Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 722

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Nàng từ cửa bên này đi ra ngoài, người sai vặt chỉ để ý vào mặc kệ ra, cho phép nàng đi.
Nhìn nàng kia, mặc dù chật vật không chịu nổi, cả người ướt dầm dề, nhưng cũng không dám hỏi một chữ.
Thẩm Tinh Tinh cực kỳ tức giận mắng tùy tiện chạy hướng trong viện của mình, lần này xem như cơ hồ toàn phủ đều biết.
Thẩm gia Tam Tiểu Thư, từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu, đó chính là nữ.
Ai dám đắc tội với nàng, thậm chí có người lấy nước dội nàng, người này quả thực là dám nhổ răng cọp rồi.
Không ít người suy đoán, xem náo nhiệt, dù sao nhiều năm như vậy, có thể dạy dỗ Thẩm Tinh Tinh cơ hồ không có.
Nàng ở nhà vẫn là một bá vương, động tí muốn đánh mắng người, trừ lão gia cùng Đại công tử, nàng không sợ ai.
Ỷ vào lão gia thích nàng, nàng cũng làm không ít chuyện khi dễ người.
Bên kia Tô Mạt để Lan Nhược hung hăng dội cho Tinh Tinh một chậu nước, liền tựa vào cửa sổ cười, lười biếng sửa lại tóc mai: " Thẩm Tinh Tinh này, nên để cho nàng ốm một trận, nằm ngốc một thời gina."
Nàng thò người ra nhìn về phía lầu dưới, hỏi Lan Như: "Bên kia có động tĩnh gì chưa?"
Lan Như nói: "Tiểu thư, Tam di nương cùng Tam tiểu thư, còn có Tứ tiểu thư Tứ thiếu gia yêu cầu gặp Thẩm lão gia, nhưng bị Đại công tử cản. Bọn họ hùng hùng hổ hổ đi."
Tô Mạt ừ một tiếng, Lan Như hỏi: "Tiểu thư, người nói bọn họ sẽ có vấn đề sao?"
Tô Mạt cười cười: "Không nói chính xác, bọn họ không thành vấn đề, nhưng bọn họ làm ầm lên, người khác dĩ nhiên là biết."
Nàng chính là muốn nháo động tĩnh lớn, khiến cả nhà Thẩm phủ trên dưới không có ai không biết, nàng phân phó: "Lan Như, ngươi đi nói cho Thẩm Đại, để hắn nấu canh sâm, cho Thẩm lão gia uống. Hơn nữa nhất định phải là lão sâm trăm năm mới được."
Lan Như kinh ngạc nói: "Tiểu thư, không phải nói loại độc chất này, không thể uống bát thuốc bổ như vậy sao?"
Thêm tính nhiệt, sẽ đại bổ, làm khí huyết nghịch tuôn, bức đến độc trên mặt sẽ nghịch lưu một vòng, sau đó đi về trái tim.
Đây là đang đòi mạng.
Ngay sau đó nàng cười nói: "Tiểu thư, ta biết. Ta sẽ đi."
Nói xong, nàng lập tức đi đến phía sau chỗ ở Thẩm lão gia, bên kia Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đợi được cơ hồ tuyệt vọng, không nén đuọc tức giận.
Vừa thấy nàng, hai người hai mắt sáng lên, đồng loạt chạy tới, quả thật xem như là thấy cứu tinh.
"Lan Như cô nương, Tô tiểu thư phái ngươi tới sao? Mau đến xem gia phụ đi."
Lan Như không muốn đi vào, nàng hơi cười nói: "Tiểu thư phân phó, để cho các ngươi chớ ngạc nhiên, đi tìm một lão sâm trăm năm, cẩn thận nấu, sau đó cho lão gia ăn vào là tốt rồi."
Thẩm Phỉ ồ một tiếng, kinh ngạc nói: "Lan Như cô nương, trước Tô tiểu thư không phải nói không thể thêm bổ sao? Làm sao bây giờ...... Vẫn là thỉnh Tô tiểu thư tới xem một chút đi, gia phụ hình như lợi hại hơn."
Lan Như không chịu đi vào, nàng không vui nói: "Tiểu thư chính là phân phó như vậy, nếu các ngươi tin tưởng, đi chuẩn bị ngay, không tin, sẽ chờ chuẩn bị hậu sự."
Nói xong, nàng quay đầu bước đi, không có chút nào chịu dừng lại.
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam hai mặt nhìn nhau, có chút không biết như thế nào làm là tốt rồi.
Thẩm Tam do dự không chừng: "Đại ca, như thế nào cho phải?"
Lúc này cũng nhìn ra sự trấn định cùng quyết sách của Thẩm Phỉ, hắn buôn bán nhiều năm, tự nhiên có kiên quyết.
"Cứ dựa theo nàng nói mà làm."
Nếu như Tô Mạt muốn giết hại Thẩm lão gia, căn bản không cần phí công như vậy, chỉ cần không ra tay cứu giúp là đủ.
Trước khi bị người hạ độc, Hoàng Phủ Cẩn không ra tay ngăn cản là đủ.
Ngay cả có thể vu tội cho Thẩm gia, cũng có thể.
Cho nên hắn lựa chọn tin tưởng Tô Mạt.
Thẩm Tam lập tức đi phân phó, tìm hiểu được mở phòng ngân quỹ, hắn để An Thịnh đi theo.
Dọc theo con đường này, liền bị người biết, bọn họ đi phòng kho tìm dược rồi.
Vừa về tới viện, lập tức phân phó người đi nấu canh sâm.
Sau huynh đệ hai người đang ở trong nhà coi chừng, lão gia mặc dù nghiêm trọng, nhưng cũng không nghiêm trọng hơn, dù hơi thở mong manh, nhưng là không ngừng.
Điều này làm cho Thẩm Phỉ cảm thấy hành động của Tô Mạt lần này có thể có thâm ý, vẫn là nghe nàng, ngộ nhỡ chọc giận nàng, nàng phát tác, chỉ sợ đắc tội người.
Hắn cũng biết, có người thông minh, người có tài hoa, đều là tính tình quái gở, có chút cá tính.
Cho nên, hắn lựa chọn đợi.
Lại là giày vò, liền lại ban đêm, Thẩm Tam cũng mệt mỏi quá mức, mặc dù không phải vất vả gì quá, nhưng cũng là tâm lực quá mệt mỏi.
Hắn ngồi trên ghế ở phòng bếp nhỏ lim dim, một bên có hai tiểu nha đầu tỉ mỉ nấu thuốc.
Hai nha đầu vẫn nhìn không chớp mắt cái siêu bạc, chỉ sợ có bất kỳ sơ xuất, lúc này trong không khí bay tới một trận gió, mang theo một loại mùi thơm dễ ngửi, giống như là mùi hoa quế.
Thẩm Tam kinh ngạc nói: "Sao lại có mùi hoa quế?"
Cũng mùa này rồi, trừ phi hương nhang, là không thể có mùi hoa quế.
Coi như hương nhang, cũng không có mùi hoa quế thuần túy như vậy.
Hắn hỏi hai tiểu nha đầu kia, hai người kia cũng nói phải
Thẩm Tam chậm rãi đứng dậy, hoạt động một lần eo ếch: "Ta đi một chút, các ngươi nhìn cho kỹ."
Hai tiểu nha đầu đồng ý.
Đột nhiên, Thẩm Tam cảm thấy trước mặt bỗng tối sầm, lập tức ngất đi, "Bùm" lập tức té ở bên cạnh đống củi, đã mất đi tri giác.
Hai tiểu nha đầu nghe âm thanh, chưa kịp quay đầu lại, cũng ngất đi.
Một bóng dáng thật nhanh rảo bước đi vào, chạy qua cái siêu bạc liền đi.
Bên kia Tô Mạt ở trên lầu trông về phía xa, duỗi lưng một cái, nói: "Cẩn ca ca cùng Vân công tử chuẩn bị xong chưa."
Lan Nhược lên tiếng: "Chắc là đã xong. Thiếu gia làm việc, không có sơ sẩy."
Đang nói Lan Như từ bên ngoài vội vàng trở lại, sắc mặt vui mừng: "Tiểu thư, cá cắn câu."
Tô Mạt cười cười, nhìn sắc trời một chút, trời chiều đã buông, thuốc cũng nên tốt rồi.
"Chúng ta đi qua thôi."
Nàng phi thân nhảy xuống, Lan Nhược theo sát phía sau, ba người đi về hậu điện.
Bên kia bát súp đã hầm đủ, Thẩm Tam tự mình bưng lại.
Sắc mặt hắn mệt mỏi, bước chân có chút không chắc chắn, Thẩm Phỉ vội tiếp đưa cho Thụy Thanh: "Tam đệ, ngươi làm sao rồi? Quá mệt mỏi?"
Thẩm Tam xoa xoa đầu: "Không biết nữa, cảm thấy rất mệt mỏi, đầu rất đau."
Thẩm Phỉ nói: "Ngươi nghỉ một chút đi, lớn như vậy, cũng không chưa để cho ngươi trải qua đại sự khẩn trương như vậy."
Thẩm Tam tự giễu cười cười: "Có đại ca, ta dĩ nhiên là vô dụng."
Thẩm Phỉ nghiêm túc nói: "Tam đệ, lời này Tứ đệ có thể nói, ngươi không thể nói, ngươi xem nhị ca của ngươi, cũng không giống như ngươi."
Thẩm Tam vội xin tha: "Đại ca, ta sai lầm rồi."
Thẩm Phỉ nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Tam đệ, ta mặc kệ ngươi chơi, nhiều kiểu hơn, thậm chí quần áo lụa là cũng tốt. Ta chỉ là muốn ngươi hiểu, chúng ta là huynh đệ ruột, Thẩm gia thịnh vượng, dựa vào mấy người huynh đệ chúng ta. Ngươi bây giờ trẻ tuổi, uu mê, ta có thể hiểu. Nhưng chờ ngươi chơi đã rồi, ngươi nên hiểu được thế nào là hồi tâm, như thế nào là xuất lực làm việc trợ giúp gia tộc. Biết không?"
Thẩm Tam gật đầu một cái, nội tâm rất kích động: "Đại ca, ta biết."
So với Thẩm Phỉ hắn tự nhiên là còn chưa lớn lên, hơn nữa ngày trước không cảm thấy, nhưng từ khi biết mấy người Tô Mạt Hoàng Phủ Cẩn, hắn cảm giác mình quả thật cần thay đổi.
Đang lúc ấy thì Tô Mạt mang theo tỷ muội Lan Nhược tiến đến, người chưa tới, âm thanh truyền đến trước: "Không cần cho ông cụ uống bát súp."
Đang muốn cho ông cụ uống súp Thụy Thanh run tay hạ xuống, bát súp trong thìa làm rơi một nửa ra ngoài, nàng vội để chén xuống, lau cằm cùng vạt áo trước cho Thẩm lão gia.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc