Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 711

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam lại lấy lời này mà hoà giải, làm sống động không khí.
Tiệc R*ợ*u đón gió, không phải chỉ là nói chút lời nói liên lạc tình cảm, từ cổ chí kim đều là giống nhau.
Qua ba lần R*ợ*u, những chưởng quỹ kia cùng mấy nghĩa tử liền rối rít lấy lý do có việc vội, không dám quấy nhiễu vương gia, trước hết cáo lui.
Thẩm lão gia thoạt nhìn rất vui mừng, mặc dù chừng năm mươi tuổi, nhưng gương mặt kia vẫn như cũ không thấy sự ăn mòn của bao nhiêu năm tháng, còn là một nam nhân anh tuấn khỏe mạnh.
Khi giơ tay nhấc chân, cũng có sức quyến rũ không phải nam nhân nào cũng có, đứng cùng một đám trẻ tuổi tuấn nam, cũng không thua kém.
Hắn từ ái nói với Tô Mạt: "Tô tiểu thư, lão già cùng lệnh tôn Tô quốc công cũng có không ít lần gặp mặt, mỗi lần gặp mặt, cũng hết sức vui vẻ đấy."
Những thứ này phụ thân ngược lại không đề cập bao nhiêu, dù sao một đại tướng quân có được binh quyền, một thương nhân phú khả địch quốc, cũng không tiện quá mức mật thiết, tránh cho Hoàng đế hiểu lầm, đưa tới họa sát thân.
"Gia phụ mặc dù không thường nhắc tới Thẩm lão gia, nhưng chỉ cần nói đến, chính là cực kỳ khâm phục, chỉ là ngại vì tình thế, lại không thể nhiều lời, cũng không thể có liên lạc."
Tô Mạt trả lời.
Thẩm lão gia rất vui vẻ, thở dài nói: "Ta có mấy đứa con gái, cũng không có ai có thể được coi trọng bằng ngươi."
Tô Mạt lập tức toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ lão gia ngài uống say đi, nói như vậy, không phải khiến những nữ nhi kia của ngài ghen ghét ta sao?
Người khác không nói, chỉ một Thẩm Tinh Tinh đã đủ.
Quả nhiên, Thẩm Tinh Tinh quyệt miệng bất mãn, muốn nói cái gì, lại không cơ hội chen miệng.
Tô Mạt cười nói: "Lão gia quá mức khiêm rồi, mấy vị lệnh công tử đều là nhân trung long phượng, sự nghiệp thành công, Thẩm tiểu thư càng thêm tướng mạo đẹp vô song, kỹ thuật vũ đạo, võ công đều là cực tốt."
Nghĩ một đằng nói một nẻo a, nàng cười đến phát bệnh trong lòng, chỉ là cũng hầu như không thể nói thật đi, vốn chính là khen ngợi lẫn nhau.
Nàng nói như vậy, Thẩm Tinh Tinh ngược lại rất vui vẻ.
Tô Mạt lại nói: "Không biết mấy vị công tử tiểu thư khác sao lại không thấy."
Thẩm lão gia làm như say, cười ha hả ngẩng đầu lau lau cái trán: "Thật là tuổi già sức yếu, không có thể lực và tinh lực như những người tuổi trẻ các ngươi, cũng chỉ là uống nhiều mấy chén, liền bốc lên đầu."
Tô Mạt sao không biết lão là giả say, lão hồ ly, cũng chỉ là hỏi một chút mấy con thứ thứ nữ, về phần giả bộ uống say này.
Có cái gì mà không nhận ra?
Bên kia Hoàng Phủ Cẩn lặng lẽ hỏi Thẩm Tam, có nói rõ với Thẩm lão gia về mục đích lần này bọn họ tới cùng với chuyện gặp phải tại viện kia.
Thẩm Tam nhìn ông cụ một cái, nói: "Ta theo đại ca đề ra chuyện đó, đại ca nói với phụ thân một chút, chỉ là phụ thân thật giống như cũng không rõ ràng chuyện này, còn không có thời gian nói tỉ mỉ. Vương gia không cần gấp gáp, ngày mai chúng ta tất nhiên sẽ tìm phụ thân nói cẩn thận, sau đó cho vương gia một cái công đạo."
Hoàng Phủ Cẩn cũng biết không thể ép quá gấp, mặc dù thật ra hắn căn bản không muốn biết những thứ giả dối gì đó này, muốn trực tiếp tới tìm Thẩm lão gia hỏi rõ ràng, sau đó cùng Tô Mạt mang Nhạc Phong mà đi tìm Nhạc Thiểu Sâm.
Giải quyết chuyện nơi đây, liền chạy trở về, không muốn làm trễ nải một chút thời gian nào.
Chỉ là giao tế không đơn giản như vậy, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn thôi.
Cơm nước no nê, Thẩm lão gia cho người mang canh giải R*ợ*u lên.
Mấy thị nữ tuyệt sắc bưng khay khắc hoa lên, thả một chén trước mặt mỗi người.
Thẩm lão gia bưng lên chiếc ly tuyệt đẹp trắng như phấn sứ: "Vương gia mặc dù tửu lượng tốt, chút R*ợ*u này không tự nhiên phải thành vấn đề, chỉ là canh giải R*ợ*u này chẳng những giải R*ợ*u, còn có thể bổ thân thể, vương gia nên nếm thử một chút."
Hoàng Phủ Cẩn bưng chén lên, cười cười, đưa đến khóe miệng nếm thử một ngụm, mùi vị cũng không tệ lắm, rất sảng khoái, uống R*ợ*u dùng rất thích hợp.
Nhìn hắn uống rồi, Thẩm lão gia cùng mấy người khác liền cũng bưng chén lên muốn uống.
Đột nhiên Hoàng Phủ Cẩn phất ống tay áo một cái: "Rầm rầm rào rào" một hồi vang, chén trong tay mọi người cũng rơi xuống đất, đổ trên bàn, có đổ cả trên người.
Mấy người võ công cũng không tệ, nhưng cũng không ngờ tới Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên làm khó dễ, dù là Ngụy An Lương tự xưng là võ công không tầm thường, cũng không thể ngăn trở, chén canh giải R*ợ*u kia mặc dù không giống như Thẩm Tam chật vật làm đổ trong ***g *** mình, nhưng cũng rắc xuống trên bàn.
"Vương gia?"
Mấy người kinh ngạc nhìn hắn, mặt Tô Mạt rét lạnh, lạnh giọng nói: "Có độc!"
Nàng chạy thật nhanh tới sau lưng Hoàng Phủ Cẩn, móc từ bên hông ra một bình sứ nhỏ, đổ ra mấy hạt thuốc, nhét vào trong miệng của hắn.
Canh giải R*ợ*u vừa xuống bụng Hoàng Phủ Cẩn liền lập tức biết có độc, chỉ là độc kia vô sắc vô mùi, căn bản không thấy được trong canh.
Trước tiên hắn vận khởi nội lực áp chế độc khí, ngay sau đó lại đổ đi chén canh kia, rồi ăn thuốc của Tô Mạt, lại cảm thấy không đáng lo nữa.
Thật ra thì nguyên bản hắn đã không cần dùng thuốc giải gì, nội lực lô hỏa thuần thanh xuất thần nhập hóa, cộng thêm Tô Mạt trước vô tình hay cố ý luôn cầm những thuốc độc kia thí luyện hắn, cơ hồ luyện hắn thành bản lĩnh bách độc bất xâm.
Chỉ là cần phải có thời gian mà thôi.
Thấy thế, sắc mặt đám người Thẩm lão gia đại biến, lão đứng dậy, quỳ xuống đất: "Vương Gia, lão già này có thể dùng đầu bảo đảm, bọn ta không có lòng dám hại vương gia."
Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam, cộng thêm Ngụy An Lương cũng quỳ xuống đất xin tội.
Kể từ lúc ngồi vào vị trí Vân Thiếu Khanh vẫn rất an tĩnh, không nói chuyện gì, chỉ là tò mò xem những món ăn này, sau đó nghe người ta nói vài lời, nhiều nhất chính là len lén nhìn Tô Mạt.
Bởi vì không uống bao nhiêu R*ợ*u, cho nên hắn cũng không uống chén canh kia, nên không rơi vào cảnh chật vật như Hoàng Phủ Cẩn.
Lần này biến cố vừa tới, hắn đứng dậy, cầm lấy chén Ngụy An Lương ném lên bàn bên cạnh, dùng ngón tay dính một chút nước canh, dùng đầu lưỡi nếm một chút, nói: “Đúng, quả nhiên là độc dược vô cùng lợi hại, không sắc không mùi, sau khi uống, có thể khiến người ta dần dần nát ruột nát gan, sau đó ngũ tạng lục phủ từ từ rữa nát thành nước, đến cuối cùng chỉ còn sót một bộ thân xác trống trơn. Loại độc dược này, nếu như tại hạ không đoán sai, thì gọi là độc Tương tư.”
Tô Mạt hiếu kỳ nói: “Độc Tương tư?”
Vân Thiếu Khanh khẽ vuốt cằm, liền giải thích cho nàng một phen cái gì là độc Tương tư.
Độc Tương tư, tương truyền là từ một cô gái có trượng phu thay lòng, nàng rất thích hắn, nhưng lại hận hắn thay lòng.
Cho nên để lưu lại dung mạo của hắn, hủy diệt tâm hắn, nàng liền phát minh ra loại độc dược này.
Nàng cũng vì yêu thành si, vì hận thành ma, cuối cùng ôm túi da của hắn đốt thành bụi, cuối cùng không phân rõ ai là ai nữa.
Nghe thật đúng là k*** người, yêu một người chẳng lẽ đều muốn như vậy?
Đám người Thẩm lão gia càng thêm một đầu mồ hôi lạnh, đây quả thực là muốn mạng già, Thẩm gia có phong quang hơn nữa, cũng không vác nổi tội danh độc sát vương gia.
Dùng loại độc dược ác độc như vậy, quả thực là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời!
Là tội lớn tru di cửu tộc a!
Hoàng Phủ Cẩn vận công một lúc, chậm rãi thổ tức, mở mắt, con mắt vẫn rực rỡ như cũ, thần thái rạng rỡ.
Hắn cười nói: “ Đây là vì sao Thẩm lão gia, xin mau mau đứng lên, bổn vương tự nhiên biết không phải là mấy vị gây ra, nếu không cũng sẽ không cứu các ngươi rồi.”
Mấy người vừa nghe, quả thật như thế, chỉ là vừa rồi người đầy mồ hôi lạnh, nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn ra tay kịp thời, hoặc là nếu như không phải Hoàng Phủ Cẩn có tâm tồn thiện niệm, cho là bọn họ hạ độc, muốn khảo nghiệm bọn họ, vậy bọn họ liền đều uống chén canh độc kia.
Như thế......
Không khỏi rùng mình một cái.
Thẩm Phỉ cáo lỗi: “Vương gia xin cho phép tiểu nhân lập tức đi tra hỏi.”
Hoàng Phủ Cẩn vẫy tay để cho hắn đi, Ngụy An Lương cũng lập tức đứng dậy đi hỗ trợ, nhanh chóng cho người đóng chặt khóa toàn phủ, bất luận kẻ nào cũng không cho tùy tiện ra vào, lại bắt trói bọn người ở phòng bếp lên thẩm vấn tỉ mỉ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc