Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 723

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

An Thịnh đỡ lão gia tử, cẩn thận từng li từng tí để ông cụ nằm xuống.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam nhìn thấy Tô Mạt, vội bước nhanh tới đón, thi lễ, như trút được gán*** nói: “Tô tiểu thư, ngươi đã tới. Kính xin vội vàng xem gia phụ một chút.”
Tô Mạt vào trong nhà, nhưng cũng chưa đi xem, chỉ nói: “Bát súp này bị người khác hạ dược, không được, đổi bát khác đi.”
Thẩm Phỉ vừa nghe, lập tức nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: “Tam đệ, chuyện gì xảy ra?”
Thẩm Tam cũng không hiểu: “Đại ca, không thể nào a, ta vẫn luôn trông chừng.”
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô tiểu thư, ngươi sao biết được? Ta vẫn tự mình giám sát họ nấu, căn bản không có kẻ nào xuất hiện quấy rầy chúng ta.”
Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Vậy sao?”
Nàng nhìn Lan Như.
Lan Như thi lễ trước, thanh thanh giọng nói: “Tam công tử, ngươi không phải có lúc choáng váng đầu một chút sao? Chẳng lẽ cũng chưa có gì khác thường?”
Thẩm Tam vuốt vuốt đầu: “Lúc ấy có chút buồn bực, là mơ hồ ngã xuống, nhưng cũng không có đáng ngại, sau đó ta liền trở về ngồi, sau đó bát súp đã nấu xong, ta liền tự bưng lại.”
Thẩm Phỉ ân cần nhìn hắn: “Tam đệ, ngươi đã hôn mê? Lâu không? Sao không nói sớm?”
Thẩm Phỉ nghe Lan Như hỏi như vậy, liền có chút lo lắng cho Thẩm Tam, nghĩ tới Tam đệ ngày trước quần áo lụa là bất tuần, hôm nay phụ thân bện***, cảnh ngộ ngoài ý muốn, hắn mặc dù ham chơi, có tình cảm quấn quýt với phụ thân là thật.
Nghĩ đến hắn bởi vì chuyện cha mà khổ sở khẩn trương có áp lực, một chút bất mãn của Thẩm Phỉ đối với Tam đệ cũng dần dần biến mất, nghĩ tới sau chuyện này sẽ mang theo Thẩm Tam hảo hảo học một ít buôn bán, không thể mặc cho hắn tùy tính lưu luyến bụi hoa rồi.
Thẩm Tam trừng mắt nhìn, mặc dù cảm thấy hơi mệt, nhưng giống như là không nghỉ ngơi tốt, quá lo âu sự tình của phụ thân.
Hắn nhìn Thẩm Phỉ, vừa nhìn về phía Lan Như cùng Tô Mạt, kinh ngạc nói: “Lan Như cô nương, ta thật sự không có gì đáng ngại, hơn nữa ta bảo đảm ta vẫn nhìn chằm chằm vào bình thuốc, căn bản không rời đi nửa bước.”
Nếu chỉ có vậy còn có thể có người đổi thuốc, vậy coi như thần kỳ.
Tử Lâm phu nhân rốt cuộc là người hay là quỷ?
Lấy thủ đoạn gì đạt tới mục đích?
Hơn nữa...... Tô Mạt làm sao biết?
Thẩm Tam không khỏi nhìn Tô Mạt một cái, trên mặt nghi ngờ.
Tô Mạt cười cười: “Các ngươi không cần hoài nghi ta, chắc hẳn Thẩm đại công tử sớm đã có chủ trương, nếu như ta muốn hại Thẩm lão gia, có mấy trăm loại biện pháp, căn bản không cần hạ độc hoặc là thấy ૮ɦếƭ mà không cứu, ngược lại, ta thật lòng muốn kết giao cùng Thẩm gia, cho nên điểm xuất phát của ta, cũng là vì các ngươi được tốt.”
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam vội nói cám ơn.
Thẩm Phỉ khẽ khom người: “Đa tạ Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, cho nên kính xin chỉ điểm chúng ta, Tô tiểu thư cũng biết, Thẩm gia chúng ta cũng chỉ là buôn bán, đối với triều đình cùng giang hồ, chúng ta thật à không hiểu. Nếu như nơi nào làm không thích hợp, tự nhiên muốn các bằng hữu trợ giúp chỉ điểm nhiều hơn. Chỉ cần Tô tiểu thư phân phó, chúng ta tuyệt đối không có dị nghị.”
Tô Mạt cười cười, chỉ chỉ chén súp kia, nói: “Bát súp bị người đổi, bên trong đã không phải là súp, mà là những thứ dược vật khác, chủng dược vật này, đối với người bình thường vô hại, nhưng đối với Thẩm lão gia bây giờ, đây chính là canh đòi mạng.”
Bên trong nàng mặc một bộ quần áo màu nguyệt bạch thắt đai lưng, bên ngoài là áo khoác lụa mỏng đỏ nhạt, tươi cười đứng ở nơi đó, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ làm cho người ta không chút nào đề phòng, một bộ trong lòng đã có dự tính lại không để người nào chất vấn.
“Ngươi không phải là nói phụ thân trúng loại độc này là không thể uống súp sao? Thế nào tự mình đánh miệng mình?”
Câu hỏi bén nhọn ép hỏi ngang trời mà đến.
Lúc này tà dương rọi xuống, có mấy người bước nhanh vọt vào, đi đầu chính là Thẩm Tinh Tinh bị Lan Nhược cầm nước rửa mặt dội cho.
Nàng nổi giận đùng đùng, cùng đi còn có một lão già khô gầy, ánh mắt sắc bén thông minh, còn có Phỉ Thúy cùng Linh Đang.
Thẩm Tinh Tinh một hơi vọt vào trong nhà, lúc Thẩm Phỉ đang định nói nàng mở miệng trước: “Đại ca, ngươi không cần dạy dỗ ta, ta hiểu biết rõ, các ngươi cũng bị Tô Mạt mê hoặc, bị nàng đầu độc, cũng nữa không phân rõ hắc bạch rồi. Trong phủ của chúng ta nhiều cao thủ như vậy, trong đó không ít người am hiểu hạ độc giải độc, đại ca sao lại không biết xin bọn họ tới đây? Chẳng lẽ không đúng là nuôi binh nghìn ngày sao?”
Lão già bên cạnh khẽ vuốt cằm: “Quả thật, bọn ta được ân huệ Thẩm gia, được sống cuộc sống thoải mái, tự nhiên muốn xuất lực cho Thẩm gia, kính xin Đại công tử cùng Tam công tử không nên khách khí mới phải.”
Thẩm Tinh Tinh hả hê nhìn Tô Mạt, hừ một tiếng: “Đại ca, nếu Ngọc Tử đã tới, để cho hắn xem cho cha một chút đi, nói không chừng lập tức liền giải được độc đấy.”
Thẩm Phỉ nhìn nàng một cái, bởi vì tức giận, liền quát lớn hai nha đầu Phỉ Thúy cùng Linh Đang đi ra ngoài, để cho bọn họ đi ra gác phía ngoài cửa viện, đối với thân muội muội mình thì đành thôi, hai nha đầu là người chịu tội thay.
Thẩm Phỉ thật ra thì vốn là cũng nghĩ tới tìm người trong phủ mình, chỉ là sợ tiết lộ chuyện nhà, lại cảm thấy những người đó tóm lại là phụ thuộc Thẩm phủ, không thể ngồi ngang hàng, để cho bọn họ nhìn náo nhiệt, bọn họ bất đồng với mấy người Tô Mạt.
Tô Mạt là khách, hơn nữa bình đẳng với Thẩm phủ, huống chi cũng biết bí mật Thẩm gia, không có gì giấu giếm.
Còn có một ý tưởng, Thẩm Phỉ cũng không muốn dính dấp quá sâu với người giang hồ, cảm giác bọn họ và người nhà mình không phải người một đường.
Thử nghĩ Thẩm gia là phú giáp một phương, vốn triều đình đã kiêng kỵ, nếu như lui tới thân thiết với người giang hồ, sẽ dễ dàng lòng hoài nghi, đến lúc đó rước lấy phiền toái không cần thiết.
Hơn nữa đã để Tô Mạt ra tay, giữa đường mời người khác, đây cũng là không tôn trọng Tô Mạt.
Chỉ là Vô Ngọc Tử có thể tới, hắn cảm thấy rất được, dù sao không phải là mình mời, mà là Thẩm Tinh Tinh.
Muội muội luôn luôn điêu ngoa, làm theo ý mình, làm như vậy cũng không thể chỉ tríc***, Tô Mạt nói cũng không được gì.
Quan trọng hơn chính là, hắn cảm thấy nếu như có người có thể đánh lôi đài với Tô Mạt, có thể tốt hơn, nàng cũng sẽ không làm ra bộ cao cao tại thượng như vậy rồi.
Mấy lần mình cầu xin, Tô Mạt không chịu đến, đến giờ còn hoảng hốt, Thẩm Phỉ đã có ý kiến.
Chỉ là kiềm chế không nói ra miệng thôi.
Dáng vẻ vẫn phải làm, Thẩm Phỉ khẽ cau mày: “Hồ đồ, Tô tiểu thư đã ở đây rồi, ngươi cũng không cần phiền toái Vô Ngọc Tử tiên sinh nữa.”
Tô Mạt lại không nói lời nào, chỉ là nhẹ nhàng câu khóe môi, lộ ra nét mặt tựa như cười tựa như châm biếm.
Vô Ngọc Tử khinh thường liếc nàng một cái, thấy nàng chẳng qua là một đứa trẻ con mười mấy tuổi, còn là một nữ hài tử, có thể có bản lãnh gì?
Hắn khịt mũi cười lạnh, càng hài lòng: “Đại công tử cũng không cần từ chối nữa, lão hủ ở Thẩm gia lâu như vậy, chuyện gì cũng chưa làm.”
Nói qua cũng không đợi Thẩm Phỉ đồng ý, hắn liền cất bước tiến lên, đi tới giường hẹp của lão gia tử, Thẩm Tinh Tinh lập tức đuổi theo, bộ dạng ngẩng cao đầu mà bước, thật giống như là gà trống đấu thắng.
Tô Mạt không biết nói gì, nàng cười nói: “Đại công tử, đã như vậy, vậy chúng ta đi về trước.”
Nói qua dẫn Lan Như cùng Lan Nhược rời khỏi.
Thẩm Phỉ nháy mắt với Thẩm Tam, để cho hắn đi xem Vô Ngọc Tử, hắn đuổi theo Tô Mạt, chắp tay thi lễ nói: “Tô tiểu thư kính xin dừng bước, ngàn vạn đừng tức giận, tính khí Tinh Tinh này, đều là chúng ta chiều hư, Tô tiểu thư cũng biết, xin đừng chấp nhặt với nàng.”
Tô Mạt hoàn lễ, “Đại công tử quá khách khí, ta làm sao sẽ tức giận chứ, Thẩm tiểu thư thẳng thắn, là tình thành thật, không che giấu, như vậy mới phải.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc