Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 714

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn nội lực tinh thâm, mặc dù cách xa một chút, tự nhiên vẫn nghe thấy nội dung nói chuyện giữa nàng và Thẩm Tinh Tinh, giờ Thẩm Tinh Tinh bị nàng làm cho cáu mà bỏ đi, nàng lại vẫn như cũ cười tủm tỉm, ánh mắt thông minh, làm cho người ta cơ hồ không thể tầm mắt.
Vân Thiếu Khanh cười cười: "Trước mắt còn không có, chỉ là chỉ cần Thẩm phủ này có trận pháp sư tỷ bày ra, trận pháp khởi động ta liền sẽ phát giác."
Thật ra thì trận pháp không khởi động, bằng vào sự thông minh của hắn cùng kinh nghiệm, cũng có thể có cảm giác, chỉ là không thể chính xác 100%, hắn không muốn ngộ nhỡ có cái gì sai lầm, làm cho người ta cảm giác mình khoác lác, cho nên nói phải nói ít đi một chút.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn một chút, nói: "Chúng ta trở về đi thôi."
Chắc hẳn Thẩm lão gia cũng phải nghĩ đến rồi, gặp chuyện lâm nguy không loạn, nên biết xử lý như thế nào, là tư cách cần thiết ở những người như bọn họ.
Quả nhiên, lúc bọn họ trở về, ở cửa ra vào gặp Thẩm Tam, hắn chào đón: "Ta đang muốn đi tìm mấy vị đây, trong vườn đã tối, đi dạo quanh một chút là được, thời gian cũng đủ pha ly trà rồi. Gia phụ đã chuẩn bị xong."
Trong phòng khách đã bố trí qua lần nữa, thanh tẩy sạch sẽ, hiện đang nấu trà, trong phòng tràn ngập hương trà nhàn nhạt.
Thẩm lão gia ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư một bên, sắc mặt trầm ngưng, chỉ là cũng không còn hốt hoảng.
Lão đứng dậy thi lễ, xin mấy vị ngồi xuống.
"Lão phu có đôi lời muốn thỉnh giáo Vương gia." Lão làm tư thế mời, Thẩm Phỉ tự mình dâng trà lên.
Hoàng Phủ Cẩn ý bảo hắn cứ hỏi.
Thẩm lão gia cẩn thận mở miệng: "Lão phu muốn biết, Vương gia lần này tới, là chuyện riêng tư hay công vụ. Là Thánh thượng muốn hỏi, hay là Vương gia không có lời giải."
Là ai có sự khác nhau rất lớn.
Hoàng Phủ Cẩn khẽ mỉm cười: "Thẩm lão gia quá lo lắng, mặc kệ vì công hay vì tư, chỉ cần Thẩm lão gia vô tội, cũng sẽ không giận chó đánh mèo."
Hắn bảo đảm, chỉ cần Thẩm gia không chủ động tham dự trong âm mưu kia, dù là bị người ám toán hoặc là liên luỵ, cũng sẽ đặc xá Thẩm gia vô tội.
Thẩm lão gia gật đầu một cái, thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì mời hỏi đi, lão phu tất nhiên tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn (biết gì nói đó)."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt, ý bảo nàng có cái gì muốn hỏi liền hỏi.
Tô Mạt đứng dậy, hướng Thẩm lão gia thi lễ: "Lão gia, chúng ta mặc dù mới quen, nhưng là tương giao đã lâu, ta rất hâm mộ ngài. Hơn nữa sự hợp tác của chúng ta cũng rất vui vẻ, thành công nổi bật. Những thứ này liên quan tới sự đắc lực của những người hầu của lão gia, trong kinh thành có Kim Chưởng Quỹ của ngân hàng tư nhân, rốt cuộc là hắn tự làm chủ hay có người bày mưu đặt kế, lại dám cùng hợp mưu Quân gia Nam Trạch, nuôi một nhóm sát thủ áo trắng ở trong kinh."
"Kim Chưởng Quỹ chạy trốn rồi, trong kinh thành cũng xảy ra một ít chuyện, có tin tức tỏ rõ, những Bạch y nhân kia có thể từ nơi khác vào kinh thành, là dựa vào quan hệ của Thẩm gia. Nói trắng ra là, là dựa vào việc hợp tác giữa ta và lão gia, giúp cho họ có cái lợi này, được Thẩm gia dùng danh nghĩa Ngân tiêu sư đưa vào kinh thành."
Tô Mạt đã hiểu rõ, vốn sự nghiệp của Thẩm gia đều nam phương, mặc dù bọn họ được Hoàng đế ban thưởng, cũng có vinh dự rất lớn, nhưng Hoàng đế cũng kiêng kỵ bọn họ.
Cho nên cơ hồ ngầm hiểu lẫn nhau, việc của Thẩm gia sẽ không làm ở kinh thành.
Lần này cũng là Tô Mạt hợp tác cùng Thẩm lão gia, coi như là Tả phu nhân làm trung gian dẫn đầu, hai nhà đã đạt thành nhận thức chung, hợp mở ngân hàng tư nhân.
Dù sao ngân hàng tư nhân của Thẩm gia có thực lực mạnh hơn, uy tín tốt hơn, thương nhân cùng quan phủ đều thích tới hợp tác.
Tô Mạt mượn Thẩm gia kiếm tiền, Thẩm gia mượn Tô Mạt kéo dài thế lực đến kinh thành.
Sau đó mới xuất hiện Bạch y nhân mượn dùng thân phận tiêu sư bí mật vào kinh.
Cái này không thể không khiến Tô Mạt hoài nghi.
Vẻ mặt Thẩm lão gia nặng nề, ánh mắt chuyên chú mà nghiêm túc, lão cũng không phủ nhận: "Ban đầu hợp tác cùng Tô tiểu thư, lão phu nghĩ cũng đúng là muốn mở rộng sự nghiệp của Thẩm gia. Hơn nữa tiến vào kinh thành, nếu như có cơ hội, cũng hy vọng có thể quan hệ với huân quý thậm chí cả hoàng thân quốc thích thêm mật thiết. Như vậy nếu như có sự tình gì, Thẩm gia chúng ta cũng sẽ không ứng phó không kịp, hoặc là nên làm như thế nào, cũng có thể kịp thời có chỉ điểm, tránh lại mù mờ."
Cho tới bây giờ thương nhân phú quý một phương, kết quả đều không tốt như vậy.
Dù cẩn thận giữ bổn phận, Hoàng đế cũng sẽ có ý đồ với hắn, nếu là có hoàng thân quốc thích có thể thông gió, bọn họ cũng biết hiếu kính thiên tử thế nào, phải khiến thiên tử vui vẻ, mới có thể bảo vệ gia tộc bình an thịnh vượng.
Đây cũng là nhân chi thường tình.
"Tên Kim Chưởng Quỹ đó, đích xác là chúng ta tiến cử, khi còn nhỏ hắn là chúng ta người làm ở cửa hàng Thẩm gia, cần cù chăm chỉ, giữ khuôn phép, hơn nữa còn có chút kiến thức, lại không ngu dốt. Lần này đi kinh thành phát triển ngân hàng tư nhân, mấy vị chưởng quỹ cũng đều đề cử hắn."
"Hắn đi theo lão phu không ít năm, lão phu cũng coi trọng hắn, cho nên phái hắn đi. Nào biết sau lại xảy ra chuyện như vậy, lúc đầu lão phu cho là hắn cũng chỉ là động lòng tham, cầm tiền tài đi. Đọc mật thư Tô tiểu thư đưa tới mới cơ bản biết một chút, chuyện này...... Quả thực là chuyện đại nghịch bất đạo "
Lão nói xong có chút tức giận, dừng một chút, thuận thuận khí lại hướng Tô Mạt chắp tay một cái: "Cũng đều nhờ Tô tiểu thư thâm minh đại nghĩa, cũng không bị che mắt, làm ra chuyện bại hoại như vậy, lại không nhận định chính là lão phu làm, lão phu vô cùng xấu hổ, đa tạ Tô tiểu thư trượng nghĩa."
Nếu Tô Mạt báo lên cho triều đình, nói Thẩm gia cấu kết bang phái bí mật trên giang hồ, minh tu sạn đạo, ám độ trần thương, đưa sát thủ áo trắng vào kinh, mưu đồ bí mật hành thích, Thẩm gia này dù trong sạch, cũng phải bị Hoàng đế phái Khâm sai tới thanh tra.
Chỉ cần quan sai vào phủ, dù trong sạch cũng phải bị lột da, hơn nữa chuyện rốt cuộc sẽ phát triển như thế nào cũng không thể nắm trong tay, phá tài cũng chưa chắc có thể tiêu tai.
Thậm chí làm hoàng đế nghi kỵ, Thẩm gia coi như táng gia bại sản, cũng chưa chắc có thể giữ được bình an.
Cho nên Thẩm lão gia mới nói ra lời cảm tạ Tô Mạt.
Tô Mạt nói: "Lão gia quá khách khí, ta cùng Vương Gia chưa bao giờ nhận định ngài là hung thủ giấu mặt sau màn, cả đồng lõa cũng không thể, nhiều nhất có thể là bị người lợi dụng. Dù sao hôm nay lão gia đã có cơ nghiệp lớn, người xuất lực vì Thẩm gia cũng nhiều, có người muốn ***c nước béo cò cũng không phải là không thể nào."
Nô tài của Hoàng đế còn dám dùng cờ hiệu của Hoàng đế, giả danh lừa bịp chung quanh mà không bị Hoàng đế biết đấy.
Thẩm lão gia vô cùng cảm kích, nhìn về phía Thẩm Phỉ: "Chuyện Kim Chưởng Quỹ kia, chúng ta cũng điều tra, có một số việc cũng ghi lại, lão đại ngươi lấy đưa Vương gia cùng Tô tiểu thư nhìn."
Thẩm Phỉ ngoắc tay, gã sai vặt của hắn lập tức bưng một hộp gỗ đỏ đi vào, hắn nhận lấy đi tới trước mặt Tô Mạt đặt ở trên khay trà.
Tô Mạt tiện tay mở ra, bên trong là một quyển sách da bìa màu lam, lật một chút, là ghi chép một ít chuyện Thẩm gia đã tra hỏi Kim Chưởng Quỹ.
Nàng khép lại sách trước, ý tứ Thẩm lão gia, dĩ nhiên là bị Kim Chưởng Quỹ lừa liên lụy, cái này để xuống trước đã.
"Thẩm lão gia, chúng ta còn muốn hỏi một chút chuyện ở biệt viên cạnh bến sông nhỏ kia." Nàng quay đầu nhìn về phía Vân Thiếu Khanh, lại nói: "Vị Vân công tử này chính là từ giới kia tìm tới đây, trong biệt viện của quý phủ có một tòa trận pháp thần bí có uy lực cường đại, chính là sư tỷ của Vân công tử bày ra."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc