Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 72

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt cười hì hì khoát tay,“Ai nha, ta lại không biết chữ, thôi ngươi nói phải thì là phải.”
Tên sai dịch kia nổi giận,“Ngươi muốn như thế nào!”
Nam nhân một thân cẩm bào màu xanh ngọc kia nhìn Tô Mạt, khinh trách mắng:“ Chấp nhặt cùng đứa nhỏ làm chi.”
Tên sai dịch kia lập tức phục hồi tinh thần lại, hắn cũng không phải điên rồi chứ, sao lại lý luận với tiểu nha đầu kia.
Có thể có kết quả gì.
Tô Mạt nhìn nam nhân kia, hắn cũng nhìn nàng.
“Xin hỏi vị tiểu thư này, thoạt nhìn thực quen mặt.”
Tô Mạt cười long lanh ánh mắt,“Vị công tử này, ta mới bảy tuổi, tuổi mụ mới tám tuổi à, ngươi như vậy đến làm quen, thực dung tục đó.”
Thủ hạ sai dịch của nam nhân kia đều trợn mắt hướng đến, tay cầm ở trên đao.
Người trước mắt Tô Mạt này bất quá hơn mười tuổi, nhất định giả bộ làm ra vẻ bộ dáng của ông cụ non a, có cái gì thú vị mà giả bộ chứ ?
Nam nhân hơi hơi chắp tay, thần thái vẫn như cũ rất là kiêu căng:“Xin hỏi tiểu thư họ gì, quả thật là nhìn giống như muội muội của tại hạ.”
Tô Mạt cả kinh, đảo mắt nhìn qua một bên đang cúi đầu chuyên tâm tách hạch đào cho nàng ăn- Tĩnh thiếu gia.
Lúc này, hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười, mọi người chỉ cảm thấy chưa từng gặp qua vẻ tươi cười đẹp như vậy, sáng rực phảng phất như hoa cỏ mùa xuân, trong phòng bừng sáng ánh mặt trời.
“Đừng quan tâm bọn họ.”
Hắn cũng không thèm nhìn tới những người khác, đưa nắm hạch đào nhân trong tay cho nàng.
Tô Mạt liền như vậy đứng ở trên ghế, khom thắt lưng xuống, giống con mèo nhỏ, một hơi đem nhân hạch đào trong tay hắn đều ăn hết.
Hiện tại thân thể nàng là thời điểm thay đổi chiều cao, thời điểm không thể để thiếu dinh dưỡng.
“Nhị điện...... Ngài......” nam nhân mặc cẩm bào xanh ngọc nhìn Tĩnh thiếu gia, trên mặt là biểu tình kinh ngạc tột độ.
Tô Mạt nheo lại con ngươi, trong mắt lóe ra hào quang nguy hiểm, nhìn chằm chằm Tĩnh thiếu gia.
Hắn nhướng mi, ôn hòa nói :“Tô Trì, không gặp thời gian ngắn như vậy, chúc mừng ngươi làm khâm sai.”
Người này đúng là Tô Trì, vị đại ca tên tuổi vang dội chưa từng gặp mặt của Tô Mạt.
Tô gia bọn nha đầu lúc tám chuyện luôn thích đem đại thiếu gia nhị thiếu gia so sánh với nhau, hai vị thiếu gia đều là người phi thường anh tuấn, đại thiếu gia lạnh lùng, nhị thiếu gia ôn hòa.
Đại thiếu gia từ rất nhỏ đã tiến cung làm bạn học với thái tử, rất lâu mới về nhà một lần, bất quá năm nay vừa mới mười bảy tuổi, cũng đã thành một nam nhân vô cùng xuất sắc rồi.
Tô Trì hành lễ,“Chưa từng nghĩ ở đây gặp gỡ được nhị công tử, không bằng cùng nhau đồng hành, đến lúc đó có thể cùng nhau đi về phía bắc, cũng bảo đảm an toàn cho công tử.”
Đều nói Tô Trì lạnh nhạt, nhưng Tô Mạt cảm thấy hắn không phải thế, chẳng qua là phân trường hợp thôi.
Đối với Tĩnh thiếu gia hắn khách khí thật sự, thậm chí cảm giác có điểm phức tạp.
Tĩnh thiếu gia nhìn về phía Tô Mạt, cười nói:“Tô đại nhân mời chúng ta đi Ninh Châu một chuyến, nàng muốn đi chơi hay không? Không phải vẫn nói chưa thấy qua Ninh Châu sao?”
Tô Mạt liếc mắt thấy Tô Trì nhìn chằm chằm chính mình, không hờn giận nói:“Ninh Châu có cái gì vui chứ? Ta mới không cần đi đâu, ta muốn hồi kinh .”
Trong lòng nàng vô cùng muốn đi, nhưng là không muốn thừa nhận, như vậy ngược lại là lạt mềm buộc chặt.
Quả nhiên, Tô Trì nói:“Bệ hạ có lệnh, muốn điều gia phụ vào kinh. Tất nhiên có hộ vệ tùy tùng, như thế cũng có thể bảo hộ an toàn cho công tử. Vẫn thỉnh công tử không cần chối từ, miễn cho trên đường phát sinh điều gì ngoài ý muốn, đến lúc đó, mọi người tâm đều bất an.”
Tĩnh thiếu gia tựa tiếu phi tiếu, ôm lấy Tô Mạt, nói:“Cũng tốt, đã lâu không gặp Tô quốc công, tiến đến bái kiến Quốc công cũng là nên đi.”
Tô Mạt làm ra bộ dáng không muốn đi, Tĩnh thiếu gia lập tức ôm nàng lưới đi như gió, “Ta sai người ta thu thập một chút, trực tiếp lên thuyền của ngươi.”
Tô Trì nhìn hắn ôm Tô Mạt lướt đi như gió, hành tung tiêu sái lỗi lạc, không khỏi lạnh lùng cười, hỏi tùy tùng,“Nhị công tử làm sao có thể đột nhiên thay biến thành một người khác?”
Mọi người đều biết nói hắn vốn lãnh khốc vô tình, làm người cực kỳ lạnh nhạt, cho dù là đối phụ thân cũng không lạnh không nóng, cũng không ứng phó cho có lệ, đối với những người khác lại còn hơn thế nữa. Ra chiến trường, thì chính là Tu La ác ma, *** như quỷ.
Nay lại đối xử ôn nhu, còn là với tiểu nha đầu.
Tùy tùng bên người Tô Trì kêu là Trần Như nói:“Đại thiếu gia, theo như y nô tài nhìn thấy, cũng rất kỳ quái.”
Tô Trì hừ một tiếng,“Lập tức đi điều tra bối cảnh nha đầu kia, xem nàng ta là người ở nơi nào, đến đây làm gì. Chẳng lẽ là có dụng tâm bất lương, đến mượn sức quyến rũ công tử.”
Trần như nghe xong lập tức đi an bài.
Tô Trì cũng không lưu lại, phân phó vài tiếng, chính mình lại dẫn người trở về trên thuyền.
Lên thuyền, gặp Tô Mạt cùng Tĩnh thiếu gia đang ở đầu thuyền nói chuyện, lúc hắn vừa muốn tiến lên, lúc này một hạ nhân vội vàng đi đến trước, đưa qua một phong thơ,“Đại thiếu gia, trong nhà gởi thư, lão gia bện***.”
Tô Trì vội bảo hắn vào trong khoang thuyền nói chuyện,“Rốt cuộc bệnh gì, ngươi tỉ mỉ nói ta nghe.”
Người này là do Tô gia phái đến, cố ý tới đón tiếp đại thiếu gia, muốn cho hắn mau chút về nhà.
Gia đinh đem sự tình trong nhà đại khái nói ra, lại nói:“Lúc cuối năm tháng giêng, trong nhà nổi lên một trận đại hỏa, nói tứ tiểu thư đã ૮ɦếƭ, Đỗ di nương thương tâm, nhảy cầu tự tử. Tam tiểu thư chân bị thương rất nặng, không thể khỏi. Lão gia trong lòng thương tâm, trong nhà lão phu nhân dẫn theo nhị gia, tam gia còn có nhị thiếu gia đến thăm. Ai biết vừa tới ngày đó, đại phu nhân liền bị bệnh, lão gia cũng bị đột quỵ, cũng bị bệnh rồi. Hiện nay lão phu nhân làm đương gia, sức khỏe đại phu nhân chuyển biến tốt, nhưng lão gia bệnh lại càng nặng thêm. Lão phu nhân cùng phu nhân làm cho tiểu nhân ra roi thúc ngựa, hy vọng đại thiếu gia sớm ngày trở về nhà.”
Tô Trì vừa nghe, sắc mặt lo lắng, phân phó nói:“Ngươi thả đồng hành theo ta, lui xuống nghỉ ngơi, ta tự phái người đi báo tin về nhà. Chút nữa, ta còn có chuyện hỏi ngươi.”
Gia đinh kia vâng dạ, đi nghỉ ngơi.
Tô Trì sai người chuẩn bị R*ợ*u và thức ăn, mời Tĩnh thiếu gia cùng Tô Mạt dùng bữa, Tô Mạt cũng không khách khí, ăn uống no nê.
Tô Trì nhìn nàng, cười nói:“Tô tiểu thư cùng họ giống ta, với lại bộ dáng cũng giống gia muội, đúng là duyên phận a .”
Tô Mạt trong lòng cười lạnh, ai cùng người Tô gia các người có duyên phận chứ.
Nàng hiện nay là từ trong tảng đá chui ra .
Nàng liếc Tĩnh thiếu gia một cái, cười nói:“Cùng Tô thiếu gia có duyên phận, chính là cầu còn không được. Nếu là hai năm trước, ta vui điên mất. Trong nhà không có cơm ăn, cha mẹ đều đã ૮ɦếƭ, nhị thúc liền đem ta bán đi. May mắn gặp được Tĩnh thiếu gia.”
Tô Trì cười cười, giơ lên ly R*ợ*u mời Tĩnh thiếu gia uống.
Ban đêm Tô Trì hỏi gia đinh, chuyện về tứ tiểu thư Tô Trì không rõ ràng lắm, hắn rời nhà sớm, thời điểm kia mơ hồ biết Đỗ di nương cùng nữ nhi bị đưa đến thôn trang, hắn không có ấn tượng.
Nhưng thư nhà hàng năm, hắn sẽ thỉnh mẫu thân tìm người vẽ bức họa những người trong nhà đưa cho hắn, đỡ tưởng niệm người thân.
Nhìn Tô Mạt này với tam muội muội có vài phần giống nhau, chính là mặt mày càng thêm dịu dàng, khí chất trong sáng thản nhiên, so với tam muội muội khí chất kiêu căng kia tốt hơn nhiều.
Nhưng Tĩnh thiếu gia nói là bé gái mồ côi ở Thương Châu, hắn đương nhiên không thể nghi ngờ.
Dọc theo đường đi này, hắn đối với mấy người bọn họ chiếu cố chu toàn, bước vào tháng năm, đoàn người đã đến Ninh Châu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc