Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 715

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Thiếu chút nữa nhốt chúng ta ở bên trong. Hơn nữa dọc theo đường chúng ta xuôi nam, cũng mấy lần bị sát thủ áo trắng đánh lén, thái độ thề phải lấy tánh mạng ta cùng Vương gia. Cho nên cũng không phải chúng ta trốn tránh, ta cùng Vương gia nhất định phải tìm ra hung thủ, nếu để cho Thẩm lão gia có chút không tiện, kính xin tha lỗi nhiều hơn."
Mặc kệ nói thế nào, việc này cũng dính tới bí mật Thẩm lão gia, rất có thể là một đoạn tình sử đau lòng.
Nhưng liên quan tới sự tình trọng đại, cũng không có biện pháp.
Thẩm lão gia nhàn nhạt thở dài, làm như lọt vào trong ký ức, chốc lát, lão giật giật, chậm rãi nói: "Lại nói cũng là chuyện hơn ba mươi năm trước rồi."
Lão do dự một chút, tiếp tục nói: "Thật ra thì nói trắng ra là, cũng chỉ là tuổi trẻ khinh cuồng thôi, một đoạn tình cảm của người trẻ tuổi."
"Nàng tên Tử Quân, là nữ hài tử ta quen ở ngoài, dịu dàng khéo léo, chỉ là gia phụ hết sức phản đối. Người trẻ tuổi, dĩ nhiên là bốc đồng, chúng ta đang ở cùng nhau. Sau lại xảy ra một ít chuyện, đưa đến chúng ta chia chia hợp hợp, từ yêu sinh hận. Gia phụ về sau khi qua đời, một lần vô tình, ta biết thật ra thì nàng không có nhu nhược thế, tất cả cũng chỉ là giả vờ. Ta thậm chí còn biết, thì ra là nàng chính là người *** gia phụ, trong cơn tức giận ta đi tìm nàng lý luận."
Nói tới chỗ này, lão hừ cười một tiếng, không biết là tự giễu hay là gì.
Lúc lão kể chuyện xưa, giọng nói cũng rất bình thản, thậm chí giống như là đang kể chuyện xưa của người khác, tâm tình không có một tia gợn sóng.
"Ta tự nhiên không phải là đối thủ của nàng, nàng chẳng những công phu lợi hại, còn có một chút yêu môn tà thuật, có thể sử dụng mấy cây hoa liền nhốt ta ở bên trong. Chỉ là, cuối cùng nàng vẫn không giết ta, mà là thả ta, sau lần đó, chúng ta lại cũng không gặp mặt. Tòa biệt viện vẫn do Mạc quản sự trông nom. Mạc quản sự là một tên ăn xin chúng ta cứu thời đó, làm quản gia của nàng. Trận pháp các ngươi nói, chắc hẳn cũng là nàng bày."
Cũng chỉ là mấy câu nói, Tô Mạt lại cảm thấy Thẩm lão gia giống như nói xong thì mệt ૮ɦếƭ đi, đang cực lực khắc chế cái gì.
Hơn nữa một đoạn tình cảm như vậy, nàng tin tưởng, ban đầu nhất định là rung động lòng người khắc cốt minh tâm, thế nhưng có thể sử dụng phương thức như thế nói ra, chỉ sợ giấu giếm cũng không ít.
Vân Thiếu Khanh thấy lão dừng lại, liền hỏi: "Thẩm lão gia, xin hỏi vị Tử Quân phu nhân kia, hôm nay ở nơi nào?"
Sư phụ chưa nói tên tuổi sư tỷ, nhưng mà hắn biết lớn hơn hắn không ít, nói không chừng liền là vị Tử Quân phu nhân kia.
Bởi vì trừ nàng, không người nào có thể làm ra một trận pháp giống sư phụ như vậy.
Thẩm lão gia mặt lộ vẻ bi thương, mặt mày ép tới thật thấp, lão trầm trầm nói: "Nàng ૮ɦếƭ rồi."
"૮ɦếƭ?" Vân Thiếu Khanh cả kinh lập tức đứng lên, "Không thể nào! Nếu như sư tỷ đã không còn ở nhân thế, như vậy trận pháp này là ai điều khiển?"
Trận pháp của bọn họ bất đồng với của những người khác, trận pháp quá mức thâm ảo uy lực cường đại, trừ phi là đối địch, nếu không trong ngày thường coi như phòng ngự, tuyệt đối cũng sẽ không triển khai toàn bộ trận pháp.
Nếu sư tỷ ૮ɦếƭ rồi, đã thành thói quentừ nhỏ, nàng cũng sẽ tắt trận pháp, sẽ không tạo thành tổn thương với người vô tội.
Huống chi, coi như trận pháp lợi hại, nếu như không có trận chủ chỉ huy, nó cũng không thể tất cả phát huy tác dụng.
Cho nên hắn khẳng định lúc ấy có người đang trong trận.
Chỉ là nàng chạy trốn quá nhanh, hắn còn phải cứu người, không còn kịp đuổi theo nữa.
Tô Mạt nhìn về phía Thẩm lão gia: "Lão gia, nhưng không thể xác định chắc chắn?"
Thẩm lão gia thở dài: "Thật ra thì cũng không có gì, Tử Quân đích xác là ૮ɦếƭ rồi, ta tận mắt nhìn thấy, chỉ là...... Nàng có một muội muội, là một năm sau khi ta biết Tử Quân có tới tìm nàng. Nàng còn lợi hại hơn so với Tử Quân, theo các ngươi nói, có thể càng giống như là nàng gây nên."
Bên kia Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam đều là cảm xúc phập phồng, không ngờ phụ thân vẫn còn có một đoạn chuyện cũ như vậy.
Bọn họ lại không biết gì cả.
Thẩm Phỉ cũng may, là người chững chạc, mà Thẩm Tam cũng có chút táo bạo, xem ra mình tính tình hoa hoa, ngược lại là truyền từ phụ thân.
Không trách được mẫu thân căm thù đến tận xương tuỷ tính tình này của hắn.
Chỉ là vì sao người trong nhà chưa bao giờ nhắc qua?
Vân Thiếu Khanh chắp tay một cái: "Thẩm lão gia, có thể nói một chút tình huống của vị Tử Lâm phu nhân kia không? Hôm nay ở nơi nào?"
Thẩm lão gia lắc đầu một cái: " Sau khi Tử Quân ૮ɦếƭ, nàng hận ta tận xương, một ngày Tuyết Dạ thích sát ta, ai biết cuối cùng lại không xuống tay, xoay người đi luôn. Sau lần đó, lão phu không còn gặp qua nàng."
Ánh sáng trong mắt Vân Thiếu Khanh dấy lên lại dập tắt, xem ra vẫn là không thu hoạch được gì, vốn còn tưởng rằng sẽ hoàn thành được sứ mệnh tìm được sư tỷ rồi.
Tô Mạt cảm thấy hắn mất mát, nhìn hắn một cái: "Có thể xin lão gia vẽ hai bức họa cho Vân công tử không?"
Chính Vân Thiếu Khanh cũng không biết sư tỷ mình, ngàn dặm xa xôi tới tìm người, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy.
Nhắc tới cũng kỳ quái, sư phụ hắn làm thế nào biết đồ đệ mình làm ác ở bên ngoài?
Theo cách Thẩm lão gia nói, đó cũng là chuyện mấy thập niên trước
Cứ như vậy...... Nàng không khỏi có chút tò mò, sư phụ Vân Thiếu Khanh chẳng phải là lão đầu tử gần trăm tuổi?
Thẩm Tam cũng vô cùng hiếu kỳ, muốn nhìn một chút nữ nhân kia rốt cuộc trông thế nào, lại có thể làm phụ thân xuất hiện thần thái vẻ mặt như thế.
Phải biết, ở trong trí nhớ Thẩm Tam, cơ hồ phụ thân đều là tươi cười rạng rỡ, chưa từng có vẻ mặt trầm trọng.
Mặc kệ gặp phải chuyện lớn gì, lão đều có thể cười cười giải quyết.
Thẩm lão gia vịn tay vịn ghế từ từ đứng dậy, lão bộc bên người hắn vội vàng tiến lên đỡ lão.
Thẩm lão gia khoát khoát tay, phân phó: "An Thịnh, ngươi đi mở phòng kho, lấy cái hộp gỗ đen tới đây."
An Thịnh một mực đứng phía sau lão, như người tàng hình, đáp một tiếng, cáo lui xuống.
Thẩm Tam đuổi theo nói giúp hắn, An Thịnh nhìn hắn một cái: "Tam công tử, không cần, lão nô tự đi là tốt rồi."
Nếu nói phòng kho, cũng không phải công khai của Thẩm gia hoặc phòng kho bí ẩn của gia đình chỉ chủ nhân biết, mà là phòng kho bí mật của mình Thẩm lão gia, phu nhân cũng không biết, chỉ có lão bộc cận thân biết.
Lịch đại Thẩm lão gia, đều phải có phòng kho bí mật này, đời đời tương truyền.
Mấy người đang trong phòng, tất cả mọi người không nói lời gì, ngay cả chủ nhân Thẩm lão gia cũng giữ vững trầm mặc.
Thẩm Phỉ hiểu rõ cha của mình, biết lão lúc này cảm xúc kích động, nhưng là vừa không muốn biểu hiện ra, nhưng cũng không thể né tránh trốn tránh, đổ xuống đầu khách, cho nên tình nguyện như vậy.
Dù sao mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng sẽ không so đo.
"Cha, các người sao còn ở đây? Con tìm người có chuyện đây."
Một đạo âm thanh thanh thúy, mang theo chút điêu ngoa cùng nũng nịu, phá vỡ sự yên lặng.
Thẩm Tinh Tinh dẫn Phỉ Thúy cùng Linh Đang, bĩu môi, bước nhanh đến.
Thẩm lão gia nhìn nàng một cái: "Khách nhân ở đây, không cần ồn ào, cố tình gây sự."
Thẩm Tinh Tinh bất mãn dậm chân một cái: "Cha, cũng đã trễ thế này, ngài cũng nên để khách nghỉ ngơi, Vương gia người ta cũng mệt nhọc một ngày, cũng nên nghỉ ngơi."
Thẩm lão gia không khỏi có chút nóng mặt, xem ra chính mình là quá nuông chiều nàng, nhìn Thẩm Phỉ một cái: "Ngươi làm đại ca như thế nào."
Thẩm Phỉ lập tức biết mình là bị giận chó đánh mèo, bị liên lụy, có lúc phụ thân không vui mắng các đệ đệ muội muội, sẽ khai đao với hắn, nói hắn không dạy tốt.
Thẩm Phỉ vội vàng khom người, cung kính nói: "Cha, nhi tử biết sai."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc