Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 718

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Tô Mạt ngoắc gọi Lưu Hỏa cầm Pu't, Lan Như liền bắt đầu bức họa.
Chờ Lan Như vẽ xong rồi, Tô Mạt nghiêng đầu nhìn một chút, nói với Hoàng Phủ Cẩn: "Cẩn ca ca, ngươi xem giống ai?"
Hoàng Phủ Cẩn liếc mắt một cái, Tam di nương mặt mày có một chút giống vị Tử Lâm phu nhân, phong cách Tứ di nương đoán chừng càng giống như Tử Quân phu nhân.
Nói như vậy, vị Thẩm lão gia tình thánh kia tìm hai thế thân cho người mình yêu?
Tô Mạt cười lạnh trong bụng, đột nhiên có mấy phần coi thường.
Thật không biết lão tìm hai vị di nương này, cho dù là giống như vị Tử Quân phu nhân, có thể nói gì?
Lão tình thâm?
Hừ, thật buồn cười, mới vừa rồi còn có dáng vẻ không dám nhìn bức họa, chẳng lẽ hằng ngày không phải nhìn những khuôn mặt giống đến mấy phần sao?
Đây chính là cái gọi là chuyển dời tình cảm?
Như vậy dưới cửu tuyền Tử Quân phu nhân không biết là vui vẻ hay là khóc rống đây.
Thương lượng một ít chuyện, mọi người tự mình đi nghỉ ngơi.
Lúc nửa đêm, không biết từ nơi nào truyền đến một hồi tiếng tiêu, nức nở nghẹn ngào khổ sở, lại sầu não triền miên, tràn đầy oán hận.
Trong gió đêm hình như có người đang khóc, âm thanh réo rắt thảm thiết, xót thương động lòng người, ngược lại lại làm người ta sợ hãi.
"Thẩm Phàm Không, Thẩm Phàm Không, người ngụy quân tử, người bạc tình lang......"
Âm thanh nữ tử như khóc như kể, từ xa đến gần, âm thanh kia giống như không phải người, trống rỗng, khô héo, tràn đầy tố cáo.
Thẩm Phàm Không chợt mở mắt: "Tử Quân!"
Lão ngồi thẳng, mắt trừng lớn mà nhìn một chỗ trong bóng tối.
Ở bên ngoài nha đầu gác đêm Thụy Thanh vội bưng cây nến tiến lên: "Lão gia, ngài gặp ác mộng."
Thẩm Phàm Không lúc này mới cảm giác một đầu một thân mồ hôi, ướt nhẹp, có chút khó chịu.
Thụy Thanh châm đế đèn để trên bàn con bên cạnh, nhấc màn lên, khiến Thẩm lão gia được ánh đèn bao bọc: "Lão gia có muốn lấy nước cho ngài tắm một cái hay không?"
Thẩm lão gia lắc đầu một cái, lục lọi một chú, mò tới bộ họa trục kia: "Không cần, ngươi lui ra đi."
Thụy Thanh đáp, lui xuống, nhưng cũng không dám ngủ, ở trên giường phòng ngoài tiếp tục thiêu thùa may vá, thỉnh thoảng chợp mắt.
Âm thanh bên ngoài kia hình như không tồn tại, có thể là nghe nhầm, Thẩm lão gia thở ra, lần mò bức họa kia, chậm rãi mở ra.
Mặc dù người trong bức họa không còn, nhưng hắn lại hình như còn có thể thấy rất rõ ràng, nơi nào đặt Pu't, nơi nào phác hoạ, nơi nào đặc tả, nơi nào phải sửa......
Đều là lão tập trung vẽ, bao hàm tình cảm của lão dành cho nàng.
Lão nhẹ nhàng, dùng ngón tay miêu tả từng điểm một, lông mày nàng, mắt của nàng, môi của nàng......
Cuối cùng khó kìm lòng nổi, lão nâng lên bức họa, cúi đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên vị trí vốn là môi nữ tử.
Lúc này nơi xa lại truyền tới tiếng tiêu, xen lẫn giọng nữ tử thấp giọng mắng.
Thẩm lão gia giật mình một cái, cả người đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, máu giống như bị đông lại.
Âm thanh kia chợt gần lại, hình như đang ở ngoài cửa sổ, gió lay động quần áo của nàng, phiêu diêu muốn bay.
"Thẩm Phàm Không, người thay lòng đổi dạ, ngụy quân tử......"
Thẩm lão gia chợt phi thân đánh tới hướng cửa sổ.
Gió đêm quá mát, Tô Mạt có chút lạnh, quấn chặt lấy chăn, nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Lan Nhược.
Nàng nghe ra được.
"Lan Nhược, sao rồi?" Nàng đứng dậy.
Lan Nhược trực tiếp vào cửa: "Tiểu thư, Tam công tử nói, Thẩm lão gia trúng độc."
"Trúng độc?" Tô Mạt cau mày, "Khi lão trong phòng mình?"
Lan Nhược gật đầu: "Đúng, Đại công tử nhờ Tam công tử mời chúng ta qua giúp một tay."
Có thể xảy ra quá đột ngột, lại quá kỳ lạ, bọn họ trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp, dù sao cũng không sợ bọn họ biết, dĩ nhiên là tới tìm nàng rồi.
"Ta lập tức rời giường."
Tô Mạt mặc quần áo, xuống đất, Lan Nhược giúp nàng mặc xong áo khoác, Hoàng Phủ Cẩn đã ở ngoài cửa rồi.
Đợi hai người xuống lầu, Vân Thiếu Khanh cũng đã mặc chỉnh tề, chờ đợi ở trong viện.
Lúc này đã quá nửa đêm, không trăng không sao, chỉ có đèn ***g ở hành lang phía dưới nhẹ nhàng lắc lắc, tản ra ánh sáng mờ mờ.
Thẩm Tam thay đổi dáng vẻ thường ngày không nhanh không chậm, cười ha hả không đứng đắn, hôm nay sắc mặt nghiêm túc: "Vương gia, chuyện đột nhiên xảy ra, chỉ có thể xin mấy vị đi qua xem một chút."
Mặc dù Thẩm phủ nuôi không ít năng nhân dị sĩ, người cao võ công cũng không ít, nhưng dính dáng đến bí mật gia tộc, chuyện này mấy người Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đã biết, không bằng để cho bọn họ đi luôn.
Hơn nữa, tự nhiên bọn họ so với đám cao thủ kia thì cao minh hơn.
Mấy người đi theo Thẩm Tam vội vã đi tới phòng ngủ của Thẩm lão gia.
Lão cũng không ở cùng chỗ với lão phu nhân, hai người phân chỗ ở, lão có lúc sẽ ngủ lại ở di nương viện, nếu như không có việc thì an giấc tại phòng mình.
Đêm qua bởi vì nhiều chuyện, lão muốn nghỉ ngơi, cận thân đại nha hoàn Thụy Thanh phụ trách chăm sóc cuộc sống thường ngày của lão.
Thụy Thanh cũng không phải thị t***, chỉ là nha hoàn, vốn chăm sóc lão là Tứ di nương, mấy ngày nay Tứ di nương bởi vì lo lắng cho nữ nhi Thẩm Tinh Tinh, cộng thêm bị bệnh thương hàn, bệnh ở trong phòng, cũng không ra ngoài.
Thụy Thanh gấp đến độ xoay quanh, còn có An Thịnh cùng mấy lão bộc nhân khác, đều là đi theo lão gia tử từ bé.
Bởi vì Thẩm Phỉ phong tỏa tin tức, lại để cho người canh giữ viện, cho nên mấy di nương cũng không tới, lão phu nhân cũng không phái người tới xem.
Thẩm Phỉ đón mấy người vào, để Thụy Thanh vén màn lên cho mấy người Hoàng Phủ Cẩn nhìn.
Tô Mạt tiến lên nhìn, sắc mặt Thẩm lão gia bầm đen, đôi môi biến đen, hai mắt nhắm nghiền, quả nhiên là trúng kịch độc.
Nàng nói với Lan Nhược đi theo đằng sau: "Lấy châm bao."
Lan Nhược lấy ra châm bao, bày kim châm ra, lấy R*ợ*u cồn trừ độc trước, lại lau sạch đưa một cây nhỏ dài cho Tô Mạt.
Mấy người Thẩm Phỉ nhìn nàng cũng không đốt kim châm trên lửa, trực tiếp sử dụng R*ợ*u xức lại châm cho phụ thân, có lòng muốn nhắc nhở, chỉ là nghĩ phụ thân trúng độc sâu như vậy, chỉ sợ cũng không xong.
Tay trái Tô Mạt bắt mạch cho Thẩm lão gia, thử dò xét một chút, liền từ từ vân vê kim châm đâm vào hổ khẩu của lão.
Ngón tay Thẩm lão gia run rẩy cử động.
Tô Mạt nói: "Lão gia mặc dù trúng độc, nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng, ta giúp kim châm trừ độc, lại viết phương thuốc, các ngươi nhanh chóng sắc thuốc."
Nói qua nàng liền để tất cả mọi người lui về phía sau, chỉ để lại hai người Thụy Thanh cùng Lan Nhược giúp một tay, sau đó châm cứu cho Thẩm lão gia.
Nàng để Lan Như viết một toa thuốc, giao cho Thẩm Phỉ, để cho bọn họ đem đi sắc.
Thẩm Phỉ không dám khinh thường, cho người phối thuốc, sau đó xin Tô Mạt xem qua, để người thân tín thức đêm canh ở phòng bếp nhỏ của Thẩm lão gia.
Để tránh có người đầu độc, hắn lại để cho Thẩm Tam đi nhìn chằm chằm.
Vân Thiếu Khanh nhìn một vòng, chỉ có cửa sổ có một chút tổn hại, những cái khác không có dấu vết đánh nhau: "Xin hỏi Thẩm lão gia bị đánh lén sao? Trúng độc như thế nào?"
Thẩm Phỉ xấu hổ nói: "Chúng ta chỉ nghe âm thanh có người thổi tiêu, sau người làm báo lại, nói lão gia trúng độc, vội vàng chạy tới. Người báo lại, chính là Thụy Thanh cô nương vẫn chăm sóc gia phụ."
Thụy Thanh xoay người lại cung kính nói: "Lão gia nằm mơ, sau khi tỉnh lại sẽ không ngủ, ngồi ở giường, có nô tỳ bên ngoài chờ đợi. Sau đó liền nghe được âm thanh lộn xộn lung tung, lão gia gọi tên ai đó như là Tử Quân. Nô tỳ cũng chỉ là nhắm mắt lại một chút, chỉ nghe thấy lão gia kêu thảm một tiếng, đã ngã dưới cửa rồi."
Nàng cúi đầu lau lau lệ, nàng từ mười tuổi liền theo Thẩm lão gia, vẫn trung thành cảnh cảnh, hôm nay mười tám tuổi rồi, Thẩm lão gia làm chủ, muốn đem nàng gả cho một vị quản sự trong phủ.
Là sống ૮ɦếƭ của Thẩm gia gia, biết gốc biết rễ, Thẩm Phỉ biết nàng sẽ không có gì để hiềm nghi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc