Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 748

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nhạc Phong hơi thấp đầu, chặt chẽ níu lấy ống tay áo của mình, nghe Doãn Thiếu Đường cười nói: "Chúng ta cũng chỉ là xin Nhạc cô nương ở tạm, tự nhiên làm như vậy là để hai vị cố nhân có thể tới ôn chuyện, các ngươi đã đến rồi, Nhạc cô nương này đã có thể châu về hợp phố rồi."
Trên gương mặt tuấn mỹ của hắn hiện vẻ hơi quái dị, tiếng cười cũng mang theo một loại thâm ý khác, Nhạc Phong nhi nghe hiểu được, không khỏi cắn môi, nơi nào đó không nhịn được run rẩy.
Tô Mạt lại nói: "Vậy còn có một vị Vân nhi cô nương, Thất thiếu chủ cũng đều trả cho chúng ta thôi."
Nhạc Phong nhi bỗng nhiên đơ người, liếc Tô Mạt một cái.
Tô Mạt hơi cười nhìn Doãn Thiếu Đường.
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, "Chẳng lẽ Tô tiểu thư chẳng những là tới ôn chuyện, còn phải tới hưng sư vấn tội hay sao? Chẳng lẽ Vân nhi của chúng ta trừ mang đi Nhạc cô nương, ra tay cũng có chút nặng."
Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Vân nhi cô nương là Ngụy bang chủ phái tới hầu hạ Nhạc Phong nhi, nói thế nào chúng ta cũng muốn giao trả cho Ngụy bang chủ, không thể không giao phó. Thất thiếu chủ cũng không cần che giấu, sống hay ૮ɦếƭ, chúng ta đều không ngại."
Nhạc Phong nhi chợt chấn động, ngước mắt nhìn Tô Mạt, "Tiểu thư, ngươi...ngươi, ngươi có ý tứ gì?"
Nàng rõ ràng là bị Vân nhi kèm hai bên, chộp tới chỗ Doãn Thiếu Đường, tại sao Tô Mạt phải nói Vân nhi sống hay ૮ɦếƭ đều được.
Chẳng lẽ là hoài nghi nàng?
Nhìn bộ dạng nàng lã chã chực khóc, trong lòng Tô Mạt không nói ra được sự ghê tởm, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, chúng ta nên nên cho Ngụy bang chủ một cái công đạo đi, thuận tiện trở về cũng muốn hỏi hắn một chút, thế nào hắn cùng Thất thiếu chủ hợp mưu gạt chúng ta, tặng hai người thị nữ, cả hai đều là người Thất thiếu chủ. Không thẳng thắn chút nào."
Vẻ mặt Hoàng Phủ Cẩn lạnh nhạt, không bày tỏ háo hức gì, cũng không liếc mắt nhìn Nhạc Phong, hắn nói: "Lẽ ra nên như vậy."
Nhạc Phong nhi cắn răng nghiến lợi nói: "Nàng ta, là người của bọn chúng, chúng ta mang nàng trở về, chẳng phải là......"
Tô Mạt cười cười, nói với nàng: "Ngươi không phải lo sợ sẽ không để nàng hầu hạ ngươi, mang nàng trở về, cũng phải cần cùng Ngụy bang chủ có công đạo, còn nữa nói nàng nếu dám bắt cóc ngươi, chúng ta cũng nên dạy dỗ nàng, hả giận cho ngươi."
Nhạc Phong hơi thấp đầu, trên mặt âm tình bất định.
Tô Mạt không để ý không hỏi nàng, mà nhìn Doãn Thiếu Đường, nhìn hắn làm thế nào.
Doãn Thiếu Đường bất đắc dĩ cười cười, phất phất tay, cho người tìm Vân nhi, lại nói: "Chỉ là kính xin Tô tiểu thư cùng Vương Gia xem bổn thiểu chủ đối với Nhạc cô nương lễ đãi có thừa, cũng không cần làm khó Vân nhi của chúng ta, còn nữa, cũng coi là nể mặt Ngụy bang chủ."
Câu nói sau cùng, coi như là chịu hắn và Ngụy an lương có quan hệ rồi hả?
Nhưng hắn càng nói như vậy, Tô Mạt ngược lại càng hoài nghi, lấy tính tình cùng địa vị Ngụy An Lương, hắn cùng Thẩm gia quan hệ như vậy, chưa chắc sẽ cùng Doãn Thiếu Đường hợp tác.
Dù là hợp tác, cũng trừ phi là bất đắc dĩ, bây giờ nhìn lại còn không có dấu hiệu như vậy.
Tô Mạt nhướng nhướng mày, "Không biết Thất thiếu chủ tính thế nào đây? Lại nói, ngươi lừa tam công tử nhưng rất thảm, hắn hận ngươi tận xương đấy."
Doãn Thiếu Đường lộ ra một chút ưu tư, rất đau lòng nói: "Tô tiểu thư cũng biết, có lúc thân bất do kỷ, ta là muốn làm bạn cùng tam công tử, nhưng một khi đạp qua một giới tuyến nào đó, mọi người chỉ có thể rút về."
Ý đó, dĩ nhiên là nếu như Thẩm Tam biết thân phận của hắn, còn đuổi theo làm bạn cùng hắn, hai người cứ tiếp tục làm bạn.
Nhưng nếu Thẩm gia không chịu, vậy dĩ nhiên là không thể tiếp tục nữa.
Tô Mạt gật đầu một cái, "Chắc hẳn Thất thiếu chủ cũng lợi dụng Tam công tử làm không ít chuyện thôi. Có thể đem người nằm vùng của ngươi vào trong tiêu sư binh nghiệp, sau đó đưa vào kinh thành, cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy."
Doãn Thiếu Đường cười không nói.
Tô Mạt tiếp tục nói: "Ngày đó ở Duy Dương, chúng ta luôn là bị nhận lầm là Thẩm gia tiểu thư cùng thiếu gia, chọc cho Thẩm tiểu thư không vui, chắc hẳn cũng là kiệt tác của Thất thiếu chủ?"
Doãn Thiếu Đường cười ha ha, không thừa nhận cũng không phủ nhận, "Tô tiểu thư hiện tại sẽ đem tất cả xem ra chuyện quái dị tính trên đầu bổn thiểu chủ, cũng được, dù sao bổn thiểu chủ từ trước đến giờ không làm khó nữ hài tử, Tô tiểu thư nói thế nào, tại hạ liền biết thế đó."
Đang khi nói chuyện, Vân nhi đi từ bên trong ra, đổi một thân ăn mặc, màu trắng đai lưng quần lụa mỏng, bộ dạng phiêu phiêu dục tiên.
Sắc mặt nàng ngưng túc, đi tới đứng trước mặt Tô Mạt, không nói gì.
Tô Mạt liếc mắt nhìn nàng, "Vân nhi, ngươi có lần nói muốn học võ công với ta, ai biết ngươi thật ra võ công giỏi cực kì."
Vân nhi rũ mắt xuống, "Thân bất do kỷ, kính xin tiểu thư tha thứ."
Không tha thứ có thể như thế nào? Tô Mạt cười lạnh, "Ngươi thật ra ẩn tàng sâu đây, Châu nhi tỷ tỷ của ngươi có khỏe không."
Mặt Vân nhi không đổi sắc, "Châu nhi tỷ tỷ ở Ngân Châu, tất cả mạnh khỏe, tiểu thư yên tâm."
Tô Mạt gật đầu một cái, "Ta rất yên tâm, chỉ là ngươi còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi câu nói kia."
Vân nhi khẽ gật đầu một cái, "Xin lỗi, tiểu thư nói qua rất nhiều lời nói, Vân nhi không biết tiểu thư nhắc đến là câu nào."
Tô Mạt khe khẽ hừ một tiếng, lạnh nhạt nói: "Chính là lúc Nhạc cô nương bị rắn độc cắn, Châu nhi giả bị chúng ta đoán được, ngươi theo cầu xin ta một chuyện, sau, ta đã nói với ngươi một câu. Quan trọng như vậy, sẽ không không nhớ rõ."
Con ngươi Vân nhi chuyển một cái, khẽ cười nói: "Tiểu thư sẽ nói giỡn, tình huống lúc ấy khẩn trương như vậy, Vân nhi vì tự vệ, nơi nào còn bất chấp nhiều như vậy."
Nhạc Phong nhi hừ lạnh nói: "Nữ nhân ác độc, ngày đó kèm hai bên ta, giết nhiều người như vậy, ngươi nhưng rất hả hê ấy."
Vân nhi liếc nàng một cái, "Nhạc cô nương nói lời này buồn cười rồi, mọi người đều vì chủ mình, cũng không có gì. Nếu là nhà các ngươi đối phó người bọn ta, cũng không như vậy a, cũng không thấy có nhiều thiện lương thôi. Mấy vị huynh đệ chúng ta dò thăm các ngươi, không phải cũng bị các ngươi chôn ở dưới cát vàng sao."
Lời nói này ngược lại không có gì không đúng.
Tô Mạt có được phán đoán của mình, cũng sẽ không hỏi tới.
Uống một ngụm trà, nhìn Doãn Thiếu Đường nói: "Thất thiếu chủ, ta còn có một vấn đề."
Doãn Thiếu Đường cười nói: "Tô tiểu thư cứ hỏi."
Tô Mạt nói: "Ngươi có phải phái một thủ hạ đi theo ta hay không, gắt gao cắn không buông chứ?"
Doãn Thiếu Đường ngẩn ra, ngay sau đó cười ha ha, khoát tay nói: "Tô tiểu thư, ngươi nhưng xử oan ta rồi. Trên tay ta đã có Nhạc cô nương, là có thể đổi về thủ hạ không tranh khí, còn làm cái tính toán khác gì. Lại nói, thủ hạ Tô tiểu thư, cũng không dễ bắt như vậy."
Nói xong hắn nhìn Lan Như, đang tính nói tỷ tỷ của nàng là Lan Nhược, mặc dù bị bắt, nhưng cũng khó giải quyết.
Tô Mạt nhìn ý tứ hắn, hình như sẽ không nói thật, chỉ là mình coi như là cảnh cáo hắn, liền cùng Hoàng Phủ Cẩn đứng dậy cáo từ.
Doãn Thiếu Đường phất tay, cho người lại đưa lên quà tặng, thị nữ nâng khay hồng mộc, phía dưới đệm lụa đen.
"Tô tiểu thư, đây coi như là lần đầu tiên chính thức gặp mặt, chút quà nhỏ, kính xin vui vẻ nhận."
Hắn cười đến phong lưu phóng khoáng, nhất phái an nhàn.
Tô Mạt tiện tay gạt gấm vóc đang đắp phía trên, rõ ràng là một hộp trân châu châu tròn ngọc sáng, màu trắng chiếm đa số, trong đó còn có màu vàng kim, màu đen, màu đỏ, màu trắng sữa vân vân không ít. Lớn cỡ hạt sen, ngoài ra còn có lớn hơn. Còn có một ít hơi nhỏ một chút, nhưng cũng đều nhau, thoạt nhìn là quà tặng vô cùng dụng tâm chuẩn bị.
Kinh người nhất chính là bên trong có hai viên thậm chí lớn chừng trái nhãn.
Tô Mạt không khỏi cười một tiếng, xem ra Doãn Thiếu Đường vẫn là rất mạnh tay, lơ đãng là có thể hiển lộ ra một phương diện này.
Trên thuyền hắn có thế lực, vì vậy biết bây giờ nàng trên biển không có thế lực, liền mang đặc sản tới khoe khoang sao?
Trân châu mình là không thiếu, mua cũng tự nhiên mua được, chỉ là không tự nhiên như hắn hái được gần đây, huống chi trân châu lớn chừng trái nhãn, nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.
Đuôi lông mày Tô Mạt khẽ nhếch, Doãn Thiếu Đường nhìn nàng, cười nói: "Kính xin Tô tiểu thư không nên cự tuyệt, chỉ là lễ mọn thôi."
Tô Mạt cười nói: "Tự nhiên, đồ tốt ai sẽ cự tuyệt đâu, chẳng qua ta ngày thường mộc mạc cực kì, những thứ này giá trị liên thành, cũng không đa dụng. Lần này tới trên thuyền lớn khí phái này, không mang lễ vật. Chỉ là chữ bản cô nương cũng coi là tiên đế khen ngợi qua, không bằng đưa cho ngươi một tên làm tên thuyền."
Doãn Thiếu Đường hơi ngẩn ra, lại nghe Tô Mạt nói: "Cột bườm trên mũi thuyền có kim xà, không bằng liền kêu Kim Xà?"
Đến lúc đó nàng lấy một chiếc tên Phi Ưng, vừa đúng có thể khắc chế Kim Xà của hắn.
Doãn Thiếu Đường nhìn nàng cười nói rôm rả, ngược lại một bộ tánh tình trẻ con, cười nói: "Nếu như thế, tự nhiên là tốt."
Nói xong, liền cho người bày sẵn Pu't mực.
Tô Mạt cười nhạt, "Không cần, trên biển gió to sóng lớn, giấy có thể sử dụng thế nào đây."
Nói xong, lòng bàn chân nàng dừng lại, thân hình thoắt một cái, lập tức như ng bay xông lên trời.
Bóng dáng kiều tiếu trên không trung không dứt, mủi chân ở trên cột buồm một chút, liền xông lên chỗ kim xà.
Kim xà này do vàng ròng chế tạo, phía trên vây quanh không ít bảo thạch, xem ra trông rất sống động.
Tô Mạt hừ một tiếng, ngưng lực với hai ngón, bắt đầu viết chữ trên cột buồm to.
Cọc gỗ cứng rắn như sắt vốn là bôi nhiều sơn sống, đao cắt cũng không có dấu vết, lại bị nàng đi như du long, viết ba chữ to "Kim xà thuyền".
Người phía dưới nhìn nàng viết vô cùng nhẹ nhõm, thật ra thì Tô Mạt cũng âm thầm kêu khổ, cơ hồ là đem tất cả nội lực ra, nhân lúc người ta không để ý, ăn vào một viên đan dược, sau đó buông ngược, du dương hạ xuống.
Nàng vỗ vỗ tay lên gỗ vụn, hơi cười nói với Doãn Thiếu Đường: "Thất thiếu chủ, cũng không tệ lắm phải không, ngày đó tiên đế bảo bản cô nương viết một bộ chữ giắt buồng lò sưởi, bản cô nương cũng không xuất lực đấy."
Sắc mặt Doãn Thiếu Đường như thường, lại thầm kinh hãi, không ngờ tới Tô Mạt thế nhưng cũng có công lực như vậy, mấy cái chữ kia rồng bay phượng múa, khí phái ngàn vạn, không có chút nào giống như cô gái viết chữ nhỏ xinh đẹp.
Hắn càng tin tưởng phán đoán của Tôn chủ, cô gái này trong *** có giang sơn, bậc cân quắc không thua đấng mày râu, là kẻ địch mạnh nhất của Nam Trạch, phải trừ đi.
Sát khí chợt lóe lên, mặc dù kiềm chế thâm hậu, nhưng cũng lộ một chút trên mặt.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt lập tức liền có thể cảm giác hắn lộ sát khí ra ngoài, thời gian mặc dù ngắn, lại vô cùng mãnh liệt.
Hoàng Phủ Cẩn kéo tay Tô Mạt, lạnh nhạt nói với Doãn Thiếu Đường: "Mạt Nhi tâm tính tiểu nha đầu, Thất thiếu chủ tự nhiên không so đo như vậy. Cáo từ."
Doãn Thiếu Đường chắp tay, đưa mắt nhìn hai người lững thững đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc