Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 727

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tử Lâm phu nhân hừ lạnh, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Vị Tề vương Điện hạ này giống như rất có thể đánh, ngươi thật sự rất lợi hại, thế nhưng có thể từ trong trận Tử Vi trốn ra được, đợi một thời gian, thiên hạ nếu không phải ngươi đứng đầu cũng khó khăn. Cho nên, quyết định của bọn hắn đúng. Ngươi để cho bọn họ tránh ra, nếu không Nhạc Phong nhi nhưng không còn mệnh."
Hoàng Phủ Cẩn cau mày, "Cùng Phong nhi có quan hệ gì."
Tử Lâm phu nhân hả hê cười cười, chân mày nhíu lên, khóe mắt ẩn tình, càng thêm đẹp đẽ, "Không có quan hệ gì với nàng, mà ta biết, các ngươi không thể nào mặc kệ sống ૮ɦếƭ của nàng. Cho nên, nếu như không để cho ta đi, nàng kia nhất định phải ૮ɦếƭ."
Hoàng Phủ Cẩn thở dài, nói với Tô Mạt cùng Vân Thiếu Khanh: "Để cho nàng đi thôi."
Tô Mạt nhìn hắn một cái, không phản đối, coi như Tử Lâm nói là giả, nhưng Hoàng Phủ Cẩn không đánh cuộc được.
Không thể nào muốn đem Nhạc Phong nhi đưa đến ca ca của nàng lúc nàng ૮ɦếƭ rồi, như vậy đối với Nhạc Thiểu Sâm là.
Tử Lâm phu nhân hả hê cười cười, câu Hoàng Phủ Cẩn một cái, nhẹ giọng nói: "Nếu là ngươi nhiều hơn vài tuổi, gặp ngươi sớm mấy năm, bản phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua ngươi."
Nói xong, cất giọng cười to, bóng dáng trong nháy mắt mờ mịt không có dấu vết.
Không ngờ tới nàng lại đùa giỡn Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt trừng mắt liếc hắn một cái, hắn càng phát ra lợi hại, trong lúc lơ đãng cái loại khí phách đó liền lộ ra ngoài, dễ dàng để người chú ý.
Hoàng Phủ Cẩn cho là nàng tự trách mình thả Tử Lâm phu nhân, áy náy nói: "Mạt Nhi, chúng ta tìm thời gian trước tiên đưa Phong nhi đi."
Dù sao đã biết Tử Lâm phu nhân tồn tại, vấn đề phải giải quyết cũng không phải là một sớm một chiều.
Tô Mạt gật đầu, "Cũng tốt."
Vân Thiếu Khanh tiến lên, chắp tay với Thẩm lão gia, "Thân thể Lão gia đã không có gì đáng ngại rồi."
Thẩm lão gia nói cám ơn với ba người, "Tô tiểu thư chẳng những người đẹp, tâm đẹp, thủ nghệ cũng đẹp, lão phu đã lượm cái mạng trở lại."
Tô Mạt cười cười, tiến lên thức tỉnh mấy người Thẩm Phỉ đang khó hiểu mê man, để cho bọn họ tỉnh táo lại.
Thẩm Phỉ nhìn phụ thân, lại nhìn mấy người một chút, kinh ngạc nói: "Cha? Ta không phải nằm mơ."
Thẩm lão gia gỡ râu cười ha ha, "Đứa nhỏ ngốc, bản thân mình không là nằm mộng, ngươi nằm mộng, ta muốn đánh ngươi. Lão tử thật vất vả tỉnh lại, chẳng lẽ còn muốn cho ta nằm hay sao?"
Thẩm Phỉ gấp nói cám ơn với Tô Mạt.
Tô Mạt mím môi cười yếu ớt, "Thật ra thì lệnh tôn đã sớm tốt lắm, chẳng qua là ta diễn tuồng vui, để cho hắn mới nhìn giống như trúng độc thôi."
Ngày đó bắt mạch cho lão gia, nàng liền phát hiện chỗ kỳ quặc.
Nếu quả thật muốn Gi*t người, vậy chỉ dùng canh độc, càng thêm không sắc không mùi, phổi lão hít vào, rất nhanh sẽ mất mạng.
Thật sự không cần thoa lên trên bức họa, chờ lúc Thẩm lão gia không kìm hãm được âu yếm bức tranh thì sẽ dính vào trên môi sau đó trúng độc.
Huống chi độc lợi hại, rất nhiều loại mặt ngoài không nhìn ra triệu chứng gì, ngược lại bên trong thân thể bị phá hư.
Thuốc này nhìn bá đạo, làm màu da người trúng độc thay đổi, trên thực tế иộι тạиg không có cái gì đáng ngại.
Chẳng lẽ nói, kẻ hạ độc này là lưu tình với lão gia?
Tô Mạt bị chính suy nghĩ của bản thân làm kinh ngạc một chút, lúc ấy hạ độc đám người Hoàng Phủ Cẩn, đây chính là kịch độc tương tư, độc này tính là gì?
Ở trong mắt bọn họ chính là vớ vẩn, thế nhưng người nọ lại dùng độc Thẩm lão gia, là sợ hắn bị độc ૮ɦếƭ, hay sợ hắn chịu tội?
Cho nên nàng muốn đánh cuộc một lần, có lẽ người kia có tình với lão gia, không muốn lão ૮ɦếƭ.
Nàng kia thì dễ làm, hoàn toàn có thể giả bộ dạng hại Thẩm lão gia để xuống tay.
Cho nên nàng giải độc cho Thẩm lão gia, nhưng lại còn ngụy tạo độc chưa hết, thậm chí còn để cho lão bị trúng nặng hơn.
Nhưng mà trước đó lão đã được thông báo, toàn thân bị trúng dược, không thể động, lại có cảm giác, có thể nghe được tất cả âm thanh.
Nói cách khác chẳng qua là để cho lão nhắm mắt lại không thể động, sau đó diễn xuất đùa giỡn thôi.
Chỉ tiếc, còn là thất bại trong gang tấc.
Trời sáng mau quá, đám người Hoàng Phủ Cẩn cáo từ, đi về nghỉ.
Thẩm lão gia nhìn về phía Thẩm Phỉ, "Ngươi cất nhắc người có thể tin được lên, tăng cường tuần tra bên trong phủ, không thể khinh thường."
Tô Mạt mặc dù làm lão chịu chút tội, nhưng cũng tặng lão phần đại lễ, để cho lão nhìn như hôn mê kì thực tỉnh táo, càng hiểu hơn mình dựa vào con lớn nhất này.
Ngày trước, hắn cảm thấy Thẩm Phỉ có thể làm, cũng chỉ là có thể làm mà thôi, bởi vì Thẩm Phỉ là người kín kẽ, không thiện ở biểu đạt tình cảm.
Mặc dù nghe lời, nhưng là đối với người phụ thân này cũng không phải rất gần gũi.
Lần này, Thẩm lão gia phát hiện, thật ra thì Thẩm Phỉ đối với người phụ thân này, là cực kỳ kính yêu, hơn nữa còn là phát ra từ nội tâm.
Mình cũng đích xác không có nhìn lầm người.
Mà trong nhà có một số chuyện, cũng cần chỉnh đốn một chút.
Chỉ là có khách quý ở đây, hay là chờ sau khi bọn họ đi lại nói.
Ai biết đám người Hoàng Phủ Cẩn cũng rất thân thiết, ngày hôm sau liền cáo từ, trước phải rời đi.
Thẩm lão gia kinh ngạc nói: "Vương Gia, Tô tiểu thư, thế nào mới mấy ngày muốn đi?"
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Lão gia, chúng ta đi trước làm một ít chuyện, sau đó lại lộn trở lại."
Thẩm lão gia gật đầu một cái, "Cũng tốt."
Vừa vặn lão cũng muốn làm một ít chuyện.
Thì ra là sau khi Tô Mạt trở về, nghĩ tới Nhạc Phong nhi là nhất định phải đưa đi, thậm chí cảm giác so bắt Tử Lâm cùng Doãn Thiếu Đường vội vã hơn.
Hơn nữa, người phục vụ Nhạc Phong nhi tới hồi báo, nói Nhạc cô nương giống như bị tiêu chảy, thân thể yếu đuối vô cùng.
Tô Mạt cho Lan Như đi nhìn một cái, trở lại nói là trúng độc, nhưng là đã được giải, không phải rất lợi hại.
Sau đó Nhạc Phong nhi có dáng vẻ gầy yếu, cần nghỉ ngơi tốt, Tô Mạt lại không chịu cho nàng thời gian, yêu cầu lập tức xuất phát.
Nhạc Phong nhi cũng không còn biện pháp, chỉ đành phải đồng ý.
Hiện tại Thẩm Tinh Tinh thấy Tô Mạt như chuột thấy mèo, không dám đối mặt, càng sẽ không bất bình dùm Nhạc Phong nhi rồi.
Thẩm lão gia nhìn một chút, hỏi "Vân công tử đây?"
Tô Mạt cười nói: "Lão gia, kính xin ngài chiêu đãi nhiều hơn rồi, Vân công tử muốn tìm sư tỷ hắn, chỉ sợ muốn ở lại."
Dù sao nơi này có Tử Lâm phu nhân nhớ thương người, thay vì đuổi theo khắp thiên hạ, không bằng ôm cây đợi thỏ.
Cái gọi là hòa thượng chạy không trốn khỏi miếu a.
Thẩm lão gia nói: "Hoan nghênh hoan nghênh. Thật là vinh hạnh rồi."
Sau đó lão phân phó Thẩm Phỉ đi chuẩn bị cẩn thận, chuẩn bị cho bọn Tô Mạt khoái mã đi đường, la, xe ngựa, ngân lượng vân vân.
Tô Mạt cũng không cự tuyệt, mặc dù mình mang theo bạc, nhưng nếu lão gia chịu cho, thiên hạ ai sẽ nhiều tiền hơn so với lão, nếu nàng cự tuyệt chẳng phải là ngu.
Đám người Tô Mạt rời đi Thẩm gia ngày ấy, Thẩm lão gia thực tiễn bọn hắn, Thẩm Tinh Tinh tự nhiên phải xuất tịch, tuy nhiên giả vờ bệnh, lão gia cũng không bỏ qua nàng.
Thẩm Tinh Tinh ỉu xìu quá xá, phờ phạc rã rượi, nhưng lão gia cũng không làm khó nàng, không làm cho nàng cho Tô Mạt nói xin lỗi.
Tô Mạt giống như quên mình nói qua sự kiện kia, ăn cơm tiễn, uống rượu tiễn, mấy người tạm thời cáo từ rời đi.
Vân Thiếu Khanh tiến lên đưa cho Tô Mạt một quyển sách nhỏ, "Tô cô nương, chuyến này núi cao đường xa, có thể sẽ gặp phải phiền toái không thể đoán trước, đề phòng sư tỷ của ta đi theo các ngươi, ta đưa ngươi một quyển sách nhỏ. Các ngươi không cần cùng xung đột chính diện với trận pháp của nàng, chỉ cần theo như này là tốt rồi."
Trận pháp lợi hại, bố trí xong cũng cần thời gian.
Tử Lâm phu nhân coi như đi theo đám bọn hắn, cũng không thể dễ dàng có thể lấy ra trận pháp phức tạp, về phần đơn giản, Vân Thiếu Khanh dạy bọn họ tránh như thế nào, phân biệt, hoặc là xuất trận, không cần nhất định phá trận.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc