Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 713

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Tinh Tinh vốn là tò mò sự tình của phụ thân, thấy Tô Mạt thế nhưng để cho nàng cùng với đi dạo vườn, mặc dù cảm thấy đi dạo không có gì hay, nhưng Tô Mạt biểu hiện có hứng thú thật lớn, hơn nữa có thể cho bọn họ vườn ở phương bắc không được xinh đẹp như nhà mình, nên tự nhiên mừng rỡ phụng mệnh rồi.
Thật ra thì buổi tối khuya, vườn cũng không thấy rõ rồi.
Chỉ là Thẩm Tinh Tinh tự nhiên không sợ, nàng ra lệnh cho người nhanh đốt đèn ***g lên, yêu cầu trong vườn sáng như ban ngày.
Dọc theo đường đi Thẩm Tinh Tinh ríu ra ríu rít dương dương hả hê không ngừng giới thiệu tòa nhà Thẩm phủ, những vườn hoa cảnh sắc khác nhau, có Mẫu Đan Viên, Hải Đường Viên, Hồng Mai Uyển, Thược Dược Viên, Ngọc Lan vân vân.
Phương nam ấm áp, sắc hoa cũng nhiều, coi như mùa này, trong vườn vẫn hoa nở phồn thịnh.
Thục quỳ nở muộn rực rỡ một dải, cho cảm giác mạnh mẽ sinh sô, chống đỡ sương gió......
Còn có các loại phong lan, thu hải đường vân vân.
“Tô tiểu thư, mùa này của các ngươi cũng không thấy được hoa đâu. Ta nghe nói kinh thành mùa đông thật ra không có hoa mai, mùa thu cũng không có hoa quế, đúng không. Những người đó động một chút là nói trời tuyết lớn đi ra ngoài thưởng hoa mai, đều là nói đại thôi. Trời lạnh như vậy, căn bản sẽ không có hoa mai, kinh thành nghe nói rất lạnh rất lạnh, nhất định sẽ ૮ɦếƭ rét.”
Tô Mạt nhìn bộ dạng nàng dương dương tự đắc, cười cười: “Nếu như nói tự nhiên cũng rất ít, nhưng nếu như được bảo dưỡng tốt, là có. Không chỉ là mai vàng, hồng mai, hoa quế, hoa sen, củ ấu, chuối tây vân vân, đều nhiều cực kì.”
Thẩm Tinh Tinh tò mò nhìn nàng: “Thật sao?”
Lại nói nàng chưa từng đi kinh thành, phụ thân cũng không cho nàng đi, giống như người của Thẩm gia đều không cho đến Kinh Thành.
“Lệnh tỷ không phải hàng năm ở kinh sao? Thẩm tiểu thư không qua?” Tô Mạt kinh ngạc nhìn nàng.
Mẫu thân Tả Nghi Lan là nữ nhi của Thẩm lão gia, chỉ là nghe nói là dưỡng nữ, hơn nữa so đệ đệ muội muội khác đều lớn hơn nhiều.
Tả Nghi Lan thậm chí còn lớn hơn Thẩm Tinh Tinh một chút.
Thẩm Tinh Tinh lắc đầu một cái: “Không qua.”
Ngay sau đó lại cảm thấy mình có chút thất thế, liền cất giọng nói: “Có cái gì tốt chứ, kinh thành vừa lạnh vừa chán, nơi này của chúng ta mới tốt.”
Chỉ nghe nói mùa đông trong kinh thành có khối băng khổng lồ.
Nàng mất hứng, kêu lên: “Phỉ Thúy, Phỉ Thúy.”
Không ai đáp lại, nàng ra lại gọi Linh Đang......
Vẫn không có người đáp.
Tô Mạt nhắc nhở nàng: “ Lúc ngươi tới ăn cơm, không mang hai người bọn họ.”
Lúc này Thẩm Tinh Tinh mới nhớ ra, nếu là tiệc mời khách nhân quan trọng thì phụ thân chưa bao giờ cho phép bọn nha đầu qua, ngoại trừ người làm được chỉ định đến phục vụ.
Lại xảy ra chuyện như vậy, thật...... tâm trạng nàng lập tức xuống thấp rồi.
Lại nói cũng thật là mất mặt.
Vườn của Thẩm gia đích xác rất đẹp, không phải Quốc Công Phủ có thể so sánh, thậm chí đến vương phủ cũng không sánh bằng, dù sao khí hậu nam bắc khác biệt, cấu tạo và tính chất của đất đai bất đồng, cho nên trạng thái sinh trưởng của cây cỏ cũng bất đồng.
Cuối mùa thu ở phương bắc đã sớm lá rụng điêu linh, cành khô khẳng khiu, dù là hoa cúc cũng phải là loại được chăm bón tốt nhất, nếu không cũng không có kiểu quyến rũ đó.
Trong hành lang, hơn năm bước lại có một ngọn đèn ***g, chính là đèn lưu ly từ hương lâu của Tô Mạt bán ra, nếu so với lưu ly của Đại Chu thì càng thêm sáng rỡ trong suốt, so với chao đèn bằng vải lụa trước kia thì tốt hơn.
Vừa chắn gió lại sáng ngời.
Nhà vương công cũng sẽ không có quá nhiều, Thẩm gia thế nhưng trực tiếp bày ở hành lang lên, đồng nhất liền mạch là phải có trên một trăm cái.
Tô Mạt nhớ đến ở kiếp trước đèn thủy tinh là một tiện nghi rất thông dụng, hôm nay bọn họ lại coi như trân quý ngang châu ngọc, đã cảm thấy buồn cười.
Mà Thẩm Tinh Tinh vốn là cảm xúc xuống thấp, nhìn mặt nàng H**g phấn nhìn những ngọn đèn lưu ly kia, liền lập tức giới thiệu: "Tô tiểu thư, chắc hẳn trong phủ của các ngươi cũng có loại đèn lưu ly này, thật là sáng ngời, một chiếc rất đắt tiền đấy. Lần trước Giang Chiết Tổng đốc Phùng Ba mời khách, còn mượn nhà ta đấy. Kết quả mượn đi năm cái, trả có ba, thật là một tên tham tiền."
Nhà quan cùng nhà thương nhân, vốn chính là cấu kết lẫn nhau, quan lại lấy từ nhà thương nhân là tài, thương nhân lấy từ nhà quan lại là quyền.
Quyền tài cấu kết, mới có thể thật sung túc, hơn nữa có thể sung túc dài lâu mà không suy bại.
Nghĩ đến Thẩm gia sung túc một phương trên trăm năm, cũng không phải là trong sạch.
Tô Mạt khẽ mỉm cười: "Trong nhà của chúng ta cũng không nhiều như vậy."
Thẩm Tinh Tinh vừa nghe, cảm giác ưu việt hẳn lên, mặc dù Tô Mạt là tiểu thư phủ Quốc Công, thật ra thì cũng chẳng qua cũng thế mà thôi.
Đối với những thứ huân quý nghèo kiết hủ lậu kia, làm sao có thể vượt Thẩm gia sung túc một phương này.
Nàng lặng lẽ hướng về Hoàng Phủ cẩn liếc mắt đưa tình, thế nhưng hắn lại cùng Vân Thiếu Khanh rớt lại phía sau không biết nói gì, thậm chí nhìn ra phía ngoài không thấy rõ một chút cảnh sắc.
Nàng ra lắc lắc vạt áo của mình, vừa liếc nhìn tỳ nữ theo hầu rớt lại phía sau các nàng cách đó không xa, xác định họ không nghe được mình nói chuyện, mới nói với Tô Mạt: "Tô Mạt, ta hỏi ngươi, hôn sự giữa ngươi và Tề vương cũng chưa xác định phải không."
Nàng đã sớm nghe nói rất nhiều phiên bản chuyện xưa, chỉ là không biết cái nào là thật.
Tô Mạt cười lạnh trong bụng, cũng không nói tiếp, chỉ nói: "Những chiếc đèn lưu ly này mặc dù tốt, cũng thật đắt, nhưng dù sao không phải là cực phẩm. Đèn lưu ly tốt nhất, phải là đèn chế tạo thành hình hoa, tỷ như đèn hoa sen, đèn mẫu đơn, còn phải tụm năm tụm ba, còn phải tụ ánh sáng, có thể ngưng tụ toàn bộ ánh sáng của cây nến, vậy thì thật là sáng như ban ngày, không như loại dạng mờ mờ ám ám, thảm thảm nhàn nhạt này."
Nàng không khách khí chút nào, cũng không lưu mặt mũi cho Thẩm Tinh Tinh, ngươi cho rằng nhà ngươi có đèn lưu ly được, rất quý, là có thể hỏi tới chuyện của người khác rồi hả? Còn là hôn sự của người ta cũng nhúng tay, cũng quá nhàm chán thôi.
Huống chi hôn sự của nàng và Hoàng Phủ Cẩn, dù là lão hoàng đế cũng không hỏi tới cũng không quản được, chẳng lẽ Thẩm Tinh Tinh cảm thấy có thể có ảnh hưởng gì đối với bọn họ hay sao?
Nữ hài tử dù yêu hay chưa yêu, đều hy vọng có thể có một tình yêu oanh oanh liệt liệt, nhưng chân chính gặp được người kia, sẽ hi vọng tất cả đều gió êm sóng lặng, lặng lẽ yêu nhau, nhàn nhạt hạnh phúc, không cần bất luận kẻ nào tới tăng thêm đau khổ.
Cho nên đối với hành vi chặn ngang một cước của Thẩm Tinh Tinh cùng Nhạc Phong nhi, Tô Mạt chẳng thèm ngó tới.
Thẩm Tinh Tinh nghi ngờ nhìn Tô Mạt, mình rõ ràng hỏi chuyện cả đời của nàng, sao lại nói đèn lưu ly gì gì?
Lại nghe được Tô Mạt lại nói: "Thẩm tiểu thư không biết sao? Ta toàn lệnh tôn làm ăn, giống như đèn lưu ly này, rồi hương này hương nọ, phấn này phấn kia, chỉ cần là cực phẩm, bán được ra hơn 10 lượng bạc một hộp, chỉ sợ toàn là của cửa hàng ta tw trong ra ngoài."
Thẩm Tinh Tinh trợn to hai mắt, nàng biết phụ thân và người kinh thành làm ăn, cũng đã nghe nói qua Tô Mạt, phụ thân còn khen.
Nhưng Thẩm Tinh Tinh vẫn cảm thấy, là Tô Mạt đi theo phụ thân thơm lây, có thể có một chút khôn vặt thôi, không ngờ là Tô Mạt nói những thứ tốt kia đều là từ Tô Mạt làm ra.
Nàng thích nhất hương bốn mùa, thích nhất phấn, thích nhất đèn lưu ly, còn có......
Chẳng lẽ đều là Tô Mạt làm ra hay sao?
Làm sao có thể!
Thẩm Tinh Tinh cảm giác tâm vốn cao ngạo bị người làm thương tổn: "Ngươi đang gạt người."
Nàng tức giận, quay đầu nói: "Ta còn có chuyện, ngươi để các nàng dẫn ngươi đi dạo thôi."
Nói xong liền dẫn mấy thị nữ đi, để mấy người lại dẫn bọn Tô Mạt tùy tiện đi dạo một chút.
Tô Mạt nhướng mày, nhàn nhạt cười lên, xoay người lại hướng hai người đi tới: "Có phát hiện gì không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc