Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 698

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

*** của nàng giống như hoa đào mới nở, lung linh mềm mại, cặp mắt linh động phi phàm, giống như nước dưới đầm sâu......
Hắn gặp qua vô số nữ hài tử, nhưng cho tới bây giờ không có một người nào đặc biệt giống nàng như vậy, khiến ngoài vẻ mỹ lệ bên ngoài, hắn còn cảm nhận được một loại tuyệt diệu khác.
Có một điểm chủ yếu là, nàng thật rất giống, giống như một khuôn đúc ra.
“Cái đó, Vân công tử, ngươi vẽ sai chỗ này rồi.” Tô Mạt tốt bụng nhắc nhở hắn.
Vân Thiếu Khanh đột nhiên phục hồi tinh thần lại, cười cười: “Thật là ngốc, quả nhiên không thể nhất tâm nhị dụng.”
Tô Mạt tò mò hỏi ngay: “Vân công tử, tôn sư cũng ở đó sao?”
Nàng thật rất muốn biết một vị sư phụ am hiểu sâu trận pháp, bái sư học nghệ, như vậy về sau ở cùng Cẩn ca ca, được bảo đảm nhiều thêm một chút.
Hiện tại bọn họ mặc dù muốn tiền có tiền, lại là nhân vật quan trọng có tiền, võ công cũng không phải lợi hại bình thường, độc dược cũng không thiếu, nhưng bọn họ lại không hiểu loại trận pháp này.
Đối với nàng mà nói, quả thực là thứ mà không cách nào dùng khoa học giải thích, cho nên nhất định phải hiểu rõ, tiến tới tinh thông.
Nếu không, ai cũng không thể dự liệu sau này còn có thể gặp phải hay không.
Huống hồ còn có đám người mất trí, nhất định coi nàng cùng Cẩn ca ca là quân xanh đấy.
Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: “Mấy năm qua gia sư đã sớm không hỏi việc đời rồi, thường bế quan, hơn nữa hành tung bất định, cho nên ngược lại thật ra ta cũng không biết lão nhân gia ông rốt cuộc ở nơi nào rồi. Chỉ có lúc lão nhân gia ông nghĩ tới ta, mới xuất hiện.”
Tô Mạt ồ một tiếng, thấy loại cao nhân đó đều là cá tính kỳ quái: “Lệnh sư tỷ......”
Vân Thiếu Khanh cười cười, lộ ra một vẻ mặt rất xin lỗi, giống như cự tuyệt Tô Mạt vì hắn thật khó khăn, thật phải nhịn: “Thật không phải là ta không muốn nói, bất đắc dĩ bổn môn có quy định, cho nên, xin hãy tha thứ.”
Tô Mạt lắc đầu một cái, không có vấn đề gì nói: “Vân công tử quá khách khí, ta cũng biết rõ trong chốn giang hồ có rất nhiều môn phái có quy củ rất kỳ quái, vậy ta không hỏi.”
Vân Thiếu Khanh vội vàng khoát tay: “Không phải vậy, ừm...... Nói như vậy, sư tỷ là một cấm kỵ của bổn môn, không cho đàm luận. Sư phụ cũng chỉ hạ lệnh cho ta mang sư tỷ về, không được hỏi, hơn nữa không được cùng bất luận kẻ nào nói tới chuyện của nàng.”
Bất cứ chuyện gì.
Tô Mạt sáng tỏ, cười nói: “Xem ra lệnh sư rất quan tâm sư tỷ của ngươi.”
Vân Thiếu Khanh ngẩn ra, quan tâm? Hắn thật đúng là chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là...... Hình như sư phụ mỗi lần nhắc tới sư tỷ, thật sự chính là trời u ám, rồi lại mang theo một chút bất đắc dĩ?
Hắn nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Tô cô nương thật là thông tuệ.”
Cái này đã thông tuệ rồi hả? Tô Mạt im lặng, không quấy rầy hắn nữa, đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Cẩn, hắn đang đứng đối diện hồ nước không biết nghĩ cái gì.
“Cẩn ca ca, phía dưới không phải là rất khủng pố?” Nàng còn chưa có thời gian nói vớig hắn chuyện bị vây.
Hoàng Phủ Cẩn giơ tay lên vuốt ve tóc nàng một chút, nhẹ giọng nói: “Thật ra thì không có chút nào, không sai biệt lắm với mặt trên. Lúc ấy ta cũng là bất tri bất giác đuổi tiếp ở trong trận, sau đó liền lọt vào phục kích của kẻ địch, sau lại xuất hiện ảo giác, chỉ là cũng chỉ là ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.”
Lúc tỉnh táo, hắn biết nàng đang đợi hắn, mình không được phép sơ xẩy.
Lúc bị ảo giác, nàng đang ở bên cạnh hắn, bình tĩnh nhìn quanh, thần thái phấn khởi, là bộ dáng hắn vẫn yêu.
Tô Mạt cầm tay của hắn, kiên định nói: “Cẩn ca ca, chúng ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải mạo hiểm như vậy nữa.”
Cũng chỉ là một lần truy kích kẻ địch bình thường, kết quả lại xuất hiện nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy.
Tô Mạt lại hỏi hắn chuyện ở miếu Dược Vương.
Hoàng Phủ Cẩn liền nói đơn giản qua, đêm đó hắn mang theo đám người Lưu Hỏa đi miếu Dược Vương, kết quả nửa đường thì gặp phải sương mù, rất dễ nhận thấy là địch nhân mai phục.
Ở trong sương mù bọn họ gặp kẻ địch mấy lần, hai phe đều có tổn thương, sau vào thời diểm lao ra khỏi sương mù đã tới rừng hoa này rồi, bọn họ còn vô tình gặp được Lan Nhược.
Lan Nhược còn tưởng rằng đang ở phụ cận miếu Dược Vương, thật ra thì nàng cũng sớm ra khỏi miếu Dược Vương sau đó liền mơ mơ màng màng đến nơi này rồi bị vây khống, trong ảo ảnh lại chém đứt mấy cây hoa, những cánh hoa kia theo dòng sông nhỏ trong biệt viện chảy ra ngoài, sau liền bị A Lí nhìn thấy.
Lúc A Lí nhìn thấy những cánh hoa kia, Lan Nhược thật ra đã bị vây mấy ngày rồi, đã gần như kiệt lực.
Sau thì cơ bản là có thể đoán được, bị vây ở trong trận, nhiều lần xung đột giãy giụa, sau rốt cuộc dường như gặp phải Mạc quản sự, kết quả Lan Nhược hôn mê, Lưu Hỏa bị tập kích, Hoàng Phủ Cẩn vì đuổi theo kẻ địch kết quả cũng rơi vào Lạc Hồn Hồ, giằng co trong cạm bẫy.
Thật may có Tô Mạt dùng một bình độc dược, giải vây cho hắn.
Thoạt nhìn rất ly kỳ, rất huyền diệu, chỉ vì bọn hắn chưa từng trải qua.
Mà đối với Vân Thiếu Khanh mà nói, hết thảy đều rất bình thường, như đối với người bình thường ăn cơm dánh nhau.
Tô Mạt kéo tay Hoàng Phủ Cẩn đi tới bên cạnh Vân Thiếu Khanh, nhìn hắn vẽ không sai biệt lắm, mới hỏi: “Vân công tử, có thể thỉnh giáo một chút trận pháp này hay không?”
Vân Thiếu Khanh nháy mắt mấy cái, bên trong con ngươi trong suốt như nước dịu dàng sáng rỡ, hắn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chỉ cần ta có thể nói, tuyệt dối không che giấy chút gì”
Tô Mạt nói cám ơn, cười đến mặt mày cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ: “Nói thí dụ như chúng ta lần đầu tiên vào trong trận như vậy, thoát thân như thế nào? Có phải chỉ có thể phá trận hay không? Còn có, trận pháp chỗ này mỗi tầng đều cần người phát động, còn là một khi đã phát động, chỉ cần có người vào trận cũng sẽ bị ngủ?”
Nàng hiểu một ít trận pháp dễ hiểu, đó chính là một tồn tại khách quan, tòa trận này bố trí ở nơi nào, sau đó ôm cây đợi thỏ, có người bước vào, cũng sẽ bị khốn ở bên trong trận, trừ phi vận khí tốt hoặc là phá được trận, nếu không không thể đi ra.
Cái loại trận pháp đó nếu như không cần rất nhiều người, vậy thì không cần người chỉ huy.
Nhưng nàng không biết loại trận pháp nhìn như an tĩnh lại biến ảo vô cùng này, thực sự quá thâm ảo.
Vân Thiếu Khanh rũ xuống rèm mắt hơi suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Vấn đề này, nói khó khăn rất khó, phải nói dễ dàng cũng rất dễ dàng. Chỉ cần tìm được trận nhãn, phá trận liền dễ dàng, chỉ cần tìm ra sinh môn, giải trận cũng dễ dàng. Nếu là xúc động đi vào tử môn, sẽ gặp phải nguy hiểm. Đối với người bình thường nếu như lầm vào trong trận, chỉ cần vào trận không sâu, có thể bằng vào trí nhớ, trở về đường cũ. Có người thường ngày bày trận, đối với người vào trận không sâu có thể kịp thời có đường về, là tha thứ cho đường lui, tuyệt đối sẽ không ác ý phát động trận thế. Một khi vào trận quá sâu, lại không hiểu, trừ phi là vận khí tốt, nếu không chỉ có đầu óc thần tiên có thể đem các bộ phận lẫn nhau biến hóa liên quan đều tính toán ra, sau đó tìm ra đường chính xác, cũng có thể giải trận, nếu không thật rất khó.”
Với Tô Mạt thì chính là biện pháp gốc mà hắn vừa nói, đơn thuần dựa vào đầu óc rõ ràng trí nhớ tốt.
Có lẽ là vì bản thân Hoàng Phủ Cẩn sát khí quá nặng, võ lực siêu cường, cuối cùng cơ quan lợi hại nhất cả tòa trận ép hắn không được, đối với hắn sinh ra kính sợ, tình nguyện để cho hắn rời đi.
Vân Thiếu Khanh vừa nhìn liền có thể biết hai người gặp gỡ những gì trong trận, cho nên khâm phục.
Đối với hai người không hiểu, lại có thể như vậy, xác thực hiếm thấy.
Về phần làm sao tìm được trận nhãn, bởi vì bọn họ chưa học qua, cho nên hắn cũng không cách nào nói được, nói bọn họ chỉ biết càng thêm mê man.
“Hai vị yên tâm, một loại trận pháp các ngươi không cần sợ hãi, như loại đại trận này cũng là tinh hoa phái ta, là cấm truyền ra ngoài cùng tùy ý sử dụng, cho nên mới xúc phạm vào môn quy. Hơn nữa ta bảo đảm, nhất định giúp các ngươi tìm hết số trận pháp sư tỷ bày ra tại nơi khác rồi phong kín, sau đó dẫn nàng đi, sẽ không cho thêm nàng cơ hội làm loạn.”
Hai người nói cám ơn, Tô Mạt thấy hỏi không tới thực chất cũng có chút không hứng thú lắm, chờ Vân Thiếu Khanh chỉ sẽ bản đồ xong, bọn họ đi tìm Thẩm Tam, hắn tìm người phụ trách xây dựng thủy tạ ở chỗ này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc