Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 87

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đi đến hành lang chợt nghe gặp nhị tiểu thư nức nở , lão phu nhân thanh âm cũng rất có uy nghiêm,“Đừng khóc . Cũng may ngươi còn nhỏ, bất quá mới mười tuổi. Thật muốn kết hôn cũng phải chờ vài năm, chuyện này trong nhà không ai nói, bên ngoài tự nhiên không ai biết.”
Nhị tiểu thư nức nở nói:“Tổ mẫu, ô ô ô......”
Nha đầu Tuyết Cúc nói:“Lão phu nhân, Tĩnh thiếu gia cũng thật là, đem nhị tiểu thư biến thành như vậy, bị người ta gặp được , ngược lại lại làm bộ cùng hắn không quan hệ, rồi bỏ đi. Thật sự là nam nhân không ý thức trách nhiệm.”
“Nói bậy!” Lão phu nhân trách cứ nói:“Tĩnh thiếu gia cũng để ngươi nghị luận sao?”
Tuyết Cúc lập tức vả miệng mình, quỳ xuống nói:“Nô tỳ sai rồi. Nô tỳ chỉ nghĩ đến nếu là nam nhân cùng nữ nhân có tiếp xúc ***, sẽ phụ trách . Hắn đối với nhị tiểu thư ấp ấp ôm một cái, còn làm hại tiểu thư cánh tay để lại sẹo......”
“Im miệng!” Lão phu nhân hiển nhiên tức giận.
Tuyết Cúc lập tức không dám lên tiếng .
Tô Mạt ý bảo tiểu nha đầu bẩm báo, tiểu nha đầu lập tức nói:“Lão phu nhân, ngũ tiểu thư đến.”
Nay lão phu nhân cho người ta xưng hô Tô Mạt là ngũ tiểu thư.
Tô Mạt cười, xem nhị tiểu thư nằm ở trên đù* lão phu nhân khóc thật sự thương tâm, liền tiến lên nói:“Nhị tỷ tỷ như thế nào ? Ta vừa ngủ dậy, ngươi như thế nào lại khóc.”
Nhị tiểu thư lau khô lệ, lắc lắc đầu,“Không có gì, bất quá là bị ngã.”
Tô Mạt cảm thấy hừ lạnh, bị ngã có thể lại với tới Tĩnh thiếu gia?
Ai nói là hắn không phụ trách ?
Chính là không nghĩ đối với ngươi phụ trách thôi.
Lão phu nhân nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Tĩnh thiếu gia trong nhà có việc, tạm thời đi về trước . Cho ngươi an tâm ở lại.”
Tô Mạt cố ý nói,“Hắn đi rồi thế nhưng cũng không nói cho ta biết một tiếng, hơi quá đáng.”
Nhị tiểu thư đuôi lông mày giương lên, nói như thế, Tĩnh thiếu gia cũng cũng không để ý Tô Mạt, hiển nhiên là sợ can hệ, vội vàng chạy.
Lên kinh thành thành, không phải do hắn .
Tô Mạt lại đem danh sách người lên kinh, nhất nhất báo cho lão phu nhân nghe, cùng nàng cẩn thận nói nói.
Lão phu nhân nghe nàng nói xong, cười nói:“Thật sự là nha đầu lanh lợi, người trong nhà ta đều nhớ không được đầy đủ, ngươi thật ra đều kêu được tên.”
Tô Mạt cười nói:“Nhìn một lần, liền nhớ kỹ.”
Lão phu nhân đối nhị tiểu thư nói:“Mau đừng nói ra nữa, kẻo ngũ muội muội chê cười.”
Nhị tiểu thư đáp , sau đó cho người ta truyền lệnh.
Nha đầu đưa tin:“Lão gia đến đây.”
Lão phu nhân cười nói:“Mau mời.”
Tô Nhân Vũ sải bước tiến vào, xem nhị tiểu thư ánh mắt sưng đỏ, cũng không để ý, chỉ nhìn hướng Tô Mạt,“Tĩnh thiếu gia đi rồi, ngươi an tâm đi theo lão phu nhân đi.”
Tô Mạt nói:“Đó là, dù sao sẽ không phiền toái Quốc Công gia.”
Tô Nhân Vũ tự nhận là nàng dỗi mình, cười nói:“Ta sợ ngươi phiền toái sao?”
Lão phu nhân cho bọn họ ngồi vào vị trí ăn cơm, lại đối Tô Mạt nói:“Đại ca ngươi, nhị ca bọn họ chuẩn bị một ít quà quê để thượng kinh, đến lúc đó đưa lễ. Hôm nay chúng ta ăn cơm.”
Tô Mạt dạ, ăn cơm mọi người cũng không nói chuyện, rất nhanh ăn xong, Tô Mạt bưng chén quả trà nhẹ nhàng mà uống, nghe được bên ngoài bước chân dồn dập, có người hô:“Ta muốn gặp lão phu nhân, ta muốn gặp lão phu nhân......”
Lão phu nhân mặt mày trầm xuống, nhìn về phía Tô Nhân Vũ,“Lại là nữ nhân nào?”
Nàng tưởng di nương nào của Tô Nhân Vũ đến làm loạn.
Lão phu nhân rất là không đợi gặp di nương này của Tô Nhân Vũ, cho nên từ khi nàng đến đây, Lâm di nương cùng Dương di nương cũng không được hầu hạ, đều đi theo Tô Nhân Vũ ở nơi khác, mà Tô Nhân Vũ bên người có Hỉ Thước, cũng không cần các nàng hầu hạ.
Vì kiêng dè lão phu nhân, các nàng cơ bản không dám đến bên ngoài.
Cứ việc một là mẹ ruột của nhị thiếu gia, một là mẹ ruột của nhị tiểu thư.
Lão phu nhân không thích, cũng không có cách.
Tô Nhân Vũ lập tức đứng dậy, đi ra ngoài nhìn nhìn, trong phòng nghe hắn nổi giận nói:“Ngươi tới làm cái gì. Đem nàng đi xuống.”
“Lão gia cầu ngươi nể mặt đại tiểu thư cùng đại thiếu gia, cho ta gặp lão phu nhân......”
Thế nhưng thanh âm của Vương phu nhân, nghe nàng hèn mọn cầu xin như vậy, làm cho người ta đều sửng sốt, đều nghĩ không ra bộ dạng của nàng như thế nào.
Nhị tiểu thư nhấp trà, nhìn trộm xem Tô Mạt, xem nàng thần sắc kinh ngạc, làm như không biết sao lại thế này, cảm thấy cười lạnh.
Tô Mạt tỏ ra không biết, dù sao nàng nay không phải tiểu thư của Tô gia, bất quá là tạm trú, tự nhiên sẽ không quản chuyện nơi này.
Vương phu nhân theo thềm đá quỳ xuống đi bước một lên hành lang gấp khúc,“Thùng thùng” ***ng đầu,“Lão gia, ta van cầu ngươi, cho ta theo đi kinh thành đi. Ta nhất định sẽ an phận phân ăn chay niệm phật. Tuyệt đối sẽ không sinh sự. Van cầu ngươi , van cầu ngươi , cầu ngươi nể mặt đại tiểu thư cùng đại thiếu gia...... Van cầu ngươi ......”
Vương phu nhân khóc ruột gan đứt từng khúc, nước mắt rơi lã chã.
Trên người mặc quần áo vải bông bình thường, Pu'i tóc chỉ đội mấy thứ trang sức bình thường, không còn vàng bạc, có vẻ sạch sẽ nghèo túng, lại keo kiệt.
Nhớ tới nàng ngày thường cao quý đoan trang, không buông tha cho ai chuyện gì, bọn hạ nhân đều ghé mắt, trong lòng cũng không khỏi có chút hài lòng.
Người này là ác có ác báo, không phải không báo, thời điểm chưa đến thôi.
Nàng hại ૮ɦếƭ Cố di nương, hại ૮ɦếƭ nha đầu này, lúc tứ tiểu thư ૮ɦếƭ cháy, chưa từng nghĩ tới hôm nay à?
Tô Nhân Vũ lạnh lùng nhìn nàng,“Người đâu, đưa nàng trở về, không có lệnh của ta, không cho nàng tùy tiện đi ra.”
Hai mụ mụ lập tức tiến lên kéo nàng, Vương phu nhân khóc đến mức mặt phù thũng, ánh mắt đỏ bừng,“Lão gia, ta sai rồi, ta sai rồi, ta cầu ngươi nể mặt hai hài tử, một ngày vợ chồng trăm ngày ân nghĩa a lão gia, ngươi không thể tuyệt tình như vậy......”
Tô Nhân Vũ nhíu mi, lạnh lùng nói:“ Chuyện hôm nay, chuyện trong nhà, ai dám cùng đại thiếu gia nói hươu nói vượn, lập tức đánh ૮ɦếƭ!”
Nha đầu mụ mụ lập tức quỳ xuống đất thề.
Tô Nhân Vũ mặc kệ nàng, xoay người vào phòng.
“Lão phu nhân, lão phu nhân...... Van cầu ngài khai ân, lão phu nhân......”
Vương phu nhân giãy dụa , đem hai mụ mụ đẩy ra, đăng đăng hướng lên trên chạy, lập tức vọt vào trong phòng, bùm quỳ gối, đi bước một đi qua, đi đến trong phòng, cầu xin nhìn lão phu nhân.
“Nương...... Van cầu ngươi ...... Cho ta đi theo thượng kinh đi...... Cầu ngươi, không cần đem ta cùng đứa nhỏ chia rẽ......”
Nhị tiểu thư nhếch khóe miệng lạnh lùng nhìn, không nói được một lời, chỉ còn chờ xem náo nhiệt, ngoài miệng không nói, trong lòng cũng là phá lệ vui sướng.
Nữ nhân này, ở Tô gia tác oai tác quái, rốt cục cũng có hôm nay.
Quả thật là, ai cười cuối cùng mới là tốt nhất.
Tô Mạt mắt xem thấy khó chịu, làm bộ không biết, nàng thấp giọng nói:“Lão tổ mẫu, ta đi trước .”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc