Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 720

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thụy Thanh cũng không phải là không hiểu chuyện, ở bên lão gia nhiều năm, cũng biết nặng nhẹ.
Nàng cũng nhìn ra Lan Nhược cùng Tô Mạt không muốn cứu lão gia nhà nàng thuận lợi như vậy, có thể là muốn cầu cạnh lão gia, hay muốn nhân cơ hội uy Hi*p.
Nàng chỉ đành cúi người lui ra, sau đó đi tìm Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam.
"Đại công tử Tam công tử, các ngươi nhanh đi khuyên nhủ Tô tiểu thư, để nàng đến xem một chút, lão gia nhìn nghiêm trọng hơn đấy."
Sắc mặt đen thui, trên người vẫn không có hoạt khí.
Thụy Thanh không nhịn được mà khóc.
Thẩm Phỉ nghi ngờ nhìn về phía Thẩm Tam: "Tô tiểu thư không phải nói không có chuyện gì sao?"
Thẩm Tam lại tương đối tin tưởng Tô Mạt, khuyên nhủ: "Đại ca, Vương gia ở đây, nếu Tô tiểu thư nói như thế, chắc chắn sẽ không có gì đáng ngại, chúng ta vẫn nên nghe nàng, tránh cho đến lúc đó chúng ta nói loạn nhao nhao, làm nàng mất vui."
Mỹ nữ thường kiêu ngạo, mỹ nữ có tài lại càng không chấp nhận có người chất vấn.
Nếu chọc giận nàng, chỉ sợ nàng buông tay mặc kệ.
Thẩm Phỉ gật đầu một cái: "Cũng đành, chỉ là để an tâm, không bằng xin Vương gia hoặc là Vân công tử đi xem một chút."
Thẩm Tam nói cũng tốt, hắn tự mình đi nhờ.
Trong chốc lát, hắn quay về, kinh ngạc nói: "Đại ca, Vương gia cùng Vân công tử ra ngoài rồi, huynh biết không?"
Thẩm Phỉ lắc đầu, cũng rất nghi ngờ: "Sao lại như vậy? Bọn họ chưa nói a, hơn nữa người sai vặt cũng chưa báo lại a."
Ngay sau đó lại cảm thấy mình rất buồn cười, lấy công phu của hai người, cần ra khỏi cửa há là người sai vặt có thể biết.
Thụy Thanh gấp đến độ khóc: "Vậy làm sao bây giờ?"
An Thịnh cũng gấp phải thẳng dậm chân: "Đại công tử, Tam công tử, lão gia nhìn khôngổn."
Thẩm Phỉ trách cứ: "Nói nhăng gì đó, "
Cho dù như thế, hắn cũng lo lắng, đi nhanh đến trước giường, không nhìn thì thôi, vừa nhìn cũng sợ hết hồn.
Chỉ thấy sắc mặt Thẩm ông cụ đen thui, so với trước kia càng đen hơn rất nhiều, hơn nữa thân thể hình như dần trở nên cứng rắn, trở nên lạnh, căn bản không có dáng vẻ khôi phục chút nào.
Hắn lắng nghe ở иgự¢, còn có nhịp tim hơi yếu, nếu như chậm, chỉ sợ không được rồi.
Thẩm Phỉ lập tức cũng gấp, nói với Thẩm Tam: "Chúng ta lại đi cầu xin Tô tiểu thư."
Bọn họ cũng cảm thấy kỳ quái, vị Tô tiểu thư kia lúc mới bắt đầu vô cùng hòa khí, là người dịu dàng, nói chuyện ôn tồn lời nói nhỏ nhẹ, cũng không giống nữ hài tử thích khôi hài.
"Đại ca, trước hết để Thụy Thanh cho cha uống thuốc đã." Thẩm Tam vẫn nhìn người nấu thuốc, giờ thì hay rồi, không thể trì hoãn.
An Thịnh đi bưng thuốc, hai người gấp đến độ thương lượng đối sách
Lúc này nha đầu giữ cửa thở hồng hộc chạy tới” "Đại công tử, mấy người Tam công tử, Tam di nương cùng Tam tiểu thư tới, nhất định phải thấy lão gia."
Thẩm Phỉ không nhịn được nói: "Bải bọn họ trở về an tĩnh, không nên tới thêm phiền."
Nha đầu kia cơ hồ muốn khóc: "Đại công tử, nếu không ngài đi nói một chút đi, mấy nô tỳ đều đã dùng mệnh ngăn cản, nhưng bọn họ không nghe, tứ công tử còn đánh người, Tam tiểu thư cũng rất tức giận, muốn cho người bán chúng ta đi."
Thẩm Tinh Tinh!
Thẩm Phỉ có chút nhức đầu, vốn là Tam di nương cùng con bà là Tứ thiếu gia, Tứ Tiểu Thư, cùng Tứ di nương và hai con là Tam tiểu thư Ngũ thiếu gia vô cùng không hợp nhau, người hai phòng gặp mặt liền rùm beng, không thấy mặt cũng phải nói xấu sau lưng.
Không ngờ laih cùng đi, thật là xưa nay chưa thấy.
Hắn vung tay áo một cái: "Ta đi xem một chút."
Thẩm Phỉ đi cửa nách, vì bảo vệ an toàn Thẩm lão gia cùng với Hoàng Phủ Cẩn và Tô Mạt, hắn cố ý cho người ta đóng cửa viện, chỉ mở một cái cửa nách, bất luận kẻ nào ra vào đều phải hồi báo hắn.
Dĩ nhiên Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu khanh không cần hồi báo hắn, hơn nữa hai người đi cửa gì hắn cũng không rõ ràng, dù sao võ công quá cao.
Điều này cũng làm cho hắn rất kiêng kỵ, Tử Lâm phu nhân núp trong bóng tối, nói không chừng võ công không phân cao thấp với hai người này, vậy cũng khẳng định qua lại tự nhiên.
Cho nên hắn cho cao thủ võ lâm nuôi dưỡng trong nhà đến ở mấy tòa nhà trong vườn, nhưng mà bởi vì mời mấy người Hoàng Phủ Cẩn, cộng thêm liên quan đến bí mật gia đình, cũng không nghĩ sẽ sử dụng những người đó, cũng phải sợ hãi người lắm mồm tạp.
Hơn nữa bọn họ chung quy chỉ là môn khách Thẩm gia, không thể để cho bọn họ biết quá nhiều, tránh cho tạo thành ảnh hưởng với danh dự Thẩm gia.
Nhưng bây giờ Hoàng Phủ Cẩn không có ở đây, Tô Mạt tránh không tiếp khách, thật ra làm hắn nghĩ đi phải mời những người đó.
Trong những người này cũng có mấy người có thể giải độc, nói không chừng để cho bọn họ tới rồi, cũng có thể thử một lần, ngộ nhỡ chậm, phụ thân có vấn đề, hắn cũng đảm đương không nổi.
Tuy nói trong đại gia tộc cũng tranh đấu nhiều, nhất là giữa các con, giữa gia chủ, ngay cả phụ tử cũng có thể phản bội, anh em trong nhà cãi cọ nhau, nhưng Thẩm Phỉ từ nhỏ sùng bái phụ thân.
Phụ thân mặc dù cùng mẫu thân quan hệ không phải tốt, đối với hắn lại chăm sóc có thừa, từ nhỏ đã mang hắn bên người để hắn đi theo mở mang hiểu biết.
Sau lại càng thêm vô cùng tin tưởng, lúc thiếu niên đã ủy thác trách nhiệm nặng nề, lại nói Thẩm Phỉ đối với phụ thân là vô cùng kính trọng.
Cho dù có biết rõ chuyện này của phụ thân, cũng không tí ti ảnh hưởng địa vị phụ thân ở trong mắt hắn.
Hơn nữa phụ thân ở đây, chuyện quan trọng trong nhà cơ hồ đều giao cho hắn, hắn cũng có thể làm chủ, phụ thân căn bản không tới đoạt.
Cho dù có khác nhau, phụ thân cũng không chuyên quyền độc đoán, hơn phân nửa việc có thể để cho mình thử giải quyết.
Ủng hộ hắn vô số cách, mới có thể làm cho hắn có thành tựu ngày hôm nay.
Nếu như phụ thân không có ở đây, chỉ sợ cái nhà này sẽ không yên ổn.
Còn chưa tới cửa, đã nhìn thấy gã sai vặt bọn nha đầu đánh thành một đoàn, Tam di nương Thẩm Tinh Tinh khí thế hung hăng, đang quơ tay múa chân chửi mắng.
"Các ngươi đồ nô tài mắt không mở, láo quá, lão nương muốn tới thăm lão gia, các ngươi dám ngăn? Không tin ta nói cho lão gia, bóc da các ngươi!"
Đây là Tam di nương, hàng mi nét mày bén nhọn cho nên khiến dung mạo vốn là xinh đẹp cũng giảm mấy phần.
Mà Thẩm Tinh Tinh càng thêm dữ, đôi tay chống nạnh, dạy dỗ mấy nô tài.
"Ta mới mấy ngày không ở nhà, các ngươi liền làm loạn rồi? Lại dám ngăn ta? Cẩn thận phụ thân biết, cắt đứt chân của các ngươi, bán các ngươi cho người môi giới bán người."
Những người giữ cửa là Thẩm Phỉ cố ý dặn dò qua, tìm đắc lực, không thể để cho người đến tùy tiện quấy rầy, cho nên trong lúc nhất thời mọi người giằng co, cũng không có ai đắc thắng.
Thấy Thẩm Phỉ, hai nhóm người đều thở phào nhẹ nhõm.
Những người giữ cửa lập tức cung kính hành lễ: "Đại công tử, ngài đã tới!"
Mà Tam di nương cùng Thẩm Tinh Tinh cũng lập tức nhào lên.
Tam di nương nước mắt nước mũi nói: "Đại công tử, đây là chuyện gì xảy ra a. Lão gia tốt như vậy tốt đột nhiên liền bị bệnh? Lúc trước không phải còn bồi khách quý ăn cơm? Đại công tử, ngài nhất định phải đem lão gia chữa khỏi a, nếu như lão gia có chuyện không may, để cho chúng ta những nữ nhân hài tử này, sống thế nào nha! Ô ô ô......"
Nàng vặn khăn, khóc đến rất là đau lòng.
Chỉ là âm thanh gào thét lớn, nước mắt lại không thấy một giọt.
Thẩm Tinh Tinh xem thường xuy một tiếng: "Làm bộ làm tịch."
Nàng đẩy Tam di nương ra, lôi kéo Thẩm Phỉ nói: "Đại ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a, ta muốn vào xem một chút."
Thẩm Phỉ nhíu mày một cái, nữ nhân nhiều chính là phiền toái, cho nên hắn kiên quyết không chịu cưới vợ bé, trầm giọng nói: "Phụ thân cũng chỉ là gió rét, có chút không thoải mái, lão nhân gia ông ra lệnh người không nên tới quấy rầy. Các ngươi nhao nhao ầm ĩ như vậy, lão nhân gia ông nghe thấy, tức giận cực kỳ, phân phó ta tới cảnh cáo các ngươi, nhanh đi về nghỉ ngơi, tự làm chuyện của mình, đừng đến phiền."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc