Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 95

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Hinh Nhi gắt gao cắn môi, nàng biết các nàng ấy sẽ không đối xử thật tốt với nàng, chỉ biết chê cười nàng, cô lập nàng, nhân cơ hội trả đũa nàng.
Liếc Tô Mạt một cái, càng khẳng định là do nàng ta xúi giục.
Mặc kệ vì sao nàng ta thay đổi cái tên, rõ ràng nàng ta chính là Tô Mạt kia.
Nhận không ra mới là lạ.
Tô Hinh Nhi oán hận nghĩ, lại cố gắng cười, tuy rằng nụ cười có điểm cứng ngắc lạnh nhạt,“Ta đi cùng tổ mẫu nói chuyện.”
Nàng đứng dậy đi đến trước mặt lão phu nhân, tự mình bưng trà, quỳ xuống kính lên.
Lão phu nhân thở dài, nhận lấy, đem nàng ta kéo đến ngồi ở bên người mình, thương tiếc nói:“Ngươi cũng là cháu gái của ta, ta sao có thể hại ngươi. Ngươi chỉ cần về sau ngoan ngoãn, hòa thuận cùng mọi người, đừng để người khác chê cười Tô gia của chúng ta. Ta cũng đã mãn nguyện rồi.”
Tô Hinh Nhi trong một đêm đã bỗng chốc lớn lên, vốn là người thông minh lanh lợi, bất quá là được sủng ái kiêu căng thành tính, nay dốc lòng hết sức, cũng có thể nịnh hót một hai bài.
“Tổ mẫu, đều là Hinh Nhi ngang bướng, Hinh Nhi không hiểu chuyện, hồ đồ. Hinh Nhi nay đã trưởng thành, về sau tất nhiên sẽ ngoan ngoãn nghe tổ mẫu dạy bảo. Trước kia không ai dạy, nay đi theo tổ mẫu, Hinh Nhi sẽ không vô liêm sỉ như trước nữa.”
Lời này đạp chính mình xuống đất, lại nịnh hót lão phu nhân lên mây.
Trước kia Vương phu nhân không dạy, cho nên nàng ta mới kiêu căng như thế, là do Vương phu nhân cố ý.
Nay đi theo lão phu nhân, lập tức liền hiểu chuyện ngay, tự nhiên suy ra là do lão phu nhân lợi hại.
Nhị tiểu thư nghe xong bĩu môi, nhưng cũng không chịu thua kém, tiến lên một trái một phải nịnh hót.
Tô Mạt lập tức liền có cảm giác lão phu nhân đây là đang vận dụng thuật cân bằng, đem thế lực của mọi người trong nhà đều củng cố lại, bề ngoài không nặng bên này hay là nhẹ bên kia, thực tế là lão phu nhân nắm trong tay hết các thủ đoạn của bọn họ.
Vì tranh thủ tình cảm, đám cháu gái này đều phải vắt hết óc.
Nàng là nghĩa nữ, đương nhiên không đi nịnh hót, nàng nhìn đại tiểu thư một cái, khóe môi đại tiểu thư nhếch lên, cười lạnh, hiển nhiên cũng không chịu làm thế.
Dù sao đại tỷ cũng không cần dựa vào bọn họ mới sống được, Tô Mạt cầm tay đại tiểu thư,“Tỷ tỷ, dựa vào chính mình, tuy rằng khó khăn, nhưng sẽ vững vàng thiết thực hơn.”
Đại tiểu thư đáp lại bằng nụ cười.
Lúc này Kim Kết đến báo cáo, nói A Tùng tìm nàng.
Tô Mạt lập tức đứng dậy, cáo lui với lão phu nhân, nàng đi đến sau thuyền, A Tùng quỳ xuống đất thỉnh an.
Tô Mạt vội bảo hắn đứng dậy,“A Tùng, có điều gì quan trọng sao?”
A Tùng thấp giọng nói:“Tiểu thư, chúng ta nhận được tin tức, thiếu gia ở Bành Thành bị đâm.”
Tô Mạt cả kinh, theo bản năng nắm chặt lan can,“Bị ám sát? Có thể có nguy hiểm?”
A Tùng thấp giọng nói:“Tạm thời không rõ ràng lắm, hình như là bị thương một chút.”
Tô Mạt kinh ngạc nói:“Tĩnh thiếu gia võ công xuất thần nhập hóa, sao có thể bị thương?”
A Tùng cũng không giải thích được, cho nên không thể đưa ra đáp án.
Tô Mạt lo âu nói:“Ngươi tức khắc đi thăm dò nghe ngóng, nhất định phải xác định thông tin của Tĩnh thiếu gia, sau đó gửi thư cho ta.”
A Tùng do dự,“Tiểu thư, Tĩnh thiếu gia sai tiểu nhân đi theo bảo vệ tiểu thư .”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Mạt trầm xuống,“Ta có cái gì cần đi theo chứ. Ta còn có thể chạy đi đâu. Lại nói hiện nay còn có Tô quốc Công nữa chi.”
A Tùng tưởng nhớ thiếu gia, lại nhớ kỹ mệnh lệnh thiếu gia đã giao phó, nhất thời không thể đoạn tuyệt.
Tô Mạt quyết định thật nhanh nói:“Thiếu gia cho ngươi đi theo ta, phải nghe ta . Ngươi đi ta sẽ không có nguy hiểm, ta cam đoan.”
A Tùng nghĩ một chút, hiện nay Quốc Công gia cùng nhị thiếu gia đối với tiểu thư che chở chu đáo, không có một chút ủy khuất cùng nguy hiểm, đi theo Tô gia, quả thật khá an toàn.
Thêm nữa Tô Mạt không thích dong dài, mệnh lệnh hắn tức khắc khởi hành, A Tùng không khăng khăng nữa, liền đi đến đội trưởng hộ vệ bên người Tô Nhân Vũ dặn dò bọn họ lưu tâm nhiều hơn, bảo hộ tiểu thư.
A Tùng đi rồi, Tô Mạt cũng không có tâm tình chơi đùa, Tĩnh ác ma luôn là một bộ dáng lười biếng tính trước kỹ càng hết thảy, không nghĩ tới cũng sẽ bị thương, không biết là ai có lá gan lớn như vậy, lại khiến hắn bị thương.
Nàng ý thức được, bản thân còn phải làm điều gì đó.
Ngoài kiếm tiền ra, còn phải nên có một đội quân sĩ bí mật.
Một đoàn bộ đội đặc chủng thần bí.
Ở thời đại VK nóng đều phải có, thời đại binh khí lạnh như vậy sẽ càng thêm hữu dụng.
Dù sao đương thời võ công tuyệt đỉnh cao thủ vẫn thiếu, hơn nữa người võ công cao cường, thích hợp làm sát thủ, mà không thích hợp làm binh sĩ, vì không thích hợp hợp tác chiến đấu cùng kẻ khác.
Nếu có được một đoàn quân sĩ bí mật như thế, số lượng không cần nhiều, mấy trăm người là đủ, chấp hành đánh úp bất ngờ, ám sát, trinh sát các loại nhiệm vụ khác nữa, đối với đại cuộc sẽ có tác dụng to lớn.
Tô Mạt đầu óc linh lợi, lập tức đã nghĩ đến các hạng mục tương quan, muốn thành lập đội đặc chủng, đòi hỏi phải có tiền, cần VK hoàn mỹ nhất, ngựa, nhân lực ưu tú nhất, cần một căn cứ bí mật đến huấn luyện bọn họ......
Nàng nghĩ đến mê mẩn, nhìn xa trông rộng, vốn là người có chỉ số thông minh cao, nay đã có trong tay kế hoạch khái quát.
Đột nhiên, sau đầu có dòng khí bắt đầu khởi động, tiếng xé gió truyền đến.
Tô Mạt theo bản năng chợt né tránh, tuy rằng nàng hiện tại còn chưa biết võ công, nhưng Tĩnh thiếu gia dạy cho nàng nội công tâm pháp cũng là độc nhất vô nhị.
Bộ nội công tâm pháp vô danh kia, ba trăm năm trước từng gây ra cho võ lâm một trận tai kiếp, phân tranh không ngừng, sau lại ૮ɦếƭ vô số, kết cục tâm pháp đó thất truyền.
Đoạn chuyện xưa này, Tô Mạt đương nhiên sẽ không biết.
Nhưng nội công tâm pháp này, tuyệt đối là độc nhất vô nhị, nàng tuy rằng tu luyện thời gian ngắn, nhưng thắng là ở sự kiên trì, thông minh, có sư phụ tốt.
Cho nên nay đã có chút thành công. Bên trong cơ thể so với trước thư thái hơn, động tĩnh sau lưng cũng có thể cảm thấy được.
Đợi khi thần công đại thành, cho dù nhắm hai mắt lại, cũng có thể hiểu rõ như lòng bàn tay thế giới đang biến hóa xung quanh.
Vừa nghe tiếng gió đến gần, Tô Mạt lập tức quay đầu né tránh, trong lòng giận dữ, lại đến đánh lén, thật sự là chán ghét!
Nàng ghét nhất bị phá rối sau lưng!
Tô Mạt lần này không chút nào nương tay, theo bản năng đánh úp xuống, đem người đánh lén mình lập tức ném lên thành thuyền.
“A -- cứu mạng...... Bùm......”
Dĩ nhiên là Tô Hinh Nhi, nàng ta trực tiếp bị Tô Mạt ném xuống nước, không biết bơi lội, chìm nổi giãy dụa ở trong nước.
Có binh lính thủ vệ nhìn thấy, lập tức nhảy xuống nước đem nàng ta cứu lên, có người ném dây thừng cùng bè, kéo bọn họ lên.
Tô Hinh Nhi oán độc nhìn chằm chằm Tô Mạt, lão phu nhân bên kia được tin tức lập tức lại đây tra hỏi.
“Sao lại thế này?”
Lão phu nhân vẻ mặt uy nghiêm, lạnh lùng quét một vòng,“Đang yên lành làm sao có thể rơi xuống nước?”
Tô Mạt cười lạnh không nói.
Tô Hinh Nhi lúc này quả thực là tiểu bạch hoa, lại liều mạng như vẻ mặt nhị tiểu thư hay diễn, run run người, nức nở, một bộ dáng ủy khuất đến cực điểm.
Đại tiểu thư đi đến bên người Tô Mạt, cầm tay nàng, vẻ mặt thân thiết.
Tô Mạt lắc đầu, nàng ta nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn tới hai người chạy đến quan tâm là Kim Kết cùng Hoàng Oanh nói:“Lập tức phái người đi nói cho lão gia, làm cho hắn nhanh trở về.”
Kim Kết lập tức đi.
Nàng có quan hệ tốt với hạ nhân trong phủ, còn có vị ca ca ở trong đội hộ vệ, đương nhiên rất thuận tiện làm việc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc