Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 706

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Sau đó có thể tiếp tục lưu lại ngươi sao? Hoặc là lưu lại chỉ cầu làm nha hoàn?
Tô Mạt trong lòng nhảy ra một câu như vậy.
"Ngươi có thể nghĩ thông suốt là tốt nhất, ta cùng Vương gia định đưa ngươi đi tìm Nhạc tướng quân, như vậy các ngươi có thể cùng nhau trở lại kinh thành."
Nàng vốn tưởng rằng Nhạc Phong Nhi sẽ lộ ra chân ngựa, ai biết trong mắt Nhạc Phong Nhi lóe lên là ánh sáng vui mừng.
Nhạc Phong Nhi hành lễ: "Đa tạ Tô tiểu thư giúp một tay, Phong nhi cũng hi vọng tiểu thư cùng Vương Gia có thể bách niên hảo hợp, đầu bạc răng long, thiên trường địa cửu, sẽ không bao giờ có người quấy rầy nữa."
Mặc dù nàng nói xong có chút dùng sức, cũng có chút sớm, còn có chút làm cho người ta cảm thấy cố ý quá mức.
Nhưng so với trước, thật sự là thiên soa địa viễn.
Hơn nữa thế nhưng nàng cũng nguyện ý đi tìm Nhạc Thiểu Sâm rồi, dù sao mặc kệ nàng thật lòng cũng tốt, giả vờ cũng tốt, chỉ cần có thể bỏ rơi nàng, vậy là đủ rồi.
Tâm tình Tô Mạt thế nhưng cũng tốt.
Trước Thẩm Tam đã viết gia thư, Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt cũng để người tống bái thi*p, Ngụy An Lương càng không cần phải nói.
Cho nên vừa hạ thuyền, thì có người của Thẩm gia chờ trên bến cảng.
Cầm đầu là một thanh niên nam nhân áo gấm, xem ra chừng ba mươi tuổi, vóc người cao to, đã để chòm râu, mặt mày tuấn lãng, khí chất nho nhã, rất có lực tương tác, làm cho người ta không tự chủ được nguyện ý thân cận, không hề e ngại.
"Đại ca!"
Thẩm Tinh Tinh vừa thấy hắn, liền lắc lắc tay chào hỏi, không chờ thuyền dừng lại, liền vận khởi khinh công, phi thân lên, như chim yến bay lên hướng hắn đánh tới.
Người nọ chính là Thẩm gia Đại công tử Thẩm Phỉ.
Hôm nay Thẩm lão gia chỉ là cái tên, vốn không tự ra mặt xử lý, phân cho mấy nhi tử cùng thủ hạ đắc lực.
Vị Thẩm đại công tử này, có thể được xưng là kỳ tài thương giới, 5, 6 tuổi đã theo cha mẹ, kiến thức rộng rãi, mười mấy tuổi có thể một mình đảm đương một phía.
Hôm nay càng thêm chững chạc cơ trí, sự nghiệp thịnh vượng, trở thành kỳ tài buôn bán thế hệ mới của Thẩm gia, cũng trở thành trụ cột Thẩm gia tương lai.
Thẩm Phỉ giơ tay lên kéo lại Thẩm Tinh Tinh, cười nói: "Tiểu muội lại bướng bỉnh, nhanh lên một chút xuống."
Thẩm Tinh Tinh lại ôm cổ của hắn không thả làm nũng nói: "Đại ca, người ta rất nhớ người, người không phải biết, lần này ra cửa nghẹn mà ૮ɦếƭ rồi, Tam thật không dễ chơi, chỉ có đại ca đối với ta tốt nhất. Còn có tên Ngụy An Lương đó, người không phải biết, thật là tức ૮ɦếƭ ta rồi."
Nhìn tiểu muội về nhà một cái liền tố cáo, Thẩm Phỉ cũng có chút bất đắc dĩ, tính tình của nàng hắn cũng biết.
"Tiểu muội, còn có khách, đừng khiến người chê cười, nhanh xuống một chút."
Thẩm Phỉ kéo Thẩm Tinh Tinh từ trên người mình xuống, Thẩm Tinh Tinh bĩu môi, có chút không vui.
Chỉ là sau khi nhìn một hàng dài xe ngựa sang trọng kia nàng ta lại vui vẻ, thật muốn khiến Tô Mạt phải mở rộng tầm mắt, chỉ sợ trong hoàng cung cũng không có xe ngựa có ý tứ như vậy.
Đám người Hoàng Phủ Cẩn và Thẩm Tam cùng nhau xuống thuyền, tiến lên hàn huyên cùng Thẩm Phỉ.
Thẩm Tam nhất nhất giới thiệu, Hoàng Phủ Cẩn thì không cần nói, Thẩm Phỉ dĩ nhiên là như sấm bên tai, không thể thiếu kính cẩn lễ phép làm lễ.
Đợi giới thiệu đến Vân Thiếu Khanh, hắn không khỏi nhìn kỹ thêm mấy lần, mặc dù hắn kiến thức rộng rãi, gặp người vô số, cũng không thể không âm thầm trầm trồ khen ngợi, thật là nam nhân trên đời hiếm thấy.
Không phải nói hắn tuấn nhã vô song cỡ nào, mà là cái loại khí chất thoát tục tự nhiên đó, làm cho người ta đã thấy liền quên hết sự dung tục, sinh lòng cúng bái.
Giống như là thấy thế ngoại tiên hiền, cảm giác phiền não cùng ý niệm tục tĩu trong lòng, cũng bị ánh mắt trong suốt như nước kia tẩy sạch.
Người đi theo lập tức trở nên cao nhã.
Hắn cười ha ha, kéo tay Tam đệ của hắn khen: "Tam đệ, lần này đại ca không mắng ngươi được rồi, trở về còn giúp ngươi nói lời hữu ích, khiến cha cũng không thể mắng ngươi."
Đôi mắt hoa đào của Thẩm Tam tà tà nhìn sang: "Đại ca cớ gì nói ra lời ấy a."
Thẩm Phỉ vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Ngày trước chúng ta đều sợ ngươi không học vấn không nghề nghiệp, cả ngày chỉ biết đi với những loại bạn bè không tốt, chơi bời lêu lổng, trêu hoa ghẹo liễu, không chịu làm chánh sự. Không ngờ lần này, chẳng những làm chánh sự, lại vẫn có thể thu hút khách nhân cao quý như thế đến nhà. Ngươi nói, đại ca không phải nên khen thưởng ngươi sao?"
Hắn nói rồi lại tiến lên trước gọi Hoàng Phủ Cẩn cùng Vân Thiếu Khanh, dù là lão bằng hữu Ngụy An Lươngtuyệt đối cũng không để cho bất kỳ người nào trong bọn họ có cảm giác bị lạnh nhạt.
Thậm chí ngay cả tỷ muội Lan Nhược, Lưu Hỏa cũng đều được quan tâm đến, càng không cần phải nói Tô Mạt rồi.
Lúc hắn gặp mặt Tô Mạt, tất cả đều vừa đúng, cái loại thần thái vừa thấy kinh ngạc rồi lại cung kính không có chút nào quá đáng, cái loại đó đối với nữ hài tử, đối với thiên kim tiểu thư là không động thanh sắc mà khen tặng cùng tôn sùng, cũng là vừa đúng.
Làm cho người ta thấy như cây đón gió xuân, vừa bị khen tặng, lại không cảm thấy bị đường đột.
Hơn nữa cũng sẽ không khiến người cảm thấy hắn đang nịnh hót, tự xuống giá mình.
Có thể khiến mọi việc đều suôn sẻ như thế, cũng coi là thiên tài.
Thẩm Phỉ đi ở một bên, xin Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt đi phía trong, Vân Thiếu Khanh Ngụy An Lương tiếp sau đó, hắn cũng không giành trước, cũng không rơi ở phía sau, chỉ ở sau vai Hoàng Phủ Cẩn tương bồi.
"Lần này thật là phải cảm tạ Hoàng Phủ thiếu gia cùng Tô tiểu thư, nhất là Tô tiểu thư, nếu không phải là có Tô tiểu thư, xá muội chỉ sợ còn không biết muốn ồn ào thế nào đây."
Nói xong hắn lại trợn mắt nhìn Thẩm Tinh Tinh đang đi một bên bám lấy cánh tay của mình, cong môi nói: "Ngươi nha, cần học tập nhiều từ Tô tiểu thư."
Mặc dù Thẩm Tinh Tinh bất mãn, rất muốn cười lạnh, nhưng hắn là đại ca, mặc dù nuông chìu nàng, nhưng cũng rất nghiêm túc.
Nói thí dụ như, nàng muốn cái gì hắn có thể cho, nàng tùy hứng hắn cũng bao dung.
Nhưng nếu như khi hắn đang xem trọng khách trước mặt, nàng nếu dám tùy hứng la lối om sòm, làm mất lòng người của hắn, vậy hắn tuyệt đối sẽ không nuông chiều, coi như phụ thân ra mặt, hắn cũng sẽ không nhẹ nhàng tha thứ nàng.
Cho nên Thẩm Tinh Tinh xem xét thời thế, vẫn là biết rõ tự xử như thế nào.
Mặc dù tùy hứng, nhưng đại gia danh môn, tự nhiên có sự nuôi dạy cùng quy củ gia tộc, tuyệt đối không phải là điêu ngoa nha đầu tiểu môn tiểu hộ có thể so sánh.
Bánh ít đi, Tô Mạt tự nhiên cũng cho mặt mũi: "Đại công tử quá khiêm nhượng, Thẩm tiểu thư có tri thức hiểu lễ nghĩa, lại không mất nghịch ngợm khả ái, dọc theo con đường này, cho chúng ta thêm không ít niềm vui thú, nếu như không có nàng nói cho chúng ta một chút phong thổ, ngược lại sẽ nhàm chán."
Thẩm Tinh Tinh nhìn Tô Mạt nói tốt cho nàng, hả hê hừ một tiếng, Thẩm Phỉ lại nghiêm túc nhìn nàng một cái, từ trong lời nói Tô Mạt, hắn liền nghe ra lời chế nhạo.
Nếu như không phải trên đường Thẩm Tinh Tinh la lối om sòm ăn vạ, đoán chừng người ta cũng không nhiều náo nhiệt để xem như vậy.
Mặt ngoài hắn không biến sắc, nhìn Thẩm Tam một cái, vẻ mặt Thẩm Tam quả nhiên có chút mất tự nhiên, quay đầu đi theo Vân Thiếu Khanh nói chuyện.
Mà ngay cả Ngụy An Lương cũng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, nghiêng đầu nói chuyện với Lưu Hỏa ở bên kia.
Phía sau Nhạc Phong Nhi đi theo phía sau Lan Nhược tỷ muội, sắc mặt trầm tĩnh, thoạt nhìn vô cùng khéo léo mềm mại.
Hoàng Phủ Cẩn cầm đầu ngón tay Tô Mạt, nhắc nhở nàng hạ xuống, Tô Mạt cười như không cười nhìn hắn, nàng cũng không phải là cố ý nha, ai biết thì ra là tất cả mọi người ai cũng ngầm hiểu nhưng không nói ra a.
Vừa vặn xe ngựa cũng chạy tới trước mặt, Thẩm Phỉ vội xin Hoàng Phủ Cẩn cùng Tô Mạt lên xe, Thẩm Tam cùng với Vân Thiếu Khanh cùng Ngụy An Lương, sau đó mấy người một chiếc.
Xe ngựa Thẩm gia hào hoa phi phàm, không nói những thứ trang sức kia giá trị xa xỉ, nào là vân mẫu bảo thạch trân châu..., chỉ nói gỗ dùng để chế tạo khung gỗ cho xe ngựa, cũng là lim thượng hạng, ngoài ra, trần xe phủ gấm Tứ Xuyên đắt giá, ánh sáng lung linh.
Bên trong xe bày bàn nhỏ bằng gỗ tử đàn, còn có giường êm, phía trên phủ lên nệm gấm, căn cứ theo mùa mà thay thế, mùa đông chính là đệm giường bằng da sói da bạch hồ....
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc