Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 705

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

"Cẩn ca ca, vào lúc này đề nghị Hoàng đế cất nhắc Nhạc Thiểu Sâm, là vì ta sao?" Nàng cười tủm tỉm nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cười lên: "Mạt Nhi sao lại nghĩ như vậy, cũng chỉ là cảm thấy đã đến lúc rồi, hơn nữa Nhạc Thiểu Sâm cũng đã làm tướng."
Tô Mạt cười như không cười nhìn hắn: "Nếu như Nhạc tướng quân hồi triều, tỷ muội Nhạc Phong nhi có phải nên trở về bên cạnh hắn rồi hả ? Cũng không thể đổ thừa cho chúng ta."
Nếu Hoàng Phủ Cẩn tự có phương pháp giải quyết, nàng cũng không nhúng tay, đây là nàng tôn trọng hắn.
Cho nên coi như Nhạc Phong thỉnh thoảng lại nổi điên, nàng cũng không xuất thủ, dù sao Hoàng Phủ Cẩn cũng không thích Nhạc Phong, nàng cũng không có gì để ghen tỵ.
Hoàng Phủ Cẩn nói: "Cho nên, đến Ngân Châu rồi, chúng ta còn phải tiếp tục xuôi nam, ta muốn đi ruộng muối xem Nhạc Thiểu Sâm một chút, âm thầm gặp hắn một chút."
Tô Mạt hơi do dự: "Nếu để cho bệ hạ biết, có thể cảm thấy ngươi và Nhạc Thiểu Sâm còn có liên hệ hay không? Ngộ nhỡ Hoàng đế lo lắng Nhạc Thiểu Sâm cảm kích ngươi, cho là ngươi cứu hắn ra ngoài, đây chẳng phải là không ổn?"
Mặc dù Hoàng Phủ Giác đã từng muốn nhường ngôi, nhưng Tô Mạt không cảm thấy là 100% chân thành, còn có một nửa có thể là thử dò xét.
Dù sao Hoàng Phủ Giác đã từng khát vọng lật đổ Thái Tử trở thành thái tử .
"Ta nghĩ Ngũ đệ sẽ không như thế, lòng chúng ta muốn rời khỏi triều đình là rõ ràng, hắn không cần thiết buồn lo vô cớ nữa. Huống chi nếu là muốn chộp lấy ngôi vị hoàng đế, đã sớm có thể, cũng không cần chờ tới bây giờ. Hắn vốn thông minh, có thể nghĩ ra."
Ý bảo nàng không cần phải lo lắng Hoàng Phủ Giác.
Hơn nữa hắn cũng có lời muốn nói với Nhạc Thiểu Sâm, coi như hoàn toàn đoạn những ân oán kia, tránh cho luôn có người tâm tồn may mắn.
Tô Mạt tự nhiên ủng hộ hắn.
Thuyền đi được mấy ngày, trên đường bởi vì thuyền bè lui tới bận rộn, coi như treo cờ hiệu Tào bang cũng không có biện pháp, dù sao lúc dòng sông chật kín thuỳen, chỉ có thể đợi thôi.
Cho nên trước sau cũng tổn hao không ít ngày giờ mới đến Ngân Châu.
Vận Hà không đến Ngân Châu, nhưng Thẩm gia có tiền, cộng thêm Tào bang có người, bọn họ cố ý khai thông một con kênh riêng để dùng.
Nhà đò khác cũng có thể mượn dùng đường này, chỉ là đều phải nộp thuyền phí ở trạm kiểm soát cố định.
Tô Mạt ngồi ở trên lan can mũi thuyền gió lạnh thổi, Thẩm Tinh Tinh im lặng được hai ngày lại hả hê vênh vang mà đi ra, đứng ở bên cạnh nàng, đỡ mạn thuyền nói: "Tô Mạt, như thế nào, không tệ chứ."
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng: "Cái gì không tệ?"
Thẩm Tinh Tinh bĩu môi, đoán là biết lại giả bộ hồ đồ: "Cái kênh này là của riêng nhà ta."
Tô Mạt cười lên, không khách khí chút nào nhắc nhở: "Thẩm tiểu thư, khắp thiên hạ đều là vương thổ. Lời như thế, ngàn vạn lần đừng nói quá vẹn toàn."
Nếu bị người có lòng nghe, chính là sẽ đưa tới mối họa.
Thẩm Tinh Tinh xem thường, hừ một tiếng: "Thẩm gia chúng ta là đệ nhất thiên hạ thương, đây chính là Hoàng đế tự mình ban, chúng ta vì Đại Chu kiếm lấy bao nhiêu bạc, ai có thể làm gì được chúng ta?"
Nói xong, nàng nhẹ nhàng giật mình, cũng ngồi ở mạn thuyền, nàng tự phụ võ công không tầm thường, khinh công hạng nhất, kỹ thuật nhảy tuyệt đỉnh, nhưng kể từ Tô Mạt sau khi xuất hiện, liền bị kinh ngạc khắp nơi, rất khó chịu.
Hôm nay cuối cùng đã tới nhà mình, rốt cuộc có thể hảo hảo mà cùng Tô Mạt triển hiện một phen.
"Hoan nghênh ngươi tới Ngân Châu." Thẩm Tinh Tinh đung đưa chân, khuôn mặt hài lòng.
Tô Mạt cười cười, không lên tiếng, lại nghe Thẩm Tinh Tinh lại nói: "Ngươi khi dễ Nhạc Phong nhi rồi hả ?"
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, Thẩm Tinh Tinh là một cô nương xinh đẹp, mặc kệ nói thế nào, xem ra vẫn còn rất có tinh thần trọng nghĩa: "Nàng không nói cho ngươi biết sao?"
Lấy tính khí Nhạc Phong Nhi, không phải ước gì muốn cùng người trong cả thiên hạ bày tỏ nàng chịu uất ức này như thế nào.
Thẩm Tinh Tinh lắc đầu một cái, kỳ quái nói: "Nàng đã thay đổi."
Tô Mạt cũng không phải biết, mấy ngày nay Nhạc Phong Nhi chưa hề đi ra, Phỉ Thúy nói nàng vẫn rất an tĩnh, bộ dạng không muốn làm chuyện điên rồ, Tô Mạt dĩ nhiên là mặc kệ nàng.
Thấy Tô Mạt không hỏi qua, Thẩm Tinh Tinh có chút tức giận, "Này, ngươi cũng thật quá phận rồi, nói thế nào nàng cũng là người nhà của Vương gia, hơn nữa, nam nhân tam thê tứ thi*p là chuyện rất thường gặp, ngươi làm gì cứ cố chấp như vậy thế? Nhất định bá chiếm Vương gia?"
Nghe nàng nói như thế, sắc mặt Tô Mạt nghiêm túc, nghiêm túc nhìn nàng: "Nói như vậy, Thẩm tiểu thư thị đã coi trọng Vương gia, muốn đi vương phủ làm trắc phi rồi hả?"
Gương mặt Thẩm Tinh Tinh chợt đỏ, nàng tức giận nói: "Ngươi...ngươi nói nhăng gì đó, ta mới không nghĩ như vậy. Nhưng mà ta lại cảm thấy ngươi chính là không đúng, bình thường nam nhân còn tam thê tứ thi*p, không phải có câu nói sao? Giơ một tay, nạp người thi*p. Nam tử đều có thi*p, ngươi sao lại hà khắc đối với Vương gia thế? Nhạc Phong Nhi ái mộ Vương gia từ nhỏ, bọn họ thanh mai trúc mã từ nhỏ, sinh tình cảm, ngươi không thể tác thành cho hắn?"
Tô Mạt lạnh lùng nói: "Không thèm nói nhiều nửa câu, Thẩm tiểu thư còn là quản tốt mình là tốt."
Nói xong, nàng lật người nhảy xuống mạn thuyền, muốn đi về phòng, dù sao mau dừng thuyền, cũng cần chuẩn bị một chút.
Thẩm Tinh Tinh lại không chịu buông tha nàng, đuổi theo chỉ trích: "Này, ta đã nói với ngươi chánh sự đâu, làm sao ngươi luôn trốn tránh."
Tô Mạt chợt dừng bước, quay đầu lại lạnh lùng nhìn nàng, Thẩm Tinh Tinh không ngờ tới nàng đột nhiên dừng lại, không kịp thu thế ᴆụng vào Tô Mạt.
Tô Mạt không động, Thẩm Tinh Tinh lại ᴆụng phải иgự¢ bị đau, oa oa kêu lên: "Này, ngươi...ngươi là người sắt a!"
Thật là quá đáng, làm иgự¢ nàng bị ᴆụng đau, nhưng chớ ᴆụng xẹp иgự¢.
Tô Mạt lạnh lùng nhìn nàng: "Thẩm tiểu thư, ta nhắc nhở ngươi một câu, quản tốt mình, chớ để ý thị phi người khác."
Lúc này Nhạc Phong Nhi từ trong phòng ra ngoài, đang thướt tha mà đi tới đây, vẻ mặt nàng an nhiên, bước nhẹ nhàng, dáng vẻ gầy yếu trong gió thu, càng làm cho người ta vừa thấy đã thương.
Nàng xem ra vô cùng bình tĩnh, giống như biến thành người khác, không có Dụς ∀ọηg cùng bi phẫn, cũng không có tâm cơ âm trầm, ngược lại giống như đã trải qua cái gì, như đại triệt đại ngộ.
Nàng lên trước thi lễ với hai người, cho dù hướng về phía Tô Mạt, cũng là vô cùng cung kính chân thành.
"Đa tạ Thẩm tiểu thư nói chuyện vì ta, chỉ là không cần. Còn có ta muốn hướng Tô tiểu thư nói xin lỗi, đều là Phong nhi không đúng, ngày trước đủ loại, là ta quá tùy hứng, không nhìn thấy sự thật, không tự lượng sức, đoán sai địa vị của mình cùng tình cảm Vương gia. Ở đây, ta hướng Tô tiểu thư nói xin lỗi, sẽ không bao giờ như vậy nữa."
Không chỉ là Tô Mạt, Thẩm Tinh Tinh cũng kinh ngạc, giống như không hiểu nhìn nàng, chỉ cảm thấy đứng đấy trước mặt là không là Nhạc Phong, mà là con quái vật.
"Ngươi...ngươi không sao chứ?"
Thẩm Tinh Tinh kéo kéo ống tay áo của nàng, cũng đừng vì được mất mà điên rồi mới phải.
Nhạc Phong Nhi dịu dàng cười một tiếng, thiên kiều bá mị: "Cám ơn Thẩm tiểu thư quan tâm, Phong nhi không có việc gì, Phong nhi rất tốt, Phong nhi chỉ là tỉnh táo, không thể còn sống trong giấc mộng của mình rồi. Như vậy vừa hại người lại hại mình."
Thẩm Tinh Tinh giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh, Nhạc Phong Nhi ở trước mặt nàng khóc lóc kể lể uất ức, hình ảnh nguyền rủa Tô Mạt còn sở sờ ở trước mắt đâu rồi, cắn răng nghiến lợi, oán độc, thế nào —— đột nhiên liền đổi tính?
Tô Mạt liếc mắt thâm trầm, mắt lạnh nhìn Nhạc Phong, theo nàng hiểu về Nhạc Phong, thật không cảm thấy nàng có thể đổi tính trong mấy ngày, lại đã hiểu rồi.
Nhạc Phong Nhi quay đầu nhìn về phía Tô Mạt, ánh mắt trong suốt chân thành, không có nửa điểm tránh né, thẳng tắp nhìn vào, cũng không có nửa điểm dáng vẻ chột dạ.
"Tiểu thư, ta sai lầm rồi, còn hi vọng ngươi có thể tha thứ ta."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc