Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 741

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Chống lại ánh mắt Tô Mạt vừa chế nhạo vừa đùa cợt, hắn bất đắc dĩ thở dài, nha đầu này, lại bướng bỉnh.
Hắn nắm lấy tay nàng, "Mạt Nhi, ta hiểu biết rõ cách làm người của nàng, bản thân có tự ái, có nguyên tắc có kiêu ngạo, là một người thiện lương chính trực. Mà ta không phải là bởi vì những thứ này mới yêu nàng. Ta là bởi vì là nàng mới yêu nàng. Cho nên, mặc kệ bọn họ cho nàng là người tốt cũng tốt, người xấu cũng tốt, đối với ta mà nói cũng không quan hệ. Ta vốn cũng không phải người là thiện lương chánh nghĩa."
Hắn vốn chính là người cực đoan, cũng có thể vì mục đích không chừa thủ đoạn nào.
Chỉ là đi theo Mạt Nhi rồi, mới càng ngày càng nghiêm chỉnh.
Cho nên hắn chỉ có thể tính là người có chút tà khí, tuyệt đối không phải là người chánh trực, cũng không thể sử dụng ánh mắt của mình để đánh giá người khác chính trực không chính trực.
Coi như Mạt Nhi giết Nhạc Phong, thì như thế nào chứ.
Nàng giết những người khác, đối với hắn mà nói thì như thế nào?
Chẳng lẽ hắn sẽ quan tâm sao?
Hắn, bởi vì nàng còn lâu mới tà ác.
Tô Mạt trong lòng cảm động cực kỳ, rồi lại nói không ra lời nói sến sụa, nàng chỉ là thâm tình nhìn hắn.
Thật ra thì nàng vốn cũng biết hắn không phải cái loại tùy tiện hoài nghi người yêu mình, bị người chửi bới mấy câu liền gầm thét hỏi "Sao ngươi lại là nữ nhân ác độc như vậy".
Chẳng qua là muốn chọc hắn chơi thôi.
"Cẩn ca ca thật tốt." Nàng lộ ra ánh mắt đơn thuần như nai con, bộ mặt sùng bái nhìn hắn, dáng vẻ rất là cảm kích.
Trong lòng hắn mềm nhũn, như ăn mật ngọt, cười cười, đưa tay ôm nàng vào ***, "Đoạn đường này, chúng ta có thể từ từ đi nha."
Tô Mạt bật cười, liếc nhìn hắn, "Cẩn ca ca, thế nào chàng lại có vẻ được giải thoát hơn cả ta?"
Hoàng Phủ Cẩn cưng chiều ngắt chóp mũi của nàng, "Quỷ nha đầu, không cho cười ta nữa, nếu không sẽ phạt nàng."
Tô Mạt nắm gáy của hắn, "Vậy chúng ta đi tản bộ, ta có kế hoạch nói cho chàng."
Loại địa phương này có cái gì hay mà tản bộ, nhưng mà đối với người có tình mà nói, có nhau làm bạn, hoang mạc cũng là ốc đảo.
Tô Mạt nói cho hắn biết kế hoạch muốn tuần thú của nàng, có cả ý tưởng phát triển cây nông nghiệp ở chỗ này cũng đều nói.
Hoàng Phủ Cẩn tự nhiên ủng hộ nàng, từ nhỏ đến lớn nàng làm việc có gì không đúng?
Huống chi chỉ cần nàng yêu cầu, mặc kệ có lý vô lý, hắn tuyệt đối cũng không sẽ cự tuyệt.
Đối với nàng, trong từ điển của hắn không có từ cự tuyệt.
"Ta cảm thấy đây là một chủ ý tốt." Hoàng Phủ Cẩn nắm tay nàng, lẳng lặng đi trong màn đêm, đạp cát sắc lẹm dưới chân, tuôn rơi vang dội.
"Ta còn muốn tìm đảo nhỏ, nếu như có thể dùng để làm thuyền biển khai phá thì tốt hơn."
Tô Mạt cười hì hì nói, dù sao Tây Vực nếu muốn chế tạo thuyền cũng không dễ dàng, ở địa giới Đại Chu, cũng không dễ dàng, chỉ cần Hoàng đế biết bọn họ có tham dự, sẽ có hoài nghi.
Coi như nàng có thể bí mật tham gia việc chế tạo, cũng không thể hành động tùy ý, còn chưa phải thoải mái.
"Chờ giải quyết chuyện Nhạc tướng quân, sẽ giải quyết bọn Doãn Thiếu Đường, không bằng chúng ta đi hải ngoại một chút?"
Giọng Hoàng Phủ Cẩn trong gió đêm có một loại hấp dẫn trầm trầm, đối với người nghe là một loại hưởng thụ.
"Có thật không? Thật tốt quá!" Tô Mạt nhảy dựng lên, ngửa đầu nhìn hắn, Cẩn ca ca thật tốt, luôn là nàng nghĩ cái gì hắn sẽ thay nàng nghĩ đến.
Nàng muốn làm cái gì hắn cũng ủng hộ.
Có phu như thế, còn có đòi hỏi gì!
Ngày thứ hai bọn họ cũng không vội vàng lên đường, mà là chậm rãi thu thập đồ đạc, sau đó lên đường về Tuy Châu.
Hắc Xà cùng Hôi Xà cũng bị Tô Mạt đút thuốc tê đặc chế thêm độc dược, để bọn hắn một chút hơi sức cũng không có, nói chuyện cũng không được, coi như giả bộ đau bụng cũng không giả được.
Tô Mạt mới không tin cái loại giả yếu nhược bỏ trốn đó, cái gì giả bộ đau bụng, là có thể lừa gạt người, sau đó đánh ngã người chạy trốn.
Vậy cũng phải xem đối thủ mới được.
Nàng quản hắn khỉ gió có phải đau bụng nhức đầu hay không, một ngày không để ý tới, nếu dám gọi một ít độc dược để hắn câm miệng.
Hắc Xà cũng Hôi Xà hình như cũng biết thủ đoạn của nàng, căn bản không dám làm gì, dù thế nào đi nữa bọn hắn trên tay có Nhạc Phong, bọn họ tin tưởng, Tô Mạt sẽ không làm gì bọn họ.
Dọc theo đường đi, Tô Mạt vô cùng vui vẻ, còn có tâm tình mang theo Lan Nhược cùng Lan Như phi ngựa bắn chim nhạn, hoặc là đuổi theo thỏ, tóm lại không có Nhạc Phong nhi diễn trò ngay trước mắt, bọn họ chơi cực kỳ sung sướng.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn đi theo họ cách đó không xa, mặt lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt dịu dàng đuổi theo bóng dáng của Tô Mạt.
Hôm nay nàng đã trưởng thành, mặc kệ mặc quần áo gì đều đẹp mắt, hoang vu như vậy, bầu trời xanh thẳm, mặt đất vàng xám, cỏ hoang xào xạc, ngược lại làm cho nàng có vẻ như tinh linh, làm cho người ta vui tai vui mắt, không thể rời mắt.
Đêm khuya, ngoài hai trăm dặm.
Doãn Thiếu Đường mặc áo trắng bồng bềnh, áo choàng màu đen bay phất phới, trên mặt tuấn mỹ như được đúc thành không có vẻ mặt gì, ánh mắt lạnh lùng, khóe miệng hơi trầm xuống, dưới ánh đèn tím có một loại trầm tĩnh tối tăm không nói ra được.
Giống như là Diêm Quân trong địa ngục nắm giữ sống ૮ɦếƭ, không giận mà uy, có một loại sức lực đen tối.
Cùng bộ dáng lúc trước thoải mái không vào khuôn khổ tưởng như hai người.
Sau lưng trong trướng, một bóng người mảnh mai chậm rãi đi ra ngoài, dáng vẻ thướt tha mềm mại, thân hình nàng mỏng manh, chụp lấy áo choàng, khiếp khiếp đứng ở trong gió.
Doãn Thiếu Đường quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi nói bọn họ nhất định sẽ dừng lại cứu ngươi, xem ra phải thất vọng."
Nàng kia chính là Nhạc Phong, dung nhan nàng ta vẫn như cũ thanh thuần kiều khiếp, ánh mắt lại băng lãnh như sương.
Nàng cho là mình mất tích, bị bắt, Hoàng Phủ Cẩn nhất định sẽ yêu cầu cứu nàng trước, như vậy thì có thể kéo chậm hành trình bọn họ, lại không nghĩ rằng, thế nhưng lại như vậy.
Bọn họ mặc kệ nàng, trực tiếp đi Tuy Châu rồi, chẳng lẽ cứ như vậy vội vàng muốn thoát khỏi nàng sao?
Nàng cứ để cho bọn họ ghét như vậy sao?
"Đó là bởi vì bọn họ tin tưởng ngươi sẽ không làm gì ta, nếu không bọn họ không cần đi Tuy Châu rồi."
Nếu như nàng không ở đây, bọn họ đi Tuy Châu có ý nghĩa gì?
Hoàng Phủ Cẩn là vì nàng mới chịu trình tấu Hoàng đế, đặc xá lỗi của đại ca, đó là vì để nàng có nơi trở về.
Nếu như không phải là Tô Mạt......
Răng ngà của nàng cắn lộp cộp, Tô Mạt, đời này tất nhiên là nước lửa không cùng tồn tại.
Doãn Thiếu Đường nghiêng đầu nhìn nàng, trong ngọn đèn, nàng xem ra so ban ngày càng thêm xinh đẹp, cả người càng thêm mềm mại nhu nhược, có thể K**h th**h *** bảo vệ trời sanh của nam nhân đối với nữ nhân.
"Thân thể của ngươi khá hơn chút nào không."
Hắn không khỏi ân cần nói.
Vì trì hoãn hành trình của Tô Mạt, nàng cố ý để người cầm rắn độc cắn nàng, ai biết Tô Mạt sẽ ác độc như vậy, thế nhưng đâm lao phải theo lao, để cho nàng chịu nhiều đau khổ.
Nàng nhất định sẽ làm cho Tô Mạt trả giá thật lớn.
Nàng hơi cúi đầu, để cho mình lông mi ở trong ánh đèn tinh tường tăng tại đáy mắt, càng thêm lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.
"Đa tạ Doãn công tử rủ lòng thương xót."
Ban đầu nàng xem sai lầm rồi người, nên hiện tại Doãn Thiếu Đường hợp tác, mà không phải Ngụy An Lương.
Người kia thế nhưng đối với Tô Mạt có hảo cảm, biết nàng đối với Tô Mạt hận thấu xương, phái nhiều người tới giám thị nàng như vậy.
Người kia thế nhưng có hảo cảm đối với Tô Mạt, biết nàng hận Tô Mạt thấu xương, phái nhiều người như vậy tới giám thị nàng.
Hừ, nàng nhất định sẽ không để cho hắn có ngày tốt.
Một trận gió, nàng run run hạ xuống, cơ thể hơi lay động, suýt nữa ngã xuống.
Doãn Thiếu Đường đưa tay đỡ nàng, thấy lông mày nàng nhíu lại, mảnh mai động lòng người không nói ra được.
Nàng buông xuống lông mi, thân thể gầy yếu mảnh khảnh ở trong lòng hắn không đủ một nắm, nhẹ nhàng run rẩy.
Lại nói, đây coi như là lần đầu tiên bị nam tử trẻ tuổi như vậy ôm, để cho nàng có một loại ảo giác, nếu như là Hoàng Phủ Cẩn......
Nàng chỉ cảm thấy tim đau nhức, càng yêu một người đàn ông, thì càng căm hận hắn yêu nữ nhân kia.
Nghĩ tới tối nay, Hoàng Phủ Cẩn không lo lắng nàng, mà là bước chậm cùng Tô Mạt dưới ánh sao, mặc dù cảnh sắc hoang vu, nhưng sắc trời u lam, ánh sao sáng ngời, giống như được nước rửa qua.
Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt sóng vai tản bộ, lòng của nàng giống như bị người hung hăng P0'p chặt, khổ sở như có thể siết ra máu.
Tại sao bọn họ tổn thương nàng như vậy, xây dựng hạnh phúc bọn họ trên nỗi khổ sở của nàng?
Nếu như không có Tô Mạt xuất hiện, nàng nhất định có thể làm vương phi của Hoàng Phủ Cẩn.
Nàng hiền huệ, dịu dàng, sẽ là nội trợ tốt của hắn.
Nhưng......
Tất cả, cũng thay đổi, mộng đẹp của nàng, mộng từ nhỏ đến lớn, cũng bị đánh nát vô tình.
Cho nên nàng ta không lúc nào là không oán hận Tô Mạt.
"Vết thương trên người của ngươi còn cần bó thuốc, bên ngoài gió rét, vẫn là đi vào trước đi."
Âm thanh của Doãn Thiếu Đường dịu dàng, tràn đầy hấp dẫn.
Nhạc Phong nhi nửa tựa vào trong *** hắn, hắn không buông nàng ra, hai người vào lều.
Nhạc Phong nhi tìm ra thuốc, nhưng thị nữ phục vụ của nàng không ở đây, nàng do dự một chút, liếc mắt thật nhanh quét mắt nhìn hắn một cái.
"Doãn công tử......" Lời vừa ra khỏi miệng, gương mặt liền hồng đến thật giống như rỉ máu.
Doãn Thiếu Đường cười như không cười nhìn nàng, hình như không hiểu, vừa hình như trêu chọc, "Hả?"
Hắn nhướng đuôi lông mày, trong ánh sáng đèn, đếm không ra phong hoa tuyệt đại, phong lưu phóng khoáng.
Phải nói bàn về dung mạo, hắn không kém so với Hoàng Phủ Cẩn, nàng nhìn hắn, mê man trong nháy mắt, tự động đổi gương mặt đó thành Hoàng Phủ Cẩn, giống như thế kia dạng dịu dàng mà đa tình mà nhìn nàng.
Nàng hiểu ánh sáng trong mắt nam nhân là có ý gì, nhưng nàng không có gì cả, nếu muốn hợp tác cùng Doãn Thiếu Đường, trừ bán tin tức Tô Mạt, không có gì khác.
Nàng không muốn bị lợi dụng liền vứt bỏ, cho nên nhất định phải nắm được y.
Nàng biết Doãn Thiếu Đường đúng là đối thủ mạnh mẽ của Tô Mạt.
Hắn sẽ giúp nàng hoàn thành tâm nguyện.
Nàng cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ tựa như bạch ngọc, giống như cổ thiên nga trắng đẹp đẽ, câu người mê hồn.
Nàng nhẹ nhàng nhét thuốc vào trong tay Doãn Thiếu Đường, âm thanh yếu ớt cơ hồ không nghe được, "Xin......"
Con mắt Doãn Thiếu Đường sắc diễm lệ, ánh mắt nông nông sâu sâu, nụ cười nồng đậm nhàn nhạt, không nhìn ra tâm tư.
Chốc lát, hắn cười khẽ, âm thanh mềm mại ôn hòa, giống như là gió xuân tháng ba, có thể hun say người.
Hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng sờ sờ cổ của nàng, *** nhẵn nhụi mềm nhẵn, Ng'n t của hắn thon dài, bền chắc có lực, chậm rãi vuốt ve, sau đó dời tới trên mặt của nàng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát môi của nàng.
Nàng khẽ mở miệng, nhẹ nhàng ngậm vào Ng'n t của hắn, thân thể run rẩy.
Doãn Thiếu Đường cười nhẹ một tiếng, cánh tay khẽ dùng sức, liền đẩy nàng ta té vào trong ***.
Tay phất một cái, màn tơ rơi xuống, ngăn ánh đèn ở bên ngoài.
Trong màn lụa, ௱ô** lung không rõ, *** mềm trong lòng bàn tay là cảm thụ khác biệt.
Nàng ríu rít khóc sụt sùi, hắn dịu dàng dỗ dành, ngươi tới ta đi, phong lưu kiều diễm, nhưng lại có thâm trầm tính toán.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc