Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 717

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vân Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, nói: "Chỉ có sư tỷ của ta mới có thể có trận pháp kia, kể cả là thân tỷ muội, cũng không thể khởi động trận pháp."
"Tử Quân phu nhân này có thể dạy cho muội muội của nàng không?"
Dù sao hai người đã cùng chung sống một đoạn thời gian.
Vân Thiếu Khanh lắc đầu: "Không thể nào, muốn học tập công phu bổn môn, không phải dễ dàng như vậy, trung gian sẽ có rất nhiều chuyện phức tạp, sư tỷ am hiểu sâu đạo này đi nữa, không thể nào tùy tiện dạy cho người khác."
Tô Mạt đứng dậy, nhìn về phía Thẩm lão gia: "Như vâyh xem ra, Tử Quân phu nhân ૮ɦếƭ sớm, hôm nay còn có thể phát động trận pháp, nên là Tử Lâm phu nhân, có thể Tử Lâm phu nhân mới là sư tỷ Vân công tử rồi. Lão gia phải cẩn thận nhiều hơn, vị Tử Lâm phu nhân kia chắc hẳn đã lẻn vào trong phủ."
Thẩm lão gia giống như cũng đồng ý là Tử Lâm trong hạ độc canh giải R*ợ*u.
Nếu như nàng đã tồn tại, như vậy thì coi như là thân tín của hắn có võ công, nàng nếu muốn lặng lẽ hạ độc không muốn người biết, cũng có thể làm được.
Sắc mặt Thẩm lão gia ngưng trọng, nhìn về phía Thẩm Phỉ: "Ngươi đi lên tiếng chào hỏi với Kim Đỉnh Tán Nhân, xin hắn dẫn người vào ở trong nhà, tăng cường tuần tra đề phòng, vạn vạn không thể để cho nàng tới làm loạn, càng không thể tổn thương khách quý."
Nhiều năm như vậy Tử Lâm cũng không biết mai phục ở đây không, cũng không xuống tay với hắn, như vậy rất có thể, nàng hướng về phía Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt tới.
Thẩm Phỉ lĩnh mệnh, đi an bài.
Thẩm lão gia hướng Thẩm Tam nói: "Ngươi phái thêm người, bảo vệ Vương gia, ngoài ra không để người trong phủ đi lại lung tung, càng không cho phép lén lút tiếp xúc với người ngoài."
Sau đó lão hướng Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh chắp tay một cái: "Mấy vị không ngại nghỉ ngơi trước, có chuyện chúng ta ngày mai lại nói."
Mấy người hoàn lễ, Thẩm lão gia liền cầm bức họa trống không mang theo An Thịnh rời đi.
Thẩm Tam bồi đám người Hoàng Phủ Cẩn trở về.
Trên đường Vân Thiếu Khanh nói: "Vương gia, tam công tử, Tô tiểu thư, ta có ý này."
Mấy người nhìn về phía hắn, người như Vân Thiếu Khanh không nghĩ kế lung tung, chỉ cần mở miệng chính là đúng trọng tâm.
Hắn khoa tay múa chân một cái: "Ta muốn có thể bày bố một tòa trận pháp trong phủ, chỉ cần gia sư tỷ xuất hiện, là có thể cảnh tỉnh nàng. Mặc dù không thể vây khốn nàng, nhưng cũng ít nhất sẽ không để nàng tự nhiên qua lại."
Tô Mạt hiếu kỳ nói: "Vân công tử, cái ngươi học khác với lệnh sư tỷ sao? Có thể khắc chế lẫn nhau sao?"
Vân Thiếu Khanh cười cười, dưới ánh sáng lung linh của mái hiên lưu ly càng thêm tuấn tú thoát tục: "Ta là đệ tử quan môn của sư phụ, sư phụ tuổi già rất tịch mịch, vừa nuôi lớn ta, vừa dạy ta công phu trận pháp, có thể nói cơ hồ đem toàn bộ sở học trọn đời dạy cho ta. Mà sư tỷ ta là người thông minh, nhưng cũng chỉ vì cái trước mắt, căn bản chỉ học một chút công phu cùng trận pháp có tính công kích mạnh, nhưng tác dụng chậm lại chưa đủ, vả lại nhốt không mạnh, sư phụ nói, chỉ cần ta chịu có tự tin, kiên nhẫn, không cần phải sợ, liền nhất định có thể thắng sư tỷ."
Nghe hắn nói như thế, mấy người thở phào nhẹ nhõm, lại thêm mấy phần tự tin.
Thẩm Tam nói: "Nói không chừng lệnh sư tỷ đã hội họp với Doãn Thiếu Đường, một người giỏi trận pháp, một giỏi về âm mưu quỷ kế, chúng ta vẫn cẩn thận thì hơn."
Đang khi nói chuyện, liền vào nhà chính.
Trong nhà một người đứng dậy, ra đón, lại là Nhạc Phong.
Nàng cúi người: "Vương gia, Phong nhi muốn cáo từ, sáng mai tính toán tìm chỗ biểu cữu nương tựa đi, tự do phóng khoáng quấy rầy Vương gia cùng tiểu thư nhiều ngày như vậy, Phong nhi thật xin lỗi."
Nàng nói xong một cách tự nhiên, không có một chút thương cảm, ngược lại đều là áy náy.
Thật ra khiến người không nhẫn tâm.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Sao đột nhiên nói phải đi, không phải đã thương lượng xong rồi sao, ta cùng tiểu thư sẽ tiễn ngươi đi tìm Nhạc tướng quân, chỉ là mấy ngày nay bận rộn, nên đợi chút."
Nhạc Phong nhi lắc đầu, nhẹ nhàng cắn môi dưới: "Không, Vương gia, ta biết rõ ngài vì tốt cho ta, mà ta không thể làm ngài tăng thêm gán***. Ca ca ta phạm vào luật pháp, là tiên đế hạ chiếu lưu đày, nếu như bệ hạ nể mặt vương gia thả hắn, chỉ sợ sẽ khiến bệ hạ đối với Vương gia sinh ra lòng kiêng kỵ, ngược lại không tốt. Phong nhi tình nguyện an tâm chờ, chờ thời gian trôi qua, bệ hạ chân chính tha thứ ca ca, sau đó mới có thể một nhà đoàn tụ."
Nghe nàng hiểu chuyện như thế, Tô Mạt quá kinh ngạc, Nhạc Phong nhi đổi tính?
Như thế ngược lại thật tốt lắm, cũng tiết kiệm phiền toái cho bọn họ.
Nàng nói: "Dù vậy, trước hết ngươi cũng chờ một chút, hôm nay chúng ta nguy cơ tứ phía, dù sao bây giờ rời đi cũng không an toàn."
Nhạc Phong nhi cảm kích như sắp khóc: "Đa tạ tiểu thư quan tâm, trước kia đều là Phong nhi không hiểu chuyện, kính xin tiểu thư tha thứ."
Tô Mạt khoát khoát tay: "Qua rồi cũng thôi. Ngươi trở về trước đi thôi, không nên cảm thấy thẹn thùng, an tâm ở nơi này, chuyện xong, chúng ta sẽ xuất phát."
Nhạc Phong nhi thấy bọn họ đều nói như vậy, mình cũng không nên kiên trì nữa, cúi người, liền cáo từ mấy người mà rời đi
Thẩm Tam nhìn bóng lưng của nàng một cái, kinh ngạc hỏi Tô Mạt: "Nữ hài tử các ngươi đều là hay thay đổi như vậy sao?"
Tô Mạt bĩu môi: "Nếu nói về nữ nhân, Tam công tử không phải có quyền lên tiếng nhất sao?"
Nơi này hắn chính là kẻ duyệt nhân vô số, đi qua vạn bụi hoa, còn hỏi nàng?
Thẩm Tam cười mỉa, để cho bọn họ sớm nghỉ ngơi một chút, hắn còn về an bài, để người ta cẩn thận hầu hạ.
Thẩm Tam vừa đi, Vân Thiếu Khanh liền cũng trở về suy tư chuyện bày trận, Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn ngồi xuống nói chuyện.
Lan Nhược liền tiến vào, hồi báo tình huống cho bọn hắn.
"A Lí đưa tới tin tức, Lưu Vân quả thật bị Bạch y nhân đuổi giết, chỉ là không có nguy hiểm, bọn họ đi hướng tây, người của chúng ta vẫn âm thầm theo dõi."
Nghe Lưu Vân không có nguy hiểm Tô Mạt liền không lo lắng, lệnh để người tiếp tục giám thị.
Nàng hướng Lan Như: "Thẩm phủ có gì dị thường hay không?"
Lan Như tính tình hoạt bát, dịu dàng, có khả năng làm thân tốt, rất dễ dàng hoà mình với người xa lạ, cho nên nàng phụ trách ở Thẩm phủ đi dạo một chút, quan sát một chút.
Lan Như nói: "Hậu viện nhìn bình thường, thật ra thì lộn xộn lung tung, chỗ các di nương, các thiếu gia tiểu thư, bọn nha đầu, ma ma, không ngừng lục ***c đấu đá, những thứ này nhưng mà ngược lại lại là bình thường. Thẩm lão phu nhân vẫn ăn chay niệm Phật, trong một ngày hơn phân nửa thời gian đóng cửa ở Phật Đường. Đại di nương Nhị di nương không được quản sự, thường đi theo lão phu nhân niệm Phật. Ngày thường là Tam di nương cùng Tứ di nương hầu hạ Thẩm lão gia, cho nên tranh giành lẫn nhau cũng nhiều. Hôm nay Thẩm Tinh Tinh cùng Tam di nương còn có Tứ tiểu thư còn giống như đánh nhau. Cũng chỉ là vì những chuyện lông gà vỏ tỏi."
Thẩm Tinh Tinh ở nhà làm mưa làm gió, đi ra ngoài mấy ngày, sau khi trở về phát hiện muội muội Thẩm Băng Băng hưởng thụ một chút đặc quyền của mình, rất tức giận.
Nàng lý luận cùng Tam di nương cùng Thẩm Băng Băng, kết quả ngược lại bị hai mẹ con đó trách móc, bộ dáng không nhìn sắc mặt nàng.
Thẩm Tinh Tinh giận quá mới đi tìm lão gia cùng Thẩm Phỉ tìm chỗ dựa, kết quả Thẩm Phỉ đuổi người bằng cách để tiểu quản sự kia đi, hai người kia lại càng không coi là quan trọng.
Thẩm Tinh Tinh phát giận trong phòng nàng ta, đập không ít thứ, sau có lão phu nhân sai ma ma tới khiển trách đôi câu mới đàng hoàng.
"Mấy vị thiếu gia kia như thế nào?" Tô Mạt hỏi.
Lan Như nghĩ rồi nói: "Tứ thiếu gia Thẩm Vĩnh, là người cô độc, trầm mặc ít nói, Ngũ thiếu gia Thẩm Hoa, thoạt nhìn rất đơn thuần, là một thiếu gia được nuông chiều. Tam di nương cùng Tứ di nương tầm 40 tuổi, chỉ là xem ra như 30, được bảo dưỡng rất tốt, dung mạo tất cả đều là cực tốt."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc