Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 719

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt chỉ huy Lan Nhược ghim kim, nhẹ nhàng vân vê kim châm, để máu đen nước từ từ chảy xuống.
Nàng kiểm tra một lần, kinh ngạc nói với Lan Nhược: "Xem ra Thẩm lão gia hình như là miệng trúng độc trước."
Vốn nàng cảm thấy có thể là ăn thứ gì, kết quả trong dạ dày không có độc, ngược lại trên mặt vô cùng lợi hại.
"Tiểu thư, nói như thế, có phải là lúc uống trà hay gì đó, đôi môi ***ng phải?" Lan Nhược suy đoán, nói.
Tô Mạt liền hỏi Thụy Thanh, Thẩm lão gia gặp ác mộng tỉnh lại có uống trà hay không.
Thụy Thanh nói: "Không đâu, nô tỳ bưng lên, lão gia không uống. An vị ở giường không biết nhìn cái gì."
Tô Mạt khẽ động trong tâm, ánh mắt băn khoăn ở giường, Thụy Thanh sực nhớ ra gì đó, vội nói: "Lúc ấy trên giường có bức tranh trục, nhưng trống không, nô tỳ thu lại."
Nàng vội vàng đi ra chỗ tủ kệ cầm bức họa kia xuống, giao cho Tô Mạt.
Tô Mạt mở bức họa ra, nhẹ nhàng cúi đầu xuống hít hà, không có gì khác thường, nàng rồi hướng tới ánh nến cẩn thận nhìn.
Thẩm Phỉ cũng bị hấp dẫn tầm mắt, chuyên chú nhìn nàng, không dám dễ dàng quấy rầy, chỉ sợ nhiễu loạn ý nghĩ của nàng.
Tô Mạt nghiêng đầu chớp mắt nhìn một cái, nói với Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh: "Cẩn ca ca, Vân công tử, các ngươi tới nhìn, giấy này có chút kỳ quái."
Mấy người xúm lại mà tới, chia ra nhìn một chút, Hoàng Phủ Cẩn nói: "Vốn phải có vết mực, sau hình như tờ giấy đã được lau sạch bằng nước thuốc."
Vân Thiếu Khanh gật đầu một cái: "Rất có thể độc dược giấu trong nước thuốc."
Tô Mạt dùng móng tay gạt gạt ở cạnh, giấy này bản thân có mấy tầng, cộng thêm dán vách bằng vải lụa các loại, tối thiểu có bảy tầng tám tầng, nhưng lại không cồng kềnh, có thể thấy được kỹ thuật làm giấy rất không tệ.
Nàng không nhịn được vểnh môi: "Thoạt nhìn hình như người này cũng không muốn độc ૮ɦếƭ Thẩm lão gia, hạ độc không phải rất nặng, chúng ta tới kịp thời, lão không đáng ngại, có thể là phát tiết một chút oán khí?"
"Có thể chính là vị Tử Lâm phu nhân hay không?" Thẩm Phỉ nhìn về phía Vân Thiếu Khanh: "Vân công tử, thuốc độc này căn bản có thể có sâu xa?"
Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: "Cái đó, bổn môn thật ra thì chủ yếu là trận pháp, độc dược gì đó, cũng không nổi danh. Nhưng đệ tử bình thường cũng phải học tập, tránh để bị người khác hại mà không thể giải độc. Loại độc chất này thật ra rất phổ thông, độc tính cũng không phải là rất mạnh, chỉ là có chút triền miên thôi, kể cả giải độc, cũng cần nằm giường bệnh cả tháng mới được."
Sắc mặt Thẩm Phỉ lập tức khẩn trương: "Tô tiểu thư, vậy sẽ không tạo thành tổn thương nghiêm trọng cho phụ thân chứ? Thật sự là tuổi lão gia cũng lớn, nếu như quá mức lợi hại, chỉ sợ sẽ bị hư hỏng thân thể."
Tô Mạt ý bảo hắn yên tâm: "Đại công tử xin yên tâm, ta nhất định sẽ tận lực chăm sóc thân thể lão gia."
Huống chi kẻ hạ độc này hình như cũng thương tiếc lão, căn bản cũng không muốn tổn thương hắn.
Nếu như vậy, ngược lại có chút đầu mối rồi.
Đầu óc Tô Mạt chuyển nhanh, lập tức liền có chủ ý.
Nàng nháy mắt với Vân Thiếu Khanh, sau đó làm bộ như không có việc gì nói: "Đại công tử, chỉ là mặc dù chúng ta bảo đảm như thế, nhưng cũng không thể bảo đảm có biến cố gì. Kẻ địch quá mức giảo hoạt, làm cho người ta khó lòng phòng bị, ngươi chính là phái thêm nhân thủ, tránh cho nàng âm thầm gia hại lão gia. Mặt khác, độc này mặc dù không đến nỗi nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng vẫn khó giải quyết, chúng ta cần mỗi ngày châm cứu cho lão gia, các ngươi cần mỗi ngày ba lượt cho lão gia uống thuốc, không thể gián đoạn."
Thẩm Phỉ tự nhiên nghe lệnh.
Tô Mạt lại nói: "Lão gia suy yếu, hết sức không đẻ người quấy rầy, ta xem ngoại trừ ta ra, những người khác liền tạm thời không nên tới nhìn."
Người nọ nếu như quan tâm lão gia, nhất định sẽ tìm cơ hội đến xem.
Có thể Tử Lâm phu nhân không ngờ tới, nàng hạ độc, lại để Tô Mạt chộp được nhược điểm.
Thẩm Phỉ hôm nay đối với Tô Mạt là nói gì nghe nấy, chỉ để An Thịnh cùng Thụy Thanh phục vụ lão gia ở trong phòng, trừ phi là Tô Mạt phân phó, không cho thay đổi.
Những người khác trong nhà cũng không cho tùy tiện tới thăm lão gia, đừng cho thêm phiền, nói là thăm, kết quả lại nháo lên.
Những nữ nhân kia, thật khiến người nhức đầu.
Mặt khác, dược liệu đều cần Tô Mạt hoặc là Lan Nhược xem qua, sau đó nấu ở trong sân phòng bếp nhỏ, nhất định phải để Thẩm Tam nhìn chằm chằm, không thể để xảy ra một chút không may.
"Cái đó, có thể tạm xin Vương gia, Tô tiểu thư còn có Vân công tử cũng dọn đến viện của gia phụ hay không? Tiểu nhân cũng ở tiểu khóa viện, tùy thân chờ đợi."
Thẩm Phỉ có tư thái khiêm nhường, lúc nhờ vả người vô cùng chân thành, làm cho không ai có thể cự tuyệt.
Tô Mạt nhìn Hoàng Phủ Cẩn một cái, nói: "Cẩn ca ca, hay là thế này cũng tốt."
Nếu Tô Mạt đã nói xong, Hoàng Phủ Cẩn sẽ không cự tuyệt, hắn nói: "Chính là lại phải phiền toái chư vị, chúng ta không sao cả, nơi nào cũng như nhau."
Hai người nói xong, Vân Thiếu Khanh một chút cũng không có dị nghị.
Sau đó mọi người thu thập xong gian phòng cho mấy người, mấy người Lan Nhược cũng dời qua, xong xuôi hết đã trời sáng rõ.
Tô Mạt rửa mặt một cái dùng điểm tâm của mình thì đi nghỉ ngơi.
Tô Mạt lớn tiếng phân phó: "Lan Nhược, ta muốn đi ngủ, trời sập xuống cũng đừng quấy rầy ta, nếu không ta sẽ tức giận."
Lan Nhược cười cười: "Tiểu thư, yên tâm, ai quấy rầy ngài, ta giết hắn."
Tô Mạt hài lòng đi ngủ.
Lan Như kinh ngạc nói: "Tỷ tỷ, tiểu thư làm sao vậy?"
Lan Nhược nhìn nàng một cái: "Không có chuyện của ngươi, đi ngủ đi."
Lan Như bĩu môi: "Tỷ tỷ, chúng ta là người tập võ, mấy ngày không ngủ được cũng không sao."
Lan Nhược cười không nói.
Lan Như liền đi tìm Lưu Hỏa.
Thụy Thanh cùng mấy người An Thịnh chăm sóc ông cụ, Tô Mạt cùng Lan Nhược mới vừa thi châm cho lão, bọn họ lau thân thể cho lão, nếu không luôn có một chút máu đen không sạch sẽ.
Thẩm lão gia hôn mê không thể ăn cơm, Tô Mạt cũng giao phó không thể cho lão uống canh, chỉ có thể hai canh giờ uống một chén thuốc.
Uống xong chén thuốc thứ nhất, bụng Thẩm lão gia ừng ực ừng ực, sau đó không thể khống chế mà bài tiết không ít vật bẩn, xấu vô cùng.
An Thịnh phục vụ, cũng không cảm thấy thế nào.
Chờ qua nửa ngày, lúc ăn cơm trưa, Thụy Thanh đột nhiên phát hiện mặt lão gia tử càng đen hơn, đôi môi ngược lại có chút huyết sắc, lập tức thực vội, để An Thịnh đến xem.
An Thịnh cũng sợ hết hồn: "Ai nha, nhanh đi nói cho Tô tiểu thư."
Thụy Thanh vội tìm tiểu nha đầu, đuổi nàng đi tiền viện tìm Tô Mạt.
Tiểu nha đầu kia rất nhanh trở lại, sắc mặt là bị làm khó, gấp gáp muốn khóc: "Thụy Thanh tỷ tỷ, Tô tiểu thư đang ngủ, Lan Nhược cô nương không cho quấy rầy."
Thụy Thanh nghe, vội la lên: "Ngươi không nói cho nàng lão gia không tốt sao?"
Tiểu nha đầu nức nở nói: "Ta nói, nhưng Lan Nhược cô nương chính là không chịu, ta đều đã khổ khổ cầu khẩn nàng."
Thụy Thanh mắng một tiếng” "Đồ vô dụng, tránh qua một bên đi."
Nàng lên tiếng chào An Thịnh, sau đó nói: "Ta tự mình đi mời Tô tiểu thư."
Kết quả nàng đến tiền viện, chỉ thấy Lan Nhược ở dưới lầu uống trà lim dim, nàng tiến lên hành lễ: "Lan Nhược cô nương, có thể thông báo một tiếng không, lão gia chúng ta có điểm không đúng, xin Tô tiểu thư đi xem một chút."
Lan Nhược liếc nàng một cái: "Thật xin lỗi, tiểu thư đang nghỉ ngơi, không thể quấy nhiễu."
Thụy Thanh gấp gáp, giọng nói cũng có chút nóng vội: "Vậy có thể xin Lan Nhược cô nương đi xem một chút hay không. Lão gia thật không được, nhìn sắc mặt đen hơn."
Lan Nhược thờ ơ nói: "Có gì mà ngạc nhiên, tiểu thư của chúng ta cũng đã ra tay, còn có thể như thế nào, các ngươi cứ dựa theo phân phó đi làm, không cần dài dòng. Mau trở về chăm sóc lão gia các ngươi thôi."
Thụy Thanh lại cầu xin nàng, Lan Nhược chính là không chịu nhả ra sau lại còn giận lên, dựng mày liễu lên, lạnh lùng thốt: "Ngươi không đi ta ném ngươi đi."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc