Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 709

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Mà Vân Thiếu Khanh là muốn hợp tác giúp Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt, Hoàng Phủ Cẩn cũng tự nhiên không cự tuyệt.
Chỉ có Thẩm Tinh Tinh không vui, nàng ta lên tiếng: "Cha, tại sao người có thể an bài thế này được, Vân công tử đi theo vương gia còn chưa tính, nhưng Tô tiểu thư thế nào cũng là nữ hài tử, tại sao có thể ở nơi đó. Cứ như vậy, thật khiến người ta nói Thẩm gia chúng ta hẹp hòi, nhà quá chật, làm khách không ở được. Viện ta ở bên kia rất lớn, dù không cùng ở, bên cạnh ta có Hải Đường Viên đã bỏ trống lâu rồi, làm chỗ ở cho Tô tiểu thư cũng tốt lắm."
Vườn của Thẩm gia khắp nơi đều có phong cảnh đặc biệt, thế nào cũng phải để Tô Mạt xem kỹ một chút, huống chi Hải Đường Viên rất xa, làm nàng ta không thể dễ dàng dính chung một chỗ với Hoàng Phủ Cẩn cả ngày.
Thẩm Phỉ cau mày, nhìn Thẩm Tinh Tinh một cái, chuyện này vốn là không có gì, hai người trong cuộc không sao cả, người khác bất tất suy nghĩ nhiều.
Nhưng Thẩm Tinh Tinh vừa nói như thế, chính là lôi chuyện ra nói toạc, nói rõ Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt hiện đang ở cùng nhau là không hợp quy củ, cô nam quả nữ, làm trái quy củ cấm kỵ lớn.
Như vậy liền làm tất cả đều lúng túng.
Hắn sợ Tô Mạt là nữ hài tử da mặt non, vội nói: "Cha, ta tháy là không cần đâu, Tô tiểu thư dù sao mới tới nơi đây, nếu ở một mình, chỉ sợ cũng không quen thủy thổ nơi này, vẫn nên là cùng ở chung với vương gia, còn chăm sóc lẫn nhau. Chúng ta dù tỉ mỉ, dù sao cũng không quen thuộc chi tiết sinh hoạt của Tô tiểu thư."
Hắn nói thật uyển chuyển, nhắc nhở cha hắn, hai người người ta ở trong kinh chính là cùng đi cùng dừng, đoạn đường xuôi nam này, cũng là đi sóng vai.
Hoàng đế, Tô gia cũng không dị nghị gì.
Cho nên những người ngoài chúng ta cũng không cần lấy cái gì mà đại cấm kỵ của nam nữ thế tục kia tới đối phó với người ta, tránh cho chọc giận cả hai người, huyên náo mọi người đều không vui.
Kiến thức Thẩm lão gia rộng rãi, hơn nữa cũng không phải là loại người cổ hủ, làm sao không hiểu, lúc này ha ha cười nói: "Nha đầu này đúng là nghịch ngợm, vương gia cùng Tô tiểu thư không phải người tầm thường, tự nhiên không phải tuân theo quy củ tầm thường. Nhanh đi sai người tới dọn dẹp sạch sẽ một gian phòng ốc."
Dù người ta ở chung một viện, cũng chưa chắc là cùng phòng, có vài người mặc dù không màng giữ quy củ, cũng rất tự nhiên tuân theo nguyên tắc, thậm chí so với những người mặt ngoài giữ quy củ kia thì càng thêm tuân thủ.
Cái này gọi là đi cũng vững mà ngồi cũng ngay, chính trực không sợ gian tà.
Thẩm Tinh Tinh còn muốn nói điều gì, nhưng phụ thân và đại ca cũng đã lên tiếng, nếu như nàng tiếp tục náo, chỉ sợ lại thành chuyện cho mình.
Nàng ta nhíu mày, nảy ra ý hay, nhìn trong đám người thấy Nhạc Phong, giơ tay nói: "Ai, Phong nhi, mau tới đây. Nếu Tô tiểu thư cùng vương gia ở đại viện, vậy ngươi cũng liền ở chỗ này đi."
Ánh mắt Thẩm lão gia thăm dò nhìn sang, Nhạc Phong nhi thướt tha tiến lên, tư thái nhã nhặn lịch sự mềm mại, thần thái an nhiên khéo léo, bộ dạng rất làm người khác ưa thích.
Nhạc Phong nhi tiến lên hành lễ: "Vãn bối ra mắt Thẩm lão tiên sinh."
Sau đó lại báo lên tên họ.
Thẩm lão gia nhìn nàng khiêm cung lễ phép, vừa mềm thuận khéo léo, có hảo cảm, cười ha hả hỏi tuổi tác....
Thẩm Phỉ lập tức hiểu ý của ông cụ, nếu hỏi tuổi của nữ hài tử nam hài tử, hơn phân nửa là nhìn trúng người ta, muốn tìm hôn sự cho người ta.
Hắn vội vã kéo nhẹ ống tay áo lão gia tử.
Thẩm lão gia cười ha ha nhìn về phía Tô Mạt.
Nữ hài tử, dĩ nhiên là đi theo Tô Mạt rồi.
"Vương gia, tiểu thư, ta vẫn muốn đi theo Thẩm tiểu thư, đã làm phiền rồi."
Nói rồi Nhạc Phong nhi lại hành lễ với Thẩm Tinh Tinh, thỉnh cầu được ở nhờ.
Thẩm Tinh Tinh giận quá, đây là làm gì a, mình tranh thủ cho nàng, nàng ngược lại đánh trống lớn thoái lui, thật là bực mình.
Chỉ là hành động lần này của Nhạc Phong nhi lại làm cho đám người Tô Mạt kinh ngạc, khiến Hoàng Phủ Cẩn cùng Thẩm lão gia vui mừng.
Hoàng Phủ Cẩn nghĩ nàng tất nhiên là đã nghĩ thông, như vậy rất tốt, đến lúc đó đi theo Nhạc Thiểu Sâm, cũng sẽ không có những ý nghĩ khác rồi.
Mà ấn tượng của Thẩm lão gia đối với nha đầu này không tệ, cảm thấy nếu như không có hôn phối, nói không chừng còn có thể kết thân gì đó.
Rồi lão liền nhìn đứa con thứ ba.
Thẩm Tam không khỏi giật thót mình, hắn đã biết mấy chuyện của Nhạc Phong nhi trên đường, hắn cũng không dám.
Mặc dù nàng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc rồi, nhưng hắn cần chính là mỹ nhân ở bên ngoài, không phải là lão bà ở nhà.
Lại nói hắn đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của Nhạc Phong nhi, gả cho hắn, hắn thà cả đời không cưới, làm hòa thượng, dầu gì còn có thể đi nhảy sông tự vận.
"Ai nha, đã không còn sớm, vương gia cùng Tô tiểu thư nghỉ ngơi một chút, chốc lát, lão già ta tự mình mở tiệc, chúng ta ăn cơm."
Nói xong, lão liền cáo từ, lại để cho hai đứa con trai tiếp đãi khách quý chu đáo.
Động tác của người Thầm gia nhanh nhẹn, chỉ chốc lát, đám người Tô Mạt đã được dàn xếp, hơn nữa chỗ ở đều vô cùng thoải mái.
Hoàng Phủ Cẩn ở phòng chính trên lầu hai, Tô Mạt ở Tú Lâu phía sau, còn Vân Thiếu Khanh sẽ ngụ trên Tây Sương Lầu trước mặt.
Ba người cũng không cần nghỉ ngơi, đều ngồi ở phòng khách phòng chính uống trà nói chuyện.
Vân Thiếu Khanh nói: "Về chuyện tìm sư tỷ của ta, còn phải nhờ hai vị nhiều."
Hoàng Phủ Cẩn nhìn về phía Tô Mạt: "Thẩm Tam cùng Ngụy An Lương cũng biết, chắc hẳn sẽ hỏi thăm cả Thẩm lão gia, đến lúc đó nghe bọn họ nói trước xem thế nào, chúng ta lại tùy cơ ứng biến."
Tô Mạt suy nghĩ một chút: "Chỉ là không biết Thẩm lão gia có phủ nhận biết lệnh sư tỷ không. Mặc dù lệnh sư tỷ là người bày trận, nhưng Thẩm lão gia chưa chắc biết, ông cũng chỉ nghĩ xây dựng vườn, có lẽ là phân phó Mạc quản sự đi làm, như vậy hắn rất có thể cũng không nhận ra sư tỷ của Vân công tử đấy."
Loại lo lắng này không phải không có lý, Hoàng Phủ Cẩn gật đầu: "Tóm lại chúng ta phải tận lực làm rõ, nói ra cũng tốt sẽ biết Thẩm gia trong sạch hay không."
Nếu như Thẩm lão gia không thể chứng minh mình cùng những người Nam Trạch không có quan hệ mà là bị lợi dụng, giả như triều đình nhận định lão và bọn kia cấu kết, rồi nói bằng vào tài lực cường đại muốn khởi xướng âm mưu gì đó, vậy trăm năm cơ nghiệp của Thẩm gia này, chỉ sợ sẽ phải hủy trong chốc lát rồi.
Thử hỏi, dù là gia tộc lớn hơn nữa, trong thời hòa bình, ai có thể chống lại triều đình?
Giống như Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, thế gian có mấy?
Vân Thiếu Khanh khẽ ngưng lông mày, suy tư, cuối cùng nhìn về phía Tô Mạt, cười nói: "Tô cô nương, thật ra thì tại hạ cũng không phải là cố ý không nói cho các ngươi về sư tỷ của ta..."
Hắn cười cười, có chút ngượng ngùng: "Mà là ta cũng chưa từng thấy qua sư tỷ, căn bản không biết nàng."
Một mặt là môn quy, nhưng hắn cũng không phải người cứng nhắc như vyậ, thật ra thì lúc ấy cũng thật xin lỗi, sợ nàng cười thôi.
Dù sao ngươi lĩnh mệnh tới thanh lý môn hộ, kết quả ngay cả người kia là người nào hình dáng gì cũng không biết, nghe đều cảm thấy ngu đần.
Tô Mạt trợn to hai mắt, nhìn hắn không chớp mắt, người thanh nhã ung dung như gió nhẹ nước chảy vậy, không nhìn ra một tia cấp bách, không có một chút khói lửa, thậm chí có thể nói là ưu nhã ôn hòa, đối với người cực kỳ thân thiết, tất cả đều tốt, giống như đã tính trước kỹ càng.
Kết quả......
Thì ra là tất cả đều là hắn giả bộ, ha ha, thật là cười người, một người nhìn đoan trang như vậy, lộ ra vẻ mặt như vậy, nàng thật không nhịn được.
"Khụ khụ!" Hoàng Phủ Cẩn hắng giọng một cái, nhìn Tô Mạt một cái, nhắc nhở nàng phải chú ý hình tượng, không cần cười Vân Thiếu Khanh như vậy, tránh cho người ta xấu hổ.
Gương mặt trắng như tuyết của Vân Thiếu Khanh quả nhiên từ từ đỏ, giống như là bôi một lớp phấn, rất động lòng người.
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, tâm tình thật tốt: "Vân công tử yên tâm, chúng ta nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ, mọi người hợp tác, trợ giúp lẫn nhau."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc