Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 703

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Phải thừa nhận mình yêu sâu đậm nam nhân không thương mình, lại như mình thương hắn mà liều mạng yêu một nữ nhân khác.
Đây là tàn nhẫn cỡ nào, lại là chuyện bất đắc dĩ cỡ nào a!
Nàng lảo đảo đi ra ngoài, Hoàng Phủ Cẩn muốn nói cái gì, cuối cùng chưa nói, có một số việc phải nói ra, nếu không ngược lại đều là tổn thương.
Nhạc Phong Nhi đi tới cửa, "Bùm" lập tức ngã nhào, đôi mắt nàng đẫm lệ ௱ô** lung nhìn hắn, thế nhưng hắn lại không có ý phải đi đỡ nàng.
Nàng thê thảm cười cười, từ từ bò dậy, sau đó lại từ từ hướng gian phòng của mình đi.
Hoàng Phủ Cẩn đi tới cửa, nhìn nàng vào phòng mới an tâm.
Nhạc Phong Nhi không ở một mình, còn có Phỉ Thúy, trên thuyền nhiều người, sẽ chăm sóc nàng.
Hơn nữa hắn nghĩ, gặp được ca ca của nàng, nàng sẽ khá hơn.
Hắn chưa bao giờ nghĩ qua Nhạc Phong Nhi sẽ yêu hắn sâu đậm, cảm thấy cũng chỉ là một loại tình cảm ௱ô** lung của nữ hài tử, một loại ký thác, không phải yêu thật tình.
Ít nhất cùng hắn với Mạt Nhi là bất đồng.
Giống như Thất đệ đối với Mạt Nhi, là có tình cảm, nhưng là tuyệt đối không có sâu đến nông nỗi không khanh không được.
Những thứ này hắn là biết, cho nên hắn vốn không có để ý cái cảm giác Thất đệ đối với Mạt Nhi kia... Hảo cảm, cũng không có biểu hiện ghen tức.
Bởi vì hắn biết rõ, Mạt Nhi hành sự chính trực, Thất đệ cũng chỉ là sinh lòng ái mộ, chưa từng có phần biểu hiện, cũng chỉ là một loại tình cảm ௱ô** lung của thiếu niên.
Bây giờ nhìn lại, cũng quả thật như thế, lúc bọn họ rời khỏi kinh thành, Hoàng Phủ Giới mặc dù không bỏ được, nhưng cũng không có gì đau lòng.
Hắn tin tưởng, Nhạc Phong Nhi cũng thế.
Xét thấy Nhạc Phong Nhi đối với tỷ muội Lan Nhược có thành kiến, hắn liền nhờ cậy Thẩm Tam, để cho hắn tìm thị nữ chăm sóc thật tốt Nhạc Phong .
Tô Mạt một mực ở trong phòng chờ ăn cơm, đột nhiên Nhạc Phong Nhi xông tới, "Bùm" một tiếng nàng liền quỳ trên mặt đất.
Tô Mạt liếc Lan Nhược một cái, ý bảo bọn họ lui xuống trước đi, nàng không muốn chuyện huyên náo quá lớn.
Hai mắt Nhạc Phong Nhi đẫm lệ, khóc đến cặp mắt sưng đỏ như quả đào: "Tô tiểu thư, ta van cầu ngươi, van cầu ngươi cho ta một con đường sống thôi. Van ngươi đem Vương Gia nhường cho ta."
Tô Mạt nhàn nhạt nhìn nàng, không có vẻ mặt gì, cũng không nói.
Nhạc Phong Nhi thấy sắc mặt nàng bình thản, không có tức giận cùng khinh bỉ, cho là Tô Mạt sẽ mềm lòng, không khỏi quỳ gối lết mấy bước, tiến lên kéo váy áo Tô Mạt: "Tô tiểu thư, ngươi thông minh, mỹ lệ, hào phóng, lại giàu có, ngươi sẽ có rất nhiều nam nhân tới yêu ngươi . Van ngươi. . . . .
Tô Mạt giận quá hóa cười: "Nhạc cô nương, chẳng lẽ ngươi không biết, ta rất yêu Cẩn ca ca sao?"
Nhạc Phong Nhi chảy nước mắt, kinh ngạc mà nhìn Tô Mạt: "Ta biết rõ, ta biết rõ, nhưng. . . . . . Nếu như. . . . . . Chỉ hy vọng tiểu thư có thể tiếp nhận ta...ta sẽ không làm trở ngại các ngươi, chỉ cầu ngươi có thế để cho ta theo ở bên cạnh vương gia."
Tô Mạt lạnh nhạt nói: "Nhạc cô nương, ta vẫn là câu nói kia, nếu như vương gia vui lòng, ta không phản đối."
Nàng sẽ có thủ đoạn khác.
Ánh mắt nàng lạnh nhạt nhìn Nhạc Phong Nhi: "Vương gia đồng ý sao?"
Nhạc Phong Nhi lập tức không nói ra lời.
Tô Mạt cười cười, âm thanh cũng là không nói hết được sự xa cách cùng lạnh lẽo: "Nhạc cô nương, ngươi biết ta tại sao vẫn không ra tay với ngươi không? Không phải là bởi vì cố kỵ Cẩn ca ca có thể sẽ thích ngươi. Mà bởi vì là cha nuôi và đại ca của ngươi, ngươi cũng không cần hao hết cảm giác trách nhiệm cuối cùng của chúng ta đối với ngươi."
Nhạc Phong Nhi trợn to hai mắt, làm như không thể tin được, nhưng lại không biết như thế nào cho phải.
Tô Mạt nhướng nhướng mày, xoay người không nhìn nàng nữa: "Nhạc cô nương, ngươi trở về suy nghĩ thật kỹ thôi. Từ tình cảm với Nhạc tướng quân cùng cha nuôi, ta sẽ không đối với ngươi thế nào hết, nhưng là nếu như ngươi khăng khăng một mực, vậy ta cũng không thể bảo đảm trả lại sẽ tao nhã lễ độ như vậy."
Sát ý từ quanh thân nàng tỏa ra, khiến Nhạc Phong Nhi kìm lòng không được rùng mình.
Nàng từ từ đứng lên, thất hồn lạc phách đi ra ngoài.
Bữa cơm trưa Hoàng Phủ Cẩn cũng cho người ta đưa đến chỗ Tô Mạt và người của mình ăn.
Sau khi ăn xong, Lan Như đi rửa trái cây, có nho, thạch lựu các loại, sau đó Lan Như Lưu Hỏa đi ra ngoài, để lại không gian cho Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn.
Thuyền mặc dù rất lớn, nhưng Nhạc Phong Nhi gây chuyện, bọn họ tự nhiên cũng biết.
Chỉ là mọi người ngầm hiểu lẫn nhau, không đi qua hỏi thôi, tránh cho lúng túng.
Thẩm Tam Vân Thiếu khanh đều tránh xa, chắc hẳn cũng là cái duyên cớ này.
Ng'n t Hoàng Phủ Cẩn dài nhọn nắm quả nho màu tím lấp lánh, *** như ngọc bạch linh, đầu Ng'n t sạch sẽ chỉnh tề, đẹp đến có chút quá phận.
Tô Mạt hơi cười nhìn hắn, lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng cũng biết hắn là yêu nghiệt, so với yêu nghiệt còn đẹp hơn, khiến nữ nhân đều ghen tỵ đến ૮ɦếƭ.
Có thể do chung ***ng ngày ngày thành tình thâm, cũng càng ngày càng hiểu rõ nhiều hơn, nàng có lẽ đã bắt đầu coi thường dung nhan hắn rồi.
Hình như cũng hết cái loại cảm giác không nhìn hắn một cái đều cảm thấy tâm linh dao động, hoa mắt choáng váng của giai đoạn đầu.
Chẳng lẽ mình già rồi?
Nàng cười có chút tự giễu.
Hoàng Phủ Cẩn lột quả nho, sau đó đặt ở trong đĩa sứ trắng đưa cho nàng.
Nàng giống như con mèo nhỏ trườn ra, chủ động ngồi vào trong *** hắn, nắm cổ của hắn, cười híp mắt nói: "Tĩnh thiếu gia, tiểu nữ tử phát hiện, người thật sự là dung nhan nghiêng nước nghiêng thành a. Mặc dù Thẩm Tam rất đẹp rất mê hoặc, nhưng người so với hắn đẹp hơn. . . . . . Ừ, nơi đuôi mắt này còn có phong tình. Vân công tử có dáng dấp tuấn tú cực kì, nhưng người lại đoan trang, càng thêm. . . . . ."
"Mạt Nhi? !" Hoàng Phủ Cẩn ngưng mắt nhìn nàng, tự nhiên phá thiên hoang địa (chỉ việc hiếm có) nịnh bợ hắn như vậy, chỉ sợ có cái âm mưu nhỏ gì đấy.
"Ta là nam nhân, dung mạo như thế nào, không quan hệ gì."
Dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là dựa vào xinh đẹp quyến rũ nàng, không phải sao.
Hắn nhặt lên một quả nho, nhét vào trong miệng nàng, Tô Mạt xấu xa cắn đầu Ng'n t của hắn một cái, xấu xa, không phải là nói hắn sức quyến rũ lớn à, hấp dẫn được nàng rồi.
Hừ hừ!
"Ta muốn ăn lựu." Nàng chỉ chỉ toét quả lựu đỏ tươi, nhìn liền muốn ăn, từng hạt một óng ánh trong suốt, tươi đẹp ****, làm cho người ta không nhịn được muốn ăn hết một lần.
Hoàng Phủ Cẩn ôm sát nàng, hơi thở có chút không ổn, nóng rực phun ở tai của nàng, âm thanh trầm thấp mị hoặc, mang theo trí mạng hấp dẫn mê hoặc lòng người.
"Mạt Nhi so với nó còn ăn ngon hơn."
Gương mặt Tô Mạt vụt đỏ, thật là quá đáng, ban ngày lại đùa giỡn nàng!
Bọn họ mặc dù đã tình thâm, chỉ là động tác quá mức thân mật lại không có, không có thời gian như vậy cũng không có không khí như vậy.
Hôm nay. . . . . . Tô Mạt cắn môi, từ trên đù* hắn nhảy xuống, chuyển tới đối diện ngồi xuống, nheo một đôi con ngươi thủy linh tinh nhuận nhìn hắn.
Dáng vẻ nàng xinh đẹp đáng yêu, giảo hoạt nghịch ngợm, để cho trái tim hắn nhộn nhạo không dứt, hắn ngưng mắt, cười như không cười: "Nha đầu hư!"
Tô Mạt chậm rãi ngồi xuống, chà xát gương mặt: "Trong nhà thật là bực bội, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện có được hay không."
Hoàng Phủ Cẩn đứng dậy: "Tốt." Sau đó vươn tay.
Nàng tiến lên kéo tay của hắn, lại đột nhiên bị hắn kéo, thân thể trực tiếp ngã vào trong lòng hắn, tay của hắn cắm vào mái tóc dầy của nàng, thuận thế kéo lại đầu của nàng, cúi đầu xuống, môi hơi lạnh chuẩn xác che ở môi trái tim đỏ bừng của nàng.
Tô Mạt trợn to hai mắt, môi của hắn trằn trọc ở môi nàng, gần như thế, lông mi dày rậm cơ hồ muốn đâm chọt nàng.
Nàng trừng mắt nhìn, lại cười, lập tức né ra, không nhịn được nghiêng đầu, che môi, nghịch ngợm nhìn hắn.
Hoàng Phủ Cẩn thật là bất đắc dĩ, có thể từ nhỏ biết nàng, cưng chiều nàng, khiến hai người có một loại hình thức chung ***ng kỳ quái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc