Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 97

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Cuối cùng sau khi thốt ra câu nói kia là một tiếng hừ lạnh lùng, rất là uy nghiêm.
Tô Nhân Vũ nhíu mi, muốn phản bác, nhưng vì là mẫu thân nên chỉ có thể nhịn xuống.
Hắn còn nói vài câu, sau đó lui xuống, muốn đi gặp Tô Mạt.
Lão phu nhân lại nói:“Hinh Nhi ở cách vách, ngươi đi gặp nó trước.”
Tô Nhân Vũ thân hình cứng đờ, đành phải đi, Tô Hinh Nhi nằm lệch trên giường thấy hắn đến, hai mắt sáng ngời, ủy khuất kêu lên:“Phụ thân.”
Tô Nhân Vũ trong lòng phiền chán, lên tiếng,“Không có việc gì chứ.”
Tô Hinh Nhi ôm hắn, nức nở nói:“Chỉ cần phụ thân còn thương Hinh Nhi, cho dù ૮ɦếƭ, Hinh Nhi cũng vui vẻ. Ta không có trách nàng ta, ta là một lòng muốn sửa đổi. Tuyệt đối sẽ không để phụ thân mất mặt. Cho dù các nàng cũng không chịu để ý đến ta, ta cũng sẽ cố gắng lấy lòng các nàng ấy. Lần này ngũ muội muội đẩy ta xuống sông, lần tiếp theo khẳng định sẽ không làm vậy nữa......”
“Hừ!”
Tô Nhân Vũ lập tức đẩy nàng ra,“Ngươi nghỉ ngơi đi.”
Nói xong liền đi ra ngoài, cũng không quay đầu lại, không có một chút lưu luyến.
Giống như đối với nàng một chút cũng không quan tâm.
Tô Hinh Nhi âm độc nhìn bóng lưng hắn, phụ thân bị Tô Mạt ςướק đi rồi.
Nếu là trước đây, hắn sẽ lập tức đi trút giận giúp nàng, hiện tại, hắn ngược lại rất chán ghét mình.
Nàng nghiến răng kèn kẹt, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Nhân Vũ đi phòng khách, đem tuần tra thủ vệ, hộ vệ gọi tới trước mặt, những người này là do hắn từ trong nha môn dẫn theo, mặc kệ lão phu nhân như thế nào mua chuộc hoặc là dặn dò, cuối cùng vẫn luôn nói thật với hắn.
Nếu muốn có tiền đồ, đương nhiên là nên đi theo tướng quân.
Đi lính là phải phục tùng tướng quân, đó là đạo lí hiển nhiên.
Hộ vệ chứng kiến tất cả sự việc lập tức tiến lên báo cáo, là Tô Hinh Nhi lấy gậy gộc muốn đẩy ngũ tiểu thư xuống nước, ngũ tiểu thư phản ứng nhanh nhẹn, né xích qua một bên, tay hất nhẹ một cái đã đem tam tiểu thư ném xuống sông.
Hộ vệ kia nói một chữ không sai lệch, còn cùng người khác biểu diễn lại.
Tô Nhân Vũ cảm thấy vừa mừng vừa sợ, vừa giận vừa cảm động.
Tĩnh thiếu gia lại đưa cho nha đầu đó nội công tâm pháp tuyệt thế dễ dàng như vậy, điều này chứng tỏ hắn coi Mạt nhi trở thành người quan trọng nhất.
Đáng mừng.
Đáng tức là, Tô Hinh Nhi thế nhưng còn nói dối, ૮ɦếƭ cũng không hối cải!
Càng tức nữa là, lão phu nhân lại đang tiếp tục bày kế.
Muốn cho hắn bất hòa với Mạt nhi, nữ nhi mà hắn thật vất vả mới tìm lại được!
Tô Nhân Vũ nắm chặt nắm đấm, gương mặt tuấn lãng lạnh lẽo, ánh mắt lạnh giá.
Hắn đứng dậy, vẫy tay ý bảo mọi người lui ra, nhấc chân đi lên trên lầu khoang phòng của lão phu nhân.
Lão phu nhân không ngủ, chỉ nằm lệch một bên trên giường, nghe người báo có Quốc Công đến đây, bèn nói:“Mời lão gia tiến vào.”
Tô Nhân Vũ vào trong phòng, vén áo bào quỳ xuống, lão phu nhân hoảng sợ, trong lòng lại hiểu rõ, hừ nói:“Ngươi là vội tới tạo áp lực với ta? Chẳng lẽ nương sẽ hại ngươi hay sao?”
Tô Nhân Vũ quỳ thẳng thân thể,“Nhi tử chính là muốn xin mẫu thân, có thể hay không đừng nhúng tay vào việc giáo dục nữ nhi, nhi tử, nếu không về sau gia tộc xảy ra chuyện khủng khi*p gì đó, mẫu thân cũng đừng trách nhi tử.”
Lão phu nhân tức giận đến khẽ phát run, lập tức ngồi ngay ngắn,“Ngươi vì nha đầu kia, nhất định phải xa lạ với mẫu thân như vậy sao?”
Tô Nhân Vũ kiên định nói:“Mạt Mạt không phải nha đầu bình thường.”
Tiểu nha đầu đó là nữ nhi của hắn.
“Biết, ta biết nó không bình thường, là người trong đáy lòng ngươi, nương cùng tất cả người khác cộng lại, đều không quan trọng bằng một cọng tóc của nó.”
Lão phu nhân tức giận, liên tục ho khan.
Tô Nhân Vũ không đành lòng, liền im bặt.
Lão phu nhân lại nói:“Lúc trước ngươi vì Cố di nương buông thả, khi đó còn trẻ, nương cũng còn trẻ nên cứ để mặc ngươi. Nay nương đã già đi, ngươi cũng không còn là tiểu tử nữa. Chẳng lẽ còn muốn tùy hứng như vậy. Lúc ấy nương đáp ứng ngươi, cho ngươi cùng Cố di nương sống tự do tùy hứng. Hiện tại nàng ta không còn nữa, ngươi nên thanh tỉnh lại. Quay về hiện thực đi, ngươi còn có gia có nghiệp, có lão mẫu, có tử nữ. Không thể sống trong ảo ảnh mãi.”
Lời này Lão phu nhân nói rất nặng, nói trúng vết thương trong lòng Tô Nhân Vũ làm sắc mặt hắn trắng bệch.
Lão phu nhân lại nói:“Ngươi phải xác định cho rõ ràng, chúng ta vì sao giữ ngũ nha đầu lại. Vì muốn cùng Tĩnh thiếu gia xây dựng chút quan hệ, vì là có thể giúp ích cho Tô gia chúng ta. Chẳng lẽ vì ngươi mới làm sao? Hừ, ngươi cũng quá buồn cười đi.”
Tô Nhân Vũ ngẩn ra, cảm thấy có chút gì đó đột nhiên sáng tỏ, cũng chẳng phải hoàn toàn sáng tỏ.
Lão phu nhân tiếp tục nói:“Hinh Nhi lúc trước là đứa nhỏ ngươi sủng ái nhất, nay ngươi nói vứt bỏ liền vứt bỏ, sao có thể như thế? Ngươi hiện tại chê nó không tốt, chê nó không có giáo dưỡng. “Tử bất giáo phụ chi quá”( Con hư không dạy dỗ là lỗi của phụ thân), dù không tốt thế nào đi nữa, cũng đều do ngươi giáo dục mà ra, hiện tại ngươi ghét bỏ nó, tất cả đều là tội nghiệt ngươi gây ra.”
Tô Nhân Vũ nhất thời á khẩu không nói lên lời.
Lão phu nhân hừ nói:“Ta biết, ngươi hiện tại đã muốn đem Hinh Nhi đuổi về nhà cũ, nhốt nó lại, không để nó gặp người ngoài. Ai bảo nó làm thương tổn Mạt nhi tâm can bảo bối của ngươi chứ. Ta cũng biết là nó muốn hại Mạt nhi, nhưng chính nó lại bị rớt xuống sông......”
Tô Nhân Vũ cả kinh nói:“Mẫu thân biết? Vậy vì sao......”
Lão phu nhân hừ một tiếng,“Vì sao không nói rõ, vì sao lại ba phải để kẻ khác muốn nghĩ gì thì nghĩ? Ngươi nói vì sao? Ta chưa bao giờ thiên vị một người nào, cũng tuyệt đối sẽ không đối với bất luận kẻ nào không nói nguyên tắc cưng chiều hay đả kích. Hết thảy đều xuất phát vì lợi ích của Tô gia.”
Tô Nhân Vũ cảm thấy lạnh như băng, lại nghe lão phu nhân nói:“Hinh Nhi dù không tốt thế nào đi chăng nữa, cũng là nữ nhi của ngươi, nó có thể sửa đổi, đó là tốt nhất. Mạt nhi hiện nay không phải nữ nhi của ngươi, chỉ là nghĩa nữ, tốt đến đâu cũng chỉ là nghĩa nữ. Để vuột mất cũng đã vuột mất rồi. Nếu không tin, ngươi cứ chờ mà xem, nó sẽ không cho ngươi cơ hội lại. Ngươi cũng sẽ không chiếm được lòng của nó. Đây là tội nghiệt của ngươi, nếu không phải ngươi lúc trước một mực dung túng Hinh Nhi, cũng không đến nỗi làm nó bị tổn thương. Đừng nói là Mạt Mạt, cho dù là đại tiểu thư, nhị tiểu thư, ngươi cũng không có cơ hội giành được tình cảm của bọn chúng. Đương nhiên, ngươi không cần. Ngươi chỉ cần Mạt nhi......”
Lão phu nhân có chút châm chọc nhìn hắn,“Hiện tại, ngươi muốn đi trừng phạt Hinh Nhi. Ta nói cho ngươi biết, không được. Chỉ cần có ta ở đây, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ có thể tùy ý làm bậy.”
Tô Nhân Vũ đáy lòng băng giá, lập tức cười, nụ cười kia thê lương vô hạn, cũng hờ hững vô cùng.
Lão phu nhân trong lòng cả kinh, cũng biết khoảng cách giữa mình và nhi tử đã càng ngày càng xa.
Tô Nhân Vũ chậm rãi nói:“Mẫu thân lớn nhất, nhi tử không dám làm trái . Nhưng nhi tử hôm nay cũng ngả bài với mẫu thân. Nếu hiện tại ai muốn hại Mạt nhi, đó là điều tối kị. Cho dù Mạt nhi cả đời không chịu nhận ta, cũng không sao. Ta cũng không có cưỡng cầu nó nhất định đi theo ta, chỉ cần nó sống tốt là được. Có người muốn đả thương nó, trừ phi giẫm đạp trên thi thể của ta mà bước qua. Nhi tử không dám chống đối mẫu thân, không dám bất hiếu, nhưng nhi tử cũng là người có máu có thịt, là một đấng nam nhân. Vì gia tộc, đã làm nhiều chuyện dù bản thân không cam tâm tình nguyện cũng đã làm rồi. Vì muốn làm đứa con có hiếu cái gì cần làm con cũng đã làm hết rồi. Cả đời này, cũng chỉ có Doanh Nhi cùng Mạt nhi, hai mẫu nữ bọn họ là nhi tử thật lòng yêu thích. Nhi tử cũng không thể bảo vệ bọn họ. Nếu Mạt nhi lại có một chút gì sơ xuất, nhi tử tất nhiên là sẽ không tiếp tục sống một mình nữa.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc