Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 70

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Đi khoảng thời gian rất lâu, Tô Mạt bị hắc y đại hán vác trên đầu vai xóc lộp cộp rất không thoải mái, đành phải làm bộ tỉnh lại, sợ hãi kêu một tiếng,“A, các ngươi là ai?”
Đại hán kia thấy nàng tỉnh lại, cũng không sợ hãi, bất quá là tiểu nha đầu tám tuổi, có thể làm được cái gì. Hơn nữa hắn đã lục soát qua trên thân nàng cũng không có gì VK nào.
Đại hán cõng nàng cước bộ dưới chân như gió,“Chúng ta sẽ cho ngươi hưởng phúc .”
Tiểu nha đầu da dẻ mịn màng trắng nõn như vậy, xinh tươi khiến mọi người chú ý, tặng cho đại công tử, về sau dạy dỗ cẩn thận một phen, khẳng định sẽ là mặt hàng cực phẩm.
Tô Mạt bắt đầu giãy dụa, đại hán uy hiếp nói:“Kêu la tiếp ta sẽ đánh ngất ngươi.”
Tô Mạt bịt miệng, nói:“uhm…. Xóc.”
Đại hán cười mắng:“Nha đầu ૮ɦếƭ tiệt kia còn rất biết hưởng thụ.” Liền thay đổi tư thế cõng nàng.
Tô Mạt đắc ý hướng Tĩnh thiếu gia cười cười, thông cảm với hắn bị người khác khiêng như vác bao tải, nếu bị A Lí bọn họ biết, người luôn luôn được bọn họ tôn thờ Tĩnh thiếu gia, một thiếu niên phong thái trác tuyệt tuấn lãnh như vậy, bị người ta khiêng như thế, khẳng định sẽ mất hình tượng vô cùng.
Dọc theo đường đi Tô Mạt không thiếu trò gây sức ép với bọn họ, trong chốc lát muốn uống nuốc, một hồi muốn đi tiểu, nếu không thì liền ngủ.
Dù sao nàng còn nhỏ, hai đại nam nhân cũng sẽ không dám động đến nàng, ngược lại bởi vì nàng sinh ra xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài, trong lòng tự thấy cảm mến, vô thức nguyện ý bị nàng sai khiến, hơn nữa nàng nước mắt lưng tròng nhìn bọn họ, lại lộ ra vẻ mặt khát vọng, hai mắt vụt sáng lên, nói vài câu lời hay ý đẹp, bọn họ vốn trái tim lạnh lùng cứng rắn, là kẻ *** không chớp mắt, thế nhưng cũng ngoan ngoãn nghe lời nàng.
Mị lực của tiểu oa nhi xinh đẹp là không ai chống lại được.
Tĩnh thiếu gia trong lòng thở dài, mặc dù là như vậy, tiểu nha đầu cái gì cũng không biết kia, cũng đã có thể sử dụng sắc đẹp mê hoặc người khác, chờ nàng lớn lên, còn không chừng trở tђàภђ ђại nước hại dân.
Hai nam nhân kia bị Tô Mạt sai khiến, cứ một câu hai câu mở miệng là thúc thúc, rất ngọt ngào, một vị là Hoàng thúc thúc, một vị là Giang thúc thúc, thế nhưng một chút cũng không phiền muộn, một đường rất thoải mái về đến căn cứ bí mật.
Tô Mạt ngắm một chút, bất quá chỉ là một tòa nhà bình thường, bình thường không thể bình thường hơn được nữa, không có một chút khác thường.
Đại hán cõng Tô Mạt ở ngoài cửa thấp giọng nói câu,“Đưa đồ ăn khuya cho công tử!”
Người ở bên trong lập tức mở cửa, Tô Mạt cười thầm, không biết bên trong là cái dạng đại nhân vật gì, ra vẻ thần bí vậy chứ.
Vào chính phòng, vị Giang thúc thúc kia của Tô Mạt đem Tĩnh thiếu gia vất xuống đất, bên này vị Hoàng thúc thúc đem Tô Mạt nhẹ nhàng mà buông xuống, còn cầm điểm tâm trên bàn cho nàng ăn,“Lát nữa nhìn thấy đại công tử chúng ta, ngươi phải ngoan ngoãn một chút. Về sau đi theo hắn, lấy lòng hắn, ngươi muốn cái gì, hắn đều có thể đưa cho ngươi.”
Tô Mạt cầm lấy điểm tâm, không ăn, cụp đôi mi dài cong vút xuống, chu cái miệng nhỏ nhắn nói:“Ta muốn về nhà.”
Hoàng thúc thúc kia dỗ nói:“Về nhà có cái gì tốt, đến kinh thành, đại công tử sẽ cho ngươi thiệt nhiều đồ thú vị, ăn ngon , còn có người chơi cùng ngươi.”
Tô Mạt lập tức vỗ tay cười nói:“Có xiếc ảo thuật hay không, ta yêu thích nhất xem cái đó.”
Lúc này chung quanh lập tức một mảnh im lặng, phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, một nam nhân một thân hắc y, vóc dáng cao gầy, đầu đội mũ có khăn che mặt đang bước ra.
Lập tức khom người thỉnh an:“Tham kiến đại công tử.”
Tô Mạt thầm nghĩ, muốn băm vằm hắn ra trăm mảnh, ở ngay trong sào địch của mình thế nhưng còn lén lút đeo cái khăn che mặt, ngươi cho là ngươi Bạch Phi Phi a.
Nàng lập tức trừng đôi mắt trong trẻo hướng hắn nhìn,“Ta không muốn đi theo ngươi đến kinh thành, ta muốn về nhà.”
Nam nhân kia quay đầu nhìn về phía nàng, cách tấm vải đen, nhìn khuôn mặt nàng xinh đẹp tinh tế như trạm trổ trên ngọc thạch, mắt to như nước trong veo, một tiểu nữ oa thực đáng yêu cũng thực xinh đẹp.
Tuy rằng còn nhỏ tuổi, sự kiều diễm đã bắt đầu hé nở ra ngoài.
Hắn cười cười, ngay lúc này có chủ ý,“Ngươi còn thoát được sao?”
Tô Mạt lập tức dậm chân,“Các ngươi xấu lắm, cún con! Ta không thích nhìn không thấy mặt người ta. Ta không thích giao tiếp với kẻ xấu xí.”
Người nọ sửng sốt, nghe nói nàng nói chính mình bộ dạng xấu, nhất thời có chút cảm thấy không được tự nhiên, hừ một tiếng, ngồi trên ghế, nhìn thoáng qua Tĩnh thiếu gia đang nằm trên đất, cảm thấy mừng rỡ.
Hắn tiến lên, nhanh chóng điểm vào mấy chỗ huyệt đạo trên người Tĩnh thiếu gia.
Sau đó nhẹ nhàng thở ra, cởi mũ xuống, hướng Tô Mạt đắc ý cười,“Tiểu nha đầu, ngươi xem xem, ta xấu ra sao?”
Hắn là kẻ trước nay luôn tự phụ về mỹ mạo của bản thân.
Tô Mạt chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thật sự có cảm giác diễm quang bắn ra bốn phía, người này thoạt nhìn bất quá mới mười sáu, mười bảy tuổi, *** trắng như sứ, mắt to mọng nước, đúng là dung mạo tuyệt sắc.
Nàng nuốt nước miếng, đối với nàng một kẻ “ si mỹ”( ham mê cái đẹp đến phát khùng) mà nói, mỹ mạo nha, mỹ mạo nha!
Nàng cười hì hì nói:“Ngươi thật sự rất đẹp.”
Đáng tiếc!
“Đáng tiếc, ngươi không thấy được vầng thái dương của ngày mai!”
Nguyên bản đang nằm sấp trên đất Tĩnh thiếu gia đã từ từ đứng lên, ngọn đèn trong suốt, tuấn nhan cặp mắt lạnh lẽo, hắn sát khí nổi lên bốn phía, khí thế kia như Tu La đoạt hồn, tuyệt sắc thiếu niên kia sao có thể so sánh.
Tuyệt sắc thiếu niên a một tiếng, lập tức muốn đội lại mũ, nhưng vẫn là chậm một bước, Tĩnh thiếu gia giơ tay lên, một chưởng in lại *** hắn, thiếu niên đó trốn cũng không kịp, lập tức bị đánh bay mấy trượng, xuyên qua cửa văng xa.
Chung quanh hắc y nhân lập tức xông lại vây quanh, Tĩnh thiếu gia phi chiếc khăn tay che mắt Tô Mạt lại, cánh tay trái ôm lấy nàng, tay phải ở bên hông vỗ một cái, một làn kiếm quang xẹt qua nước mùa thu, máu huyết phun trào, vài Hắc y nhân đến kêu cũng không kịp kêu một tiếng, liền bị mất mạng.
Thiếu niên kia nơm nớp lo sợ, ở trước mặt Tĩnh thiếu gia lãnh túc mà cường đại sát khí, lại không rút nổi kiếm ra được.
Tĩnh thiếu gia từng bước một hướng hắn đi tới, lạnh lùng nói:“Đại công tử ở nơi nào?”
Tuyệt sắc thiếu niên té ngã ở trên mặt đất, trước mắt nam nhân này, rất, quá cường đại, thì ra truyền thuyết là thật, hắn là Thiên Ma tinh chuyển thế, trời sinh đã có thần công cái thế, sức mạnh vô địch.
Hắn muốn tự sát, đột nhiên ba điểm hàn quang công kích, công kích ba đường thượng trung hạ trên người Tĩnh thiếu gia.
Mũi tên cực nhanh, vừa nhìn liền biết ngay đó là tuyệt đỉnh cao thủ phát ra.
Tĩnh thiếu gia phải chú ý đến người nằm trong lòng hắn, đành phải phi thân phóng ra, múa kiếm chém gãy mũi tên, làn sóng mũi tên bay ào ào, hắn vung kiếm loang loáng, quay lại thì tuyệt sắc thiếu niên đã không thấy đâu hết.
Hắn hừ một tiếng, thu kiếm vào vỏ, cúi đầu, lại nhìn thấy đôi mắt to lóng lánh Tô Mạt cười khanh khách.
Hắn thở dài, không hờn giận nói:“Tiểu nha đầu, sao bỏ khăn tay xuống.”
Cảnh hiện trường đẫm máu, nàng sao lại H**g phấn xem đến thế?
Tô Mạt cười hì hì nói:“Tĩnh thiếu gia rất uy vũ nha!”
Đáng tiếc, không có bắt được thiếu niên kia, làm cho hắn chạy thoát,“Người cứu hắn, khẳng định chính là đại công tử chân chính.”
Tĩnh thiếu gia ôm nàng phi thân dựng lên, nhún vài cái ở không trung, rời khỏi tòa nhà kia, đồng thời, tòa nhà đó ngập trong biển lửa.
Tô Mạt tiếc hận nói:“Còn kịp lục soát xem có gì đáng giá không.”
Tĩnh thiếu gia buồn cười, ở cùng một chỗ với nha đầu này, bầu không khí dù khẩn trương hơn nữa, cũng có thể bị nàng làm cho phì cười,“Ngươi không phải muốn kiếm tiền sao? Như thế nào còn muốn không làm mà hưởng.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc