Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 712

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Tinh Tinh ho*** toàn ngây ngẩn cả người, chuyện này xảy ra quá đột nhiên, căn bản nàng cũng không có bất kỳ chuẩn bị gì.
Thế nào mà nhà mình mời khách, vẫn còn có độc?
Hơn nữa hình như là kịch độc vô cùng lợi hại?
Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn lợi hại, hắn liền bị độc ૮ɦếƭ.
Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn phát thiện tâm, phụ thân và các ca ca liền bị độc ૮ɦếƭ.
Nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn sáng suốt, Thẩm gia sẽ gặp xui xẻo.
Chuyện này...... Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?
Thẩm Tam đỡ lão gia nhà hắn ngồi xuống, nhưng mà cũng chỉ là một cái chớp mắt, lão đã khôi phục khí thế trầm ổn, không có nửa điểm kinh hoảng, lão vừa thấy thoát tội liền hỏi Hoàng Phủ Cẩn.
“Vương gia thật không đáng ngại sao? Độc kia......”
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Thẩm lão gia không cần lo lắng, Mạt Nhi đã sớm có chuẩn bị, chúng ta có thể giải độc.”
Từ trước kia rất lâu Tô Mạt đã tiến hành thí luyện độc dược với hắn rồi, bắt đầu chỉ là lúc đó nàng có chút suy nghĩ, cảm giác cổ đại khắp nơi đều là độc dược, sơ ý một chút thì tiếp theo liền gặp bất trắc.
Mấu chốt nhất là, nàng vẫn sợ Hoàng đế muốn âm thầm độc sát hắn.
Chuyện giống như hạ độc, khó lòng phòng bị, cho nên tốt nhất cần chuẩn bị.
Giờ đây mặc dù Hoàng Phủ Cẩn không dám nói là bách độc bất xâm, nhưng phối hợp với nội lực vô song của hắn, có mấy phần của cái uy lực đó.
Vân Thiếu Khanh tiến lên, tra xét Hoàng Phủ Cẩn một phen: “Vương gia có thể để tại hạ chẩn mạch thử một lần không?”
Hoàng Phủ Cẩn cũng không tránh né, đưa tay trái ra.
Vân Thiếu Khanh nắm chắc cổ tay hắn, khẽ nhắm mắt, chốc lát, mở mắt ra, kinh ngạc nhìn hắn, cười nói: “Thẩm lão gia có thể hoàn toàn yên tâm, nội lực Vương gia tinh xảo, mặc dù trúng độc, nhưng không có gì đáng ngại, độc kia mặc dù bá đạo, nhưng cũng không làm khó được Vương gia.”
Nói xong, hắn như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, lại nhìn Tô Mạt.
Hai người kia, quả nhiên không đơn giản, mình theo chân bọn họ để hợp tác, vậy càng dễ lập công to rồi.
Thẩm lão gia hoàn toàn yên tâm, trợn mắt nhìn Thẩm Tam một cái: “Ngươi nhìn đi, nói cho đại ca ngươi biết, không buông tha bất luận kẻ nào, mặc kệ là ai, chỉ cần khả nghi, lập tức bắt lại.”
Thẩm Tam vội đáp, lập tức chạy đi.
Thấy không có nguy hiểm, Thẩm Tinh Tinh phục hồi tinh thần lại, đi thăm hỏi Hoàng Phủ Cẩn.
Hoàng Phủ Cẩn vô cùng lịch sự nói cảm ơn, sau đó lại nói chuyện với Thẩm lão gia cùng Vân Thiếu Khanh.
Thấy Hoàng Phủ Cẩn đối với nàng bằng dáng vẻ ôn hoà cách xa ngàn dặm, Thẩm Tinh Tinh rất bất mãn.
Nàng trợn mắt nhìn Tô Mạt một cái, không nhìn các nam nhân đang nói nữa, liền ngồi xuống bên cạnh Tô Mạt, bĩu môi nói: “Tô Mạt, ngươi giở trò quỷ gì?”
Độc kia hay là Tô Mạt hạ, cố ý hãm hại Thẩm gia bọn họ.
Tô Mạt liếc nàng một cái, vị Thẩm tiểu thư này, có lúc đầu óc dường như rất nhanh nhạy, có lúc lại như bị lão hóa rồi.
Dù sao dường như cũng không thích hợp lắm.
Thấy Tô Mạt không để ý tới nàng, Thẩm Tinh Tinh càng thêm giận: “Ngươi nói, có phải là ngươi hạ độc hay không? Coi như không phải ngươi...ngươi cũng biết đúng không? Các ngươi không sợ độc, còn phải làm nhà ta hoảng hốt như vậy, hừ, thật là quá đáng.”
Tô Mạt đối với nàng quả thực là hết ý kiến, vị tiểu thư này rốt cuộc là không rành việc đời, vẫn còn quá coi mình làm trung tâm, không hiểu được phải xem xét thời thế một chút nào, không hiểu được lòng người hiểm ác như thế nào.
Nàng nói hưu nói vượn như vậy, nếu như mình thật muốn so tài cùng nàng, tùy tiện hãm hại hãm hại, cũng đủ khiến Thẩm gia bọn họ chịu khổ một hồi.
Lại tới ăn điểm tâm trái cây, Thẩm lão gia tự mình nếm trước, sau đó mới bưng cho khách ăn.
Hoàng Phủ Cẩn cuối cùng cũng không gò bó, cũng không cố ý cẩn thận mà vẫn ăn uống bình thường.
Dù sao lúc uống R*ợ*u quả thật ăn không đủ no, sức ăn của hắn vẫn là không nhỏ.
Thẩm lão gia nhìn Hoàng Phủ Cẩn không thèm để ý tiếp tục ăn uống..., lập tức buông lỏng, lại bắt đầu cười nói.
Tô Mạt tính toán trong lòng, trải qua chuyện này, vậy không cần quá quan tâm việc Thẩm lão gia có cấu kết cùng Bạch y nhân hay không, đến lúc đó bọn họ thăm dò cũng sẽ dễ dàng chút.
Qua ước chừng gần cả canh giờ, Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ vội vã trở lại.
Sắc mặt Thẩm Phỉ không tốt, âm trầm, vào trong nhà, cũng không kiêng dè Hoàng Phủ Cẩn, nói với Thẩm lão gia: “Phụ thân, nhi tử đi tra hỏi, đồ ăn ở phòng bếp, nhất nhất đều là đầu bếp nhà chúng ta làm, mang thức ăn lên cũng đều là người tin cẩn, trung gian cũng không có để người khác qua tay. Tất cả đều là người thân tín ngày thường vẫn xử lý chuyện ăn uống của phụ thân.”
Thẩm Phỉ là trưởng tử Thẩm gia, làm việc từ trước tới nay luôn là người chững chạc, nói một không hai.
Hắn nói ra chính là bảo đảm.
Sắc mặt Thẩm lão gia cũng không dễ nhìn.
Ở đây đều là qua tay người thân tín, không qua tay người ngoài, vậy thì đại biểu thiếp thất, con thứ, cái khác tôi tớ, người ngoài của lão càng không có tư cách động tới.
Người lão huấn luyện ra, lão biết, bọn họ tuyệt đối trung thành.
Chỉ cần lão phân phó, như vậy bọn họ liền tuyệt đối sẽ làm tốt công việc của mình, dù là luôn chỉ có một mình tới đưa cơm, trung gian có người muốn xem hoặc là dùng thủ đoạn dụ dỗ thậm chí có thể dọa nạt, người đó tuyệt đối cũng không sẽ rời tầm mắt khỏi hộp đựng thức ăn, càng sẽ không đem hộp đựng thức ăn đưa tới trong tay người khác hoặc là để dưới đất.
Huống chi, mỗi lần đưa cơm, căn bản đều là ba người một tổ.
Hoặc là người của hắn bị cài gian tế, hoặc là chính là có cao thủ dùng thủ đoạn mà bọn họ không biết để động tay chân.
Vô luận thế nào, cũng làm cho Thẩm lão gia rợn cả tóc gáy, sống lưng sinh lạnh.
Bởi vì nếu như có gian tế, vậy lão cũng không biết, chuyện ăn uống của mình chẳng phải là cũng không an toàn?
Nếu như có cao thủ bọn họ không thể trong tay vào phủ, đến người mình cũng không biết, đây chẳng phải là càng thêm nguy hiểm?
“Tra! Nhất định phải tra ra hung thủ cho ta, rốt cuộc là ai đại nghịch bất đạo như thế.”
Sắc mặt Thẩm lão gia lại như thường, nhưng âm thanh lại lạnh lẽo thấu xương, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Tô Mạt nhìn hắn một cái, hỏi: “Thẩm lão gia, có chuyện này không biết có nên hỏi hay không.”
Thẩm lão gia quay đầu nhìn về phía nàng: “Tô tiểu thư cứ hỏi.”
Tô Mạt cười cười: “Lão gia chắc hẳn có thể đoán được, chính là chuyện mà hai vị công tử đã nói với lão gia, chuyện ở tòa biệt viện ở bến tàu nhỏ của Thẩm gia.”
Thẩm ông cụ nghi ngờ liếc mắt nhìn Thẩm Tam cùng Thẩm Phỉ: “Các ngươi nói biệt viện có gì đó quái lạ?”
Thẩm Tam gật đầu: “Cha, quả thật, rừng hoa tử vi này, quả thực là đất ***, bên trong có đào hoa chướng, có thể khiến người ta sinh ra cảm giác điên loạn, thấy chuyện loạn thất bát tao, còn muốn nhốt chúng ta ở bên trong không ra được. Tất cả đều là Mạc quản sự giở trò, làm phiền Vương gia Tô tiểu thư còn có Vân công tử, nếu không, Tam nhi chỉ sợ không thể trở về gặp ngài.”
Thẩm lão gia cực kỳ kinh ngạc: “Mới vừa rồi ngươi không nói tỉ mỉ, ta còn tưởng rằng Mạc quản sự nuốt riêng cái gì cho nên sợ tội chạy trốn đấy.”
Lão nghĩ nghĩ, sắc mặt càng thêm trầm trọng, trong ánh mắt sáng ngời đã hiện lên một tia bi thương.
Tất cả mọi người không quấy rầy lão, cuối cùng lão mới chậm rãi nói, “Thật ra thì lão phu cũng nhiều năm không đi nơi đó rồi. Y Nhân không có ở đây, chỗ đó không còn gì nuối tiếc.”
Tuổi trên năm mươi, nói ra lời này, thương cảm bi thương vô cùng.
Tô Mạt ngược lại không ngờ Thẩm ông cụ lại vẫn đa tình như vậy, văn hoa như thế.
Tô Mạt đứng dậy, nói với Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, sau khi ăn xong không bằng đi tản bộ.”
Nàng nói với Thẩm Tinh Tinh: “Thẩm tiểu thư, có thể dẫn chúng ta tùy tiện đi một chút không?”
Vân Thiếu Khanh cũng bận rộn đứng dậy: “Tô tiểu thư không ngại, tại hạ cũng muốn đồng hành.”
Tô Mạt muốn cho Thẩm lão gia một chút thời gian, để cho lão suy nghĩ thật kỹ nên nói như thế nào, thôi những điều không muốn nói.
Nghĩ xong, bọn họ trở về, đến lúc đó Vân Thiếu Khanh cũng có thể nghe được vị tiểu phu nhân kia đến cùng có phải sư tỷ của hắn hay không.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc