Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 700

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lưu Hỏa hừ một tiếng, nghiêng người, nằm ở cạnh giường không để ý tới ai nữa.
Lan Như mặc kệ hắn, bưng canh mình nấu tới, phân cho người bên ngoài rồi, thì bưng một bát nhỏ đi vào gian phòng dành cho Lan Nhược.
Kể từ khi vì che chở cho Nhạc Phong Nhi mà Lan Nhược bị đám người Mị Kiều bắt đi cho tới bây giờ được cứu, nàng rất ít nói chuyện, tâm trạng xem ra có chút xuống thấp, vốn là mặt mày lạnh nhạt giờ càng thêm lạnh nhạt. Cho nên Lan Như không khỏi có chút bận tâm, dù sao bọn họ ngày thường hô phong hoán vũ, hơn nữa ít khi gặp phải đối thủ.
Không ngờ đi Giang Nam một chuyến, liên tiếp thất bại.
Nếu không phải Vân Thiếu Khanh xuất hiện, thiếu chút nữa toàn quân bọn họ bị diệt rồi.
Lan Nhược lo lắng, Lan Như có thể hiểu được.
Tỷ tỷ và Lưu Vân, vốn thông minh, những điều có thể nghĩ ra so người khác hơn nhiều nhiều lắm, tầm nhìn cũng xa.
“Tỷ tỷ, uống canh đi.”
Lan Nhược miễn cưỡng nói: “Để đó đi. Nhạc Phong Nhi đang làm gì?”
Lan Như nghĩ một chút, nói: “Có thể thế nào chứ, ngồi đó hờn dỗi, chê tiểu thư không để cho thiếu gia quan tâm nàng, cái đức tính gì vậy.”
Lan Nhược hỏi: “Nàng có hành vi dị thường nào hay không?”
Lan Như cười nói: “Tỷ tỷ, nàng ta có lúc nào bình thường? Câu dẫn thiếu gia không được, liền vu cho tiểu thư khi dễ nàng, chèn ép nàng, ngày ngày nịnh bợ Thẩm Tinh Tinh, chửi bới tiểu thư chúng ta. Cái Thẩm Tinh Tinh đó cũng là chủ nhân điên không biết thế nào là tốt, cả ngày coi tiểu thư chúng ta là cừu địch, như tiểu thư đào phần mộ tổ tiên giành đàn ông của nàng ta vậy.”
Lưu Hỏa đang nằm không nhịn được, xì cười lên: “Họ thật đúng là coi mình như món ăn trên đĩa, tiểu thư chúng ta giống như đoạt nam nhân của nàng, cười ૮ɦếƭ ta rồi.”
Lan Như đẩy hắn một cái: “Ngươi biết cái gì, họ đúng là mơ ước thiếu gia của chúng ta, không phải à? Đứng lên ăn canh mau.”
Để tránh muội muội càu nhàu, Lan Nhược một hơi uống cạn canh, sau đó đứng dậy: “Ta đi ra ngoài hóng mát một chút.”
Nàng kéo ra cửa khoang đi ra ngoài, tựa vào cửa sổ nhìn bọt nước bên ngoài lăn tăn, lúc này Nhạc Phong Nhi che miệng, sắc mặt tái nhợt đi tới, đến trước mặt Lan Nhược, “Ọe” một tiếng.
Tay mắt Lan Nhược lanh lẹ, đưa tay chộp một cái, vắắt nàng lên mạn thuyền, để cho nàng nằm ở trên lan can hướng ra ngoài ói.
Thuyền khách này có thiết kế vô cùng hợp lý, giường trong khoang thuyền có cửa sổ, mà mép thuyền vì sự an toàn của hài tử nữ nhi, cũng có lan can an toàn.
Hình như Nhạc Phong Nhi ói cả người mềm nhũn, tức giận nhìn Lan Nhược, “Ngươi......”
Lan Nhược mắt lạnh liếc nhìn nàng, “Nhạc cô nương, ta ngược lại thật ra không biết ngươi còn say tàu?”
Lan Nhược lạnh nhạt liếc nàng: “Nhạc cô nương, ngược lại thật ra ta không biết ngươi cũng say tàu?”
Ở trong vương phủ nghe nói tỷ muội các nàng tự chèo thuyền này, hái đài sen này, để nấu canh cho Vương Gia đó.
Lần này họ len lén xuôi nam, chẳng phải cũng là ngồi thuyền sao, thế nào —— trước không sao, giờ đột nhiên liền say sóng?
Nhạc Phong Nhi hận đến muốn ૮ɦếƭ, để tạo ra tình trạng say tàu, nàng cố ý dùng một chút dược vật, chỉ là để lôi kéo sự chú ý của Hoàng Phủ Cẩn, để hắn thương tiếc, có thể giúp cho chuyện của mình.
Ai biết bị Lan Nhược làm hỏng rồi.
Lan Nhược giống như vô sự dựa lưng vào mạn thuyền, liếc mắt nhìn hướng boong thuyền, sau đó mới nói với Nhạc Phong: “Nhạc cô nương, ngươi ngàn dặm xa xôi nhất định phải đi theo cho thêm phiền, cẩn thận ℓàм тìин đồng liêu của Vương Gia với Nhạc tướng quân không còn chútgif, đến lúc đó được không đủ bù mất, sẽ có lúc ngươi phải khóc.”
Nhạc Phong Nhi âm lãnh nhìn nàng chằm chằm: “Ta hiểu biết rõ ngươi nghĩ như thế nào, các ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện tốt, muốn đuổi ta đi, về sau Vương Gia sẽ thu ngươi cùng Lan Như? Phi, nghĩ đến...... A ——”
Không đợi nàng nói xong, Lan Nhược một phát bắt được cổ của nàng, ánh mắt rét lạnh nhìn gần nàng, lạnh lùng thốt: “Nhạc Phong, ta cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng trên đời này nữ nhân đều đê tiện như ngươi, coi trọng chồng của người khác nhất định không buông tay. Vương Gia sẽ không thích ngươi, tiểu thư không thu thập ngươi, cũng chỉ là chừa cho Nhạc tướng quân chút thể diện, nếu như ngươi quá phận, đừng nói ta không cảnh cáo ngươi, ngày nào đó ngủ mà không mở mắt được nữa thì cũng chỉ có thể đổ tại chính ngươi.”
Nhạc Phong Nhi còn muốn thét chói tai, lại không phát ra được âm thanh nào, sát khí Lan Nhược quá mạnh mẽ.
Nàng run rẩy, kinh hoảng luống cuống nhìn Lan Nhược, chỉ sợ trước hết Lan Nhược giết mình sau đó ném đi.
Lan Nhược tiếp tục nói: “Nếu để cho ta tìm thấy chứng cứ ngươi tư thông với những tên mặc áo trắng kia, ta tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Nhạc Phong Nhi trừng lớn mắt, uất ức tột cùng, nước mắt lăn xuống: “Ta...ta không có, ngươi...ngươi ngậm máu phun người.”
“Hừ!”
Lan Nhược xem thường nhìn nàng, mặc dù hoài nghi Nhạc Phong Nhi cấu kết với người ngoài, thiết kế hãm hại mình, cho nên mới bị tập kích bị bắt.
Không có chứng cớ mười phần, nàng sẽ không ra tay với Nhạc Phong Nhi.
Chỉ là nếu có một chút chứng cớ, liền tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nàng.
Một tay ném Nhạc Phong Nhi trên ván thuyền, Lan Nhược liền quay người trở về phòng.
Trên boong thuyền, mấy người vừa trò chuyện vừa uống trà, nghe Thẩm Tam nói một chút phong tục nhân tình, thỉnh thoảng Vân Thiếu Khanh cũng sẽ bị yêu cầu nói một chút chuyện xưa Nam Trạch, mọi người nghe say sưa vui vẻ.
Hải âu tung bay, bọt sóng trùng điệp, gió mát cuối mùa thu làm cho người ta tỉnh táo.
Mặc dù cùng nhau nói đùa, nhưng vẫn ôm tâm sự của mình.
Sắc trời dần tàn, trở về phòng của mình chuẩn bị một chút rồi chờ ăn cơm.
Tô Mạt sóng vai đi cùng Hoàng Phủ Cẩn, đến trước cửa phòng Hoàng Phủ Cẩn, lại thấy Nhạc Phong Nhi co rút ở cửa, đang khóc đến đau lòng.
Nhìn bộ dạng tội nghiệp, giống như động vật nhỏ bất lực.
Làm cho người ta nhớ lại con thỏ nhỏ trắng noãn.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn nàng một cái, nói với Tô Mạt: “Ta có chút chuyện muốn nói với Vân huynh, nàng xem một chút xem chuyện gì xảy ra.”
Nói qua liền bước nhanh đi tìm Vân Thiếu Khanh.
Nhạc Phong Nhi ô ô nức nở, chợt đưa tay ôm chân của hắn, Hoàng Phủ Cẩn né tránh, vì không muốn làm khó rồi tất cả mọi người tới nhìn, cũng chỉ có thể đứng lại.
“Phong Nhi, sao vậy?”
Hai mắt Nhạc Phong Nhi đẫm lệ, đưa cổ dài, chỉ vào nơi bị Lan Nhược nắm: “Vương Gia, Lan Nhược, Lan Nhược muốn giết ta.”
Tô Mạt cau mày: “Ngươi lại làm chuyện gì? Lan Nhược từ trước đến giờ không thích sinh sự, ngươi không trêu chọc nàng, nàng tự nhiên sẽ không chọc vào ngươi.”
Nhạc Phong Nhi đột nhiên gào khóc như sụp đổ: “Làm sao ta biết, làm sao ta biết. Ta cũng chỉ là say tàu, nàng thì nói ta giả vờ giả vịt làm người đáng thương, các ngươi đều có võ công, luôn có thể tùy tiện khi dễ ta. Lúc Vương Gia không có ở đây, các ngươi khi dễ ta còn ít sao? Ô ô ô ô......”
Nàng tố cáo như vậy, Tô Mạt cười lạnh, không để ý tới nàng, xoay người liền đi tới gian phòng của mình.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn Nhạc Phong: “Lan Nhược làm sao lại muốn giết ngươi.”
Nhạc Phong Nhi nức nở nói: “Còn không phải Lan Nhược nói nàng bị người bắt đi, là ta liên lụy nàng. Nếu như không phải ta bị phỏng cả mặt, cần người chăm sóc, nàng cũng sẽ không bị người đánh trộm. Nàng, nàng tới vu hãm ta, nói ta là cố ý, cấu kết với đám người áo trắng gì đó, ô ô, Vương Gia, ta oan uổng, ta không có...... Người phải làm chủ cho ta.”
Hoàng Phủ Cẩn cau mày: “Vậy đi, qua ít ngày nữa, đến Ngân Châu, ta đưa ngươi tới chỗ biểu cữu ngươi.”
“Không ——” Nhạc Phong Nhi đột nhiên trợn to hai mắt, hoảng sợ nhìn hắn: “Người không thể đưa ta đi, Vương Gia, người đã nói, cũng sẽ không để cho ta cơ khổ không chỗ nương tựa. Ta... biểu cữu ta......”
Nàng không dám nói tiếp, bụm mặt ríu rít khóc sụt sùi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc