Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 85

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tĩnh thiếu gia mím môi, hé ra tuấn nhan đều kết băng , ánh mắt lộ ra sự ghen tị.
Tiểu nha đầu, có tổ mẫu, phụ thân, ca ca , liền quên hắn .
Hiện tại ngay cả cùng nàng thân cận cũng không thể .
Tô Mạt chân nhỏ đá đạp lung tung,“Chúng ta chơi cờ đi, thua mất tiền nha.”
Nàng hướng Tĩnh thiếu gia chớp mắt, xem không cho ngươi thân cận, cho ngươi tức giận!
Đảo mắt một tháng trôi qua, tháng sáu đầy mưa, Tô Nhân Vũ thu xếp mọi thứ, muốn lên phía bắc.
Tô Trì tất nhiên là nguyện ý .
Lão phu nhân vì con đường làm quan của Tô gia, cũng nguyện ý, nhưng lại muốn đi theo lên phía bắc.
Cử người đi kinh thành xây nhà mới.
Toàn bộ Tô gia, tất cả đều bận rộn thu xếp, người người H**g phấn dị thường, dù sao ninh châu mặc dù tốt cũng không bằng kinh thành phồn hoa.
Đi kinh thành, sẽ có rất nhiều cảnh đẹp, cũng có mấy lão nhân luyến tiếc gia hương, buồn bã, không biết như thế nào là tốt.
Tô Mạt ban ngày cùng Tô Việt cùng nhị tiểu thư đi rồi, nghe tới một ít ý tứ, đối lão phu nhân nói:“Lão phu nhân, người hướng chỗ cao nước hướng chỗ thấp, đại gia hỏa hoạn tự nhiên đều muốn đi kinh thành. Nhưng có mấy lão nhân tuổi lớn, hơn nữa cũng không có con cháu , đi kinh thành ngược lại cô đơn, không bằng cho bọn họ ở lại trông coi phòng ở.”
Lão phu nhân kinh ngạc nhìn nàng, nha đầu kia còn tuổi nhỏ nhưng thật ra lo lắng chu toàn, làm cho nàng có chút vài phần kính trọng.
Nàng cười cười, nắm tay Tô Mạt,“Nay ngươi cũng là tiểu thư nhà chúng ta, ngươi nói , lão tổ mẫu tự nhiên muốn nghe .”
Cảm thấy có chút nghi ngờ, âm thầm lưu tâm mấy chỗ, tạm gác lại phái người đi điều tra nghe ngóng.
Dù sao lão phu nhân sống lâu như vậy, nguyên chính là người thông minh, càng già càng minh mẫn, nửa điểm cũng không hồ đồ, đối với Tô Mạt không có khả năng không nghi ngờ.
Mà Tô Mạt bởi vì chính mình vốn là không có làm chuyện xấu, huống hồ bị Vương phu nhân phóng hỏa ***, cho dù bị người ta biết mai danh ẩn tích cũng không có gì đáng sợ .
Dù sao nàng chính là không gây chuyện, không thừa nhận.
Trừ phi đến lúc đó có thể làm chủ xử trí Vương phu nhân, cho nàng báo thù, nếu không cho dù bọn họ đều biết nàng là ai, nàng cũng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Không ai có thể ép nàng làm cái gì .
Lão phu nhân nhẹ vỗ về lưng Tô Mạt,“Mạt nhi thông minh, không bằng giúp tổ mẫu chút việc.”
Tô Mạt ôn nhu nói:“Lão tổ mẫu cứ việc phân phó.”
Lão phu nhân nhìn Tô Việt cùng nhị tiểu thư,“Các ngươi giúp đỡ Mạt nhi đi kiểm tra xem sao, xem có bao nhiêu không muốn đi, xem xét gia cảnh thế nào, nếu quá túng quẫn, dựa vào tình hình cụ thể mà thưởng thêm cho mấy lượng bạc nữa, chừa chút đường sống cho bọn họ.”
Tô Việt cùng nhị tiểu thư đồng thời đáp ứng.
Nhị tiểu thư tiến lên lôi kéo Tô Mạt,“Muội muội, chúng ta đi thôi.”
Đè nặng trong lòng ghen tị cùng sự khó chịu, hơn nữa cần nhờ đến Tô Mạt để quyến rũ Tĩnh thiếu gia, nhị tiểu thư tạm thời cũng không muốn so đo nhiều như vậy.
Muội muội từ bên ngoài đến được sủng ái, tóm lại cũng không phải người trong nhà mình, dù sao không phải đại tỷ hoặc tam tiểu thư được sủng ái thì tốt rồi.
Mấy ngày này, Tô Mạt đem sự việc xử lý rất gọn gàng đâu vào đấy, có một số người già mẹ goá con côi, thì để cho bọn họ lưu lại quản lý tòa nhà, hoa cỏ cây cối trong nhà cũng cần người trông giữ tu sửa, bọn họ có thể gián tiếp kiếm thêm tiền, trong nhà có đại hoa viên rộng lớn, đến lúc đó không có người ở, có thể trồng một chút rau dưa, bổ sung lương thực cho đời sống của bọn họ.
Nhiều vô số chuyện, bạc ở trong nhà cũng không chảy ra ngoài tí nào, Tô Mạt đều bổ sung thêm vào trong nhà.
Nàng nói:“Các phòng trong tòa viện mọi đồ vật dụng cụ đều phải ghi vào sổ. Những thứ để lại không mang đi, hàng năm vào tháng đầu tiên phải kiểm tra lại, không thể làm cho người ta tùy ý cắt xén bán đi, nếu dám đem bán, sẽ bị kiện ra nha môn.”
Lão nô nhóm người bọn họ đương nhiên không dám, nếu bị Tô gia đuổi ra ngoài, mặt mũi già nua coi như mất hết, về sau cũng có nguồn thu nào mà mưu sinh.
Các nhà khác cũng không dám dùng các nô tỳ của Tô gia sa thải đi.
Lão phu nhân biết được cách xử trí của Tô Mạt, liên tục khen nàng, trước mặt các phu nhân, lão phu nhân của các gia đình làm quan khác đến chào từ biệt cũng không ngớt lời khen nàng, chỉ nói Tô gia có được đứa cháu gái mới, thật sự thông minh, nhân phẩm lại là trăm dặm mới chọn được một người.
Không mất mấy ngày, thanh danh Tô Mạt được vang đi khắp nơi.
Tô Mạt tuy rằng không hiểu lắm ý tứ của lão phu nhân, nhưng vì không phải là điều xấu nên nàng cũng không so đo làm gì. Hơn nữa về sau cho đối với chuyện của bản thân cũng có không ít lợi ích a.
Dù sao từ cố chí kim, đều là sùng bái người có tiếng tăm.
Tô gia trong trong ngoài ngoài, hiện nay người người đều biết, Quốc Công gia cùng lão phu nhân lần đầu tiên thống nhất ý kiến, hai người đều sủng ái ngũ tiểu thư mới tới, vừa khéo là tên lại trùng với tứ tiểu thư Tô gia vừa mới ૮ɦếƭ, đến tuổi cũng giống nhau.
Đều bàn tán sau lưng, kỳ thật ngũ tiểu thư chính là con riêng của lão gia nay vừa mới đón trở về phủ.
Loại bàn tán này không dám ở trước mặt người khác nói, sau lưng xuyên tạc bậy bạ, cấm cũng cấm không được, cho nên Tô Nhân Vũ cũng không thèm quản, dù sao bọn họ nói Mạt nhi là nữ nhi của hắn, đến từ đâu không quan trọng, là nữ nhi của hắn là tốt rồi.
Hắn chỉ biết cười với Tô Mạt rất sủng nịch,“Mạt nhi thông minh, tuổi còn nhỏ đã biết nhìn xa trông rộng, trời sinh có tài làm đương gia.”
Hắn nói như vậy càng làm mọi người thêm đồn đãi, Tô phủ hiện nay do đứa trẻ 7, 8 tuổi tiểu oa nhi đương gia.
Đảo mắt đã tới tháng 7, thời tiết nóng bức nhưng ẩm ướt, Tô Mạt không thích nhúc nhích, liền nằm bò dưới giàn hoa tử đằng, trên chiếc võng lười nhác lim dim mắt.
Tô Việt cùng nhị tiểu thư ở một bên chơi cờ, Tĩnh thiếu gia lột nho đút cho Tô Mạt ăn.
A Lí từ bên ngoài tiến vào, ghé sát vào lỗ tai Tĩnh thiếu gia thấp giọng nói hai ba câu.
Tĩnh thiếu gia nghe xong, đôi chân mày nhíu chặt,“Thật sao?”
A Lí vội gật đầu.
Tô Mạt lập tức ngồi dậy, nhìn hai người bọn họ, giả bộ nói:“Ta muốn đi ngủ một lát.”
Tĩnh thiếu gia liền ôm lấy nàng, bên kia nhị tiểu thư lập tức buông quân cờ xuống,“Ta đưa ngươi đi.”
Tô Việt vội kéo lấy tay áo của nàng, nhị muội muội này có đôi khi thông minh nhưng có đôi khi lại thực ngốc, rõ như ban ngày là bọn họ muốn nói chuyện riêng với nhau.
Nhị tiểu thư nóng nảy, kéo tay áo lại,“Nhị ca làm gì vậy.”
Nói xong định đuổi theo.
Tô Việt sắc mặt hơi hơi trầm xuống,“Nhị muội muội như thế nào lại không hiểu, Tĩnh thiếu gia có chuyện muốn nói với Mạt nhi muội muội.”
Nhị tiểu thư khóe miệng bĩu ra,“Chẳng lẽ ta không thể nghe sao?”
Tô Việt lắc lắc đầu, thản nhiên nói:“Nhị muội muội tâm cao tận mây xanh, điều này không có gì là không tốt, vẫn là đừng để tâm mình đặt trên người Tĩnh Thiếu gia.”
Ai cũng đều có thể nhìn ra trái tim hắn đều đặt ở trên người Tô Mạt, chỉ chờ nàng ta lớn lên mà thôi.
Nhị tiểu thư cười lạnh,“Nhị ca ca cũng không tránh khỏi điệu bộ nịnh hót a. Chẳng lẽ chưa nghe qua “hoa nở thì phải tàn” sao, không người nào cứ may mắn mãi thế? Hơn nữa, nam nhân sáng nắng chiều mưa, cũng là thông thường thôi.”
Nói xong nàng kéo làn váy lên, ngẩng đầu ưỡn *** đuổi theo.
Tô Việt mím môi thành đường chỉ, nhướng mày cười lạnh, vậy thì xem nàng ta sẽ bị té nhào đau đớn ra sao.
Lại nói Tô Mạt bị Tĩnh thiếu gia ôm đi vào phòng, A Lí canh giữ ở bên ngoài, hai người nói chuyện bí mật.
“Ngươi muốn hiện tại lên đường ngay? Mấy ngày nữa Tô gia sẽ lên đường rồi.”
Tĩnh thiếu gia nói:“Trong nhà xảy ra chút chuyện, phải mau chóng về ngay. Nàng về cùng ta......”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc