sóc phụ nữ ra phết.
- Tôi gọi cô đến là bởi vì cần cô giúp! Con bồ tôi đá tôi hồi trước thật khốn nạn đến không biết xấu hổ là gì. Tự nhiên bây giờ nó lại cặp với một thằng bạn tôi, ngang nhiên ôm ấp thằng ấy ngay trước mặt tôi.
Tuy là chính tôi bỏ nó, nhưng cứ nhìn là phát điên lên được!
Tiểu Nhiễm dùng lực chứng minh cái “sự thật” đau lòng ấy:
- Mấy thằng anh em trong nhóm hỏi tôi có phải dạo này không có đứa nào phải không. Tất nhiên tôi trả lời là làm gì có chuyện ấy. Rồi tôi chỉ con đĩ ấy mà nói, bồ của bố mày còn đẹp hơn nó mười lần ấy chứ! Nhưng không ngờ chúng nó nhao nhao lên, đòi tôi đưa đến ra mắt. tôi nghĩ mãi, thấy chỉ có cô là hợp hơn cả. Đạm Ngọc, cô nhất định phải giúp tôi! Không thì tôi mất mặt lắm!
Tiểu Nhiễm ba hoa một hồi.
Đạm Ngọc nhìn cậu ta, nghĩ không biết thằng nhóc này bao giờ mới thành người lớn được!
- Thế nên cô lau tóc nhanh lên! Trang điểm cho xinh đẹp một tí! Giúp tôi giữ thể diện một chút!

Sau đó, Tiểu Nhiễm đưa Đạm Ngọc vào phòng hát cả bọn đã bao, bên trong cả nam lẫn nữ chừng mười mấy người, tất cả đều há hốc miệng nhìn nàng Đạm Ngọc vừa bước vào.
- Đây, đây là bạn gái tao!
Tiểu Nhiễm trừng mắt nhìn cô gái ngồi trong cùng, đặc biệt hai chữ “bạn gái” được thốt ra với âm sắc vừa nặng nề vừa hần hận.
- Cô ấy tên là Nhậm Đạm Ngọc, người Trùng Khánh, vượt đường xa đến Thượng Hải thăm tao đấy!
- Wow! Tình cảm hai người tốt quá nhỉ!
- Chị dâu quả là mỹ nhân!
- Ngưỡng mộ ૮ɦếƭ đi được! họ Tào có cô vợ xinh thế này mà bây giờ mới đưa đến giới thiệu với anh em, thật là chả có nghĩa khí gì cả!

Cả đám người say mê ngợi ca, nịnh bợ. Tiểu Nhiễm chọn một chỗ, đắc ý ngồi xuống, kéo tay Đạm Ngọc để nàng ngồi xuống bên cạnh.
Cả bọn tiếp tục uống rượu, tìm đủ mọi lý do trên trời dưới đất ra sức chuốc cho Tiểu Nhiễm và Đạm Ngọc.
Tiểu Nhiễm đang nở mày nở mặt, thấy lý do nào cũng hợp lý cả, chẳng từ chối ly nào:
- Vợ tao không biết uống rượu! Để tao uống giúp cô ấy!
Những chén rượu phần Đạm Ngọc, cậu ta cũng ga lăng giành phần uống thế. Trong tiếng ca ngợi “tửu lượng tuyệt hào” của cả đám, Tiểu Nhiễm cười to đắc ý đến quên cả chăm chút hình tượng.
Đạm Ngọc khẽ nhìn quanh bốn phía, phát hiện ra cả đám đều là lũ nhóc con tập tành làm người lớn, có đứa thậm chí vẫn còn mặc áo đồng phục. Mấy đứa con gái nhiều nhất là mười tám tuổi, trang điểm như trong truyện tranh manga Nhật Bản, bắt chước bộ điệu Kawaii, tranh giành micro để gào lên những bài kiểu Cổ tích hoặc Lần đầu tiên của Quang Lương.
Lũ con trai thì uống rượu, hút thuốc, nhưng không giống như đám lưu manh cấp thấp, chúng chỉ nói liên tục với ngữ khí hoặc nhanh hoặc chậm hoặc kích động, kể lể đứa nào đã có công giúp đỡ đứa nào. Rồi cả bọn không hẹn mà gặp, anh em cùng nâng cốc, cạn ly, trăm phần trăm!
- Tửu lượng tuyệt hảo!
- Mày cũng thế mà!
- Các anh em!

Đạm Ngọc bỗng thấy hoang mang, không hiểu sao mình lại ngồi đây, giữa đám thác loạn này.
- Anh Tào, cô vợ … đẹp… đẹp… thế này! Anh không phải… rất… rất sợ cô ta… đấy chứ? Dám… dám… hôn… hôn một cái… ở đây không?
Một thằng nhóc ngồi cũng ngồi không vững lắc lư cái đầu, lắp bắp thách thức.
- Ai bảo thế? Tao mà sợ cô ấy? Xem đây này!
Rồi Đạm Ngọc cảm thấy một cái miệng nồng nặc hơi rượu lao đến, gắng sức va đánh bốp một cái vào mặt nàng.
- Được!
- Giỏi!
- Hay lắm…
Vỗ tay, uống rượu, chạm ly, mấy con sâu rượu cùng ôn lại thời oanh liệt… Lại bắt đầu một vòng tuần hoàn từ điểm xuất phát…
Xem đồng hồ, đã gần một giờ sáng.
Mấy đứa con gái đã mệt, nửa nằm nửa ngồi trên sa lông, ngáp cháy trời; lũ con trai đó chừng là say nghiêng ngã gần hết, nằm la liệt hàng đống. Chỉ còn lại một đôi lì nhất vẫn chưa gục, dựa vào nhau cùng đi về phía toilet.
- Để anh dìu em!
- Là em dìu anh mới đúng!
Đi cũng không vững mà hai đứa vẫn không quên tranh luận thắng thua.
- Các bạn đều học cùng một trường à?
Đạm Ngọc hỏi cô bé ngồi bên.
- Ừ. – Cô bé gật đầu.- hôm nay là sinh nhật anh ấy nên Tiểu Nhiễm mới gọi cả đám ra đây hát karaoke. – Cô bé nói với giọng phờ phạc hết hơi, ngón tay chỉ về phía một thằng nhóc say khướt đang thẳng cẳng bên đầu ghế đối diện.
- Thế một lúc nữa các bạn có phải về trường không? Mấy giờ thì đóng cổng trường? – Đạm Ngọc lại hỏi.
- Mười một giờ… có lẽ vậy… nhưng Tiểu Nhiễm nói anh ấy biết một lối đi bí mật, có thể vào trường được…
Đạm Ngọc nhìn anh chàng Tiểu Nhiễm bên cạnh đang say đến không biết trời trăng, lòng thầm nghĩ say khước thế này còn biết được cái cục c. gì.
- Vậy các bạn gọi mấy cậu kia dậy đi, mình gọi mấy chiếc taxi về trường. Đạm Ngọc đứng dậy, ra lệnh.
Tiếp đó là một màn hỗn độn, có mấy cậu lật người nôn thốc nôn tháo, lũ con gái thấy thế thì nhảy bắn lên, hét thất thanh. Kéo cả đám sâu rượu ra ngoài, tống hết lên mấy chiếc taxi cho về trường.
Trên xe, Tiểu Nhiễm lại nôn lần nữa, bắt đầu tỉnh táo hơn một chút thì dựa vào người Đạm Ngọc không ngừng rên là đau đầu.
Đạm Ngọc ôm lấy đầu cậu ta, dịu dàng vỗ về lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành:
- Tiểu Nhiễm ngoan nào, đừng lộn xộn! chỉ lát nữa là về đến nơi, ngủ một giấc là ngày mai lại ổn thôi mà!

Ai ngờ khi đến nơi, lúc cả đám lũ lượt lặn vào trong khu vườn trường, Tiểu Nhiễm bỗng bắt đầu lên cơn điên rượu, sống ૮ɦếƭ không chịu vào trong, lại còn hét gào ầm ĩ, kéo tay Đạm Ngọc không chịu rời ra.
Không có cách nào khác, Đạm Ngọc đành nói với đám kia:
- Các bạn cứ vào trước đi, để tôi chăm sóc anh ấy!
Thế là cả lũ đều bỏ vào trong.
Con đường bỗng chốc im ắng, Tiểu nhiễm rũ xuống vệ đường, đôi mắt nhắm nghiền, chân tay run rẩy, miệng giật giật lè nhè gọi tên cô bạn gái cũ.
Đạm Ngọc cũng quỳ xuống bên cạnh, ôm đầu cậu ta vào lòng.
Một chiếc taxi xịch đến, Đạm Ngọc vội leo lên.
- Đến khách sạn gần nhất.

Thuê một phòng, nhờ nhân viên khách sạn cùng giúp khiêng Tiểu Nhiễm say mềm lên phòng.
- Cảm ơn các anh! Cảm ơn! Em trai tôi đi sinh nhật, uống say quá!
Đạm Ngọc vừa cảm ơn vừa như giải thích.
Mấy anh chàng nhân viên ngoài mặt gật gù, nhưng đôi mắt rõ ràng ẩn chứa nụ cười – ai mà tin họ là chị em?
Dù sao anh chàng kia say đến vậy chắc cũng không đến nổi xảy ra ấn đề gì lớn, mấy người nhân viên yên tâm bỏ đi.
Đạm Ngọc mệt đến mức nằm bẹp luôn trên giường, nhìn khuôn mặt trẻ trung si tình của Tiểu Nhiễm, cảm thấy cô gái được cậu chàng yêu mến quả là người hạnh phúc.
“Kiều Kiều… anh yêu em…” Tiểu Nhiễm trở mình.
Đạm Ngọc không nhịn được bật cười, đứng dậy lấy khăn ướt lau mặt và những chỗ bẩn do nôn trúng trên người Tiểu Nhiễm.
“Kiều Kiều, sao em lại bỏ anh? Anh thật sự yêu em mà…” Tiểu Nhiễm nhíu mày kêu lên.
Tình yêu của một chàng trai mười chín tuổi… Đạm Ngọc ngồi bên cạnh cậu ta, nhẹ nhàng dùng tay vuốt má cậu, nghĩ, tình yêu của Tiểu Nhiễm, thật giống hệt như khuôn mặt trẻ trung của cậu, cũng trong sáng, cũng non nớt, cũng thuần khiết.
Đạm Ngọc vỗ về Tiểu Nhiễm, động viên:
- Ngủ đi! Ngày mai ngủ dậy đầu sẽ không đau nữa!
“Kiều Kiều… Kiều Kiều… Kiều Kiều… Kiều Kiều…” Tiểu Nhiễm vẫn không ngừng lảm nhảm. Đạm Ngọc giúp cậu ta cởi bỏ áo khoác, cẩn thận đắp chăn cho cậu.
“Đạm Ngọc…xin lỗi…” Bốn chữ đó bỗng bật ra từ miệng Tiểu Nhiễm.
Đạm Ngọc lặng đi một lát, dừng tay lại. nàng nghi ngờ nhìn Tiểu Nhiễm, nhưng cậu ta đã ngủ say rồi.
Sáng sớm, vừa tỉnh dậy, Đạm Ngọc đã thấy Tiểu Nhiễm ngồi trên ghế sô pha, đang nhìn mình.
- Cô dậy rồi à?
Đạm Ngọc ngồi dậy, mỉm cười.
- Hôm qua… thật là phiền cô quá.
- Không sao. Đầu cậu còn đau không?
- Vẫn còn một chút.
- Vậy để tôi giúp cậu pha một tách trà!
Đạm Ngọc nói, bật dậy khỏi giường.
- Ồ… không cần đâu!
Tiểu Nhiễm đứng dậy, đi theo sau Đạm Ngọc. Cậu ta đón tách trà nóng từ tay nàng, nói cảm ơn một cách chân thành.
- Tối qua, tôi… không nói gì với cô chứ?
Nhấp một ngụm trà, Tiểu Nhiễm ngẩng lên, lo lắng hỏi.
- Không. Cậu chỉ ngủ rất say.
- Tôi không nói gì thật à?
Đạm Ngọc cười nhẹ hơi giễu cợt. Nhớ đến cái tên cậu ta đã liên tục lải nhải.
Tiểu Nhiễm dường như nhớ lại điều gì, đỏ mặt, ngượng ngùng nói:
- Thật ra… thật ra, tôi rất thích cô ấy. nhưng cô ấy không muốn ở bên tôi, tôi bèn nhờ cô giúp giả làm bạn gái, cô không phiền gì chứ?
- Không có gì đâu, chúng ta là bạn tốt mà! – Đạm Ngọc cười thoải mái.
- Thật không? Cô coi tôi là bạn tốt thật ư? – Tiểu Nhiễm dường như có vẻ kinh ngạc không dám tin.
- Tất nhiên rồi! – Đạm Ngọc cười thân mật.
- Ấy, cô không biết đâu, tôi thật sự rất cảm động! Tuy là con trai Tào Lợi Hồng, nhưng tôi từ bé đã không có mẹ ở bên. Từ khi tối suy nghĩ đã thấy có một cô bảo mẫu luôn ở sát bên mình 24/24, làm gì cũng có người trông chừng. Cái cảm giác này… Ấy, không tin thì tôi nói cho mà nghe…
- …
- Tôi biết người ta thể nào cũng cho rằng tôi được sướng mà không biết sướng, nói tôi lớn thế rồi còn cứ thích lèo nhèo giả khổ giả sở. Nhưng mà ở trong chăn mới biết chăn có rận, cứ thử vào trường hợp như tôi sẽ hiểu ngay. Cho đến tận lúc học tiểu học, ước mơ lớn nhất của tôi là có thể tự do chơi đùa với các bạn cùng trang lứa.
- Bây giờ không phải cậu đang rất tự do sao? Bố cậu cũng sáng suốt đấy chứ, thấy cậu lớn rồi, cũng không quản cậu quá chặt chẽ nữa. Chẳng qua hồi đó cậu còn nhỏ nên bố lo lắng cho sự an toàn của cậu thôi.
- Còn lâu ấy! Nếu không vì hồi lớp 5 tôi uất ức quá tự tử một lần thì bố tôi chắc vẫn sẽ quản tôi như quản tù thôi!
- Cậu bảo sao? Cậu từng tự tử à?
- Ha ha, tất nhiên là không thành công! Tôi chỉ muốn dọa bố thôi! Thế nhưng mà linh lắm nhé, sau đó bố tôi đã nghĩ lại, không còn chăm tôi như chăm một tiểu hoàng đế cũng như không cho người bám sát tôi như hồi trước nữa. lúc tôi lên cấp III, bố tôi hoàn toàn thay đổi, để tôi sống y những học sinh Thượng Hải bình thường. thế nên ý bố tôi muốn tái hôn, tôi cũng không muốn xía vào nhiều, thật ra ai cũng muốn có khoảng không gian cho riêng mình mà.
Tiểu Nhiễm chân thành thổ lộ những gì đã trải qua. Thấy Đạm Ngọc cứ chăm chú nhìn mình, cậu ta đâm ngượng:
- Đạm Ngọc, còn chuyện này nữa, tôi thật không hiểu. Cô vừa xinh đẹp vừa trẻ trung như vậy, sao lại đến phỏng vấn? Tôi nghĩ bố tôi sẽ làm lỡ cuộc đời cô. Nên tôi đã khuyên bố đừng chọn cô. Thật đấy, cô xem ra cũng chỉ tương đương lứa tuổi tôi, nên có cuộc sống phù hợp với mình, tự mình chi phối cuộc sống mình! Tôi cứ nghĩ đến cô, như thế này mà lại phải gả cho bố tôi, tôi cảm thấy tiếc cho cô lắm.
Đạm Ngọc nhìn chàng trai kém nàng đến ba tuổi, chàng trai thường thích giả vờ lạnh lùng, bỗng nhiên thấy lòng cảm động.
- Cảm ơn cậu, Tiểu Nhiễm. – Đạm Ngọc nói, cúi đầu.
- Vậy, Đạm Ngọc, cô nói cho tôi biết, có phải cô có gì khó khăn không? Nếu không vì sao cô lại đến phỏng vấn?
Tiểu Nhiễm hỏi vậy, Đạm Ngọc nhìn cậu ta đăm đăm, không biết trả lời sao, không biết giải thích thế nào với chàng trai ngây thơ này rằng mình vì muốn hưởng cuộc sống hơn người mà đến.
Đạm Ngọc không biết nói sao cho phải, liền cúi đầu xuống thật thấp.
- Cô nói đi! Cô lại còn cố chấp trước mặt tôi sao? Tôi bảo cô biết, nếu tôi có thể giúp đỡ, tôi thề tuyệt đối sẽ không nói ra! Tin tôi đi, chúng ta là bạn mà, phải không?
Tiểu Nhiễm nhìn vẻ mặt khó khăn của Đạm Ngọc, bối rối nói chân thành.
- Tôi… không, tôi không muốn nói, và cũng không thể nói… nói ra cậu cũng không giúp gì được. – Đạm Ngọc nói lạnh lùng.
Sau đó, bất kể Tiểu Nhiễm hỏi thế nào, Đạm Ngọc vẫn giữ vẻ âu sầu, ngậm miệng không nói.
- Cậu đừng hỏi nữa được không? Tôi xin cậu đấy! Đừng ép tôi, chỉ biết nếu không phỏng vấn thành công, tôi… tôi nhất định sẽ không sống nổi…
Nói đến đây, nước mắt Đạm Ngọc rơi xuống, những viên ngọc trong suốt.
Tiểu Nhiễm quả nhiên sợ ૮ɦếƭ khi*p, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi! Tôi không hỏi nữa, cô cũng không phải nói nữa! Chắc cô có cái khó của mình! Tôi nói rồi, tôi sẽ giúp cô! Yên tâm đi!
Đạm Ngọc càng khóc to hơn.
- Đừng khóc nữa, đi nào, đói rồi, đi ăn sáng! Cô chắc thể nào cũng thích KFC! Tôi đưa cô đi, rồi tôi phải về trường ngay!
Sau khi giúp Đạm Ngọc chọn mấy món đùi gà và hamberger xong, Tiểu Nhiễm liền về trường.
Bên trong các cửa hàng KFC vĩnh viễn là một khung cảnh náo nhiệt kiểu “hôm nay miễn phí tặng tiền”, Đạm Ngọc không hiểu nổi nụ cười sung sướng của những người đang chen chúc kia.
Cảm thấy thức ăn vô vị, nàng buồn chán nhìn những người dân bình thường của thành phố, những người “cấp thấp”, đang tranh ςướק đồ ăn.
Nhìn sang bàn bên, nơi có hai người phụ nữ trung niên, nhìn qua cách phục sức có thể đoán là kiểu nội trợ, vừa ăn đùi gà ngon lành, vừa cười to thoải mái, vừa vô tư cho ngón tay đầy mỡ vào miệng ʍúŧ chùn chụt.
Chợt nhớ đến tỉ phú Tào Lợi Hồng, ông ta ngồi nhàn nhã trong tòa nhà chọc trời, bên khung cửa sổ nhìn xuống đất, chỉ cần khẽ ngoắc ngón tay là lập tức có người mang cà phê đến. Còn chỉ với món đùi gà rán bằng thứ dầu kém dinh dưỡng này cũng đã thành công trong việc làm ai đó thỏa mãn rồi ư? Vậy, mình là loại người gì? Mình đang chỉ trích những “bọn cấp thấp”, nhưng dường như lại quên mình cũng lẫn lộn trong số đó, lại thấy mình không thể nghĩ khá lên được, nàng cảm thấy họ thật khó chịu.
Đạm Ngọc không nuốt nổi, nàng liền lên xe quay về nhà Hà Duy. Căn nhà trống không, những thức ăn từ hôm qua vẫn chưa hề suy suyển ở trong bếp.
Nàng bỗng thấy trống rỗng.
Nàng phát hiện ra một tờ giấy trong phòng ngủ Hà Duy để lại: “Tôi về quê mấy ngày, người nhà bệnh.” Chẳng có gì khác. Gọi điện cho Hà Duy, máy tắt, vĩnh viễn rơi vào khoảng trống hư vô.

Về đến nhà, Tiểu Nhiễm đem những chuyện hôm trước ra, thêm mắm thâm muối kể với Tào Lợi Hồng, cuối cùng nói thêm:
- Bố ạ, bố không biết đâu, Nhậm Đạm Ngọc tốt lắm, nến là người khác thì đã mặc con ở đấy rồi! Ai mà có thể chăm sóc ân cần đến vậy với một thằng say? Thật ra con cũng thích cô ấy lắm!
- Thật à? Để bố xem.
Tào Lợi Hồng nhìn cậu con trai đã lớn của mình, vì chiều ý con mà nói qua loa cho xong chuyện. ông ta nghĩ cái cô Nhậm Đạm Ngọc này quả được lòng người, cả viên thư ký lẫn con trai mình đều nói cho cô ta.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc