Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 697

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Thẩm Tinh Tinh tức đến cơ hồ lỗ mũi xịt khói: “Tô Mạt, ngươi thật là quá đáng!”
Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng: “Thẩm tiểu thư, ngươi muốn ăn cái nào? Ngồi xuống ăn a.”
Thẩm Tinh Tinh nhìn Tô Mạt lại muốn đi gắp tôm thủy tinh kia, liền thò tay chém giết: “Ta để cho ngươi chỉ có biết ăn thôi.”
Kết quả Tô Mạt lại nhanh tay lẹ mắt, một đũa gắp vài viên, sau đó thu hồi lại, từ từ ăn.
Trong tay Thẩm Tinh Tinh còn cầm đĩa tôm thủy tinh, tức đến cơ hồ ngã ngửa.
Thẩm Tam thật là bị tức đến ngốc, ngày trước chỉ cảm thấy cô em gái này là nuông chìu một chút điêu ngoa một chút, nhưng cũng hiểu chuyện rõ ràng, hơn nữa thường xuyên tự xưng là so với nhiều thiên kim tiểu thư càng thêm hiểu lễ, lại đa nghệ, càng thêm......
Ai biết dọc theo con đường này, cùng Tô Mạt bới móc không ít.
Nhìn xem Tô Mạt nhà người ta, trầm trầm ổn ổn, ôn ôn nhu nhu, hữu lễ hữu tiết, dù là lúc đối phó kẻ địch, cũng treo nụ cười nhẹ nhàng.
Một điểm này, muội tử mình đấu thế nào được, căn bản không có cái xung đột lợi hại gì, hắn cũng không biết cô em gái mình làm sao lại thành nước vào đầu óc, cần phải đối nghịch cùng Tô Mạt rồi lần lượt bêu xấu.
Hôm nay tới một Vân Thiếu Khanh, còn chưa ngồi nóng *** ư, nàng liền đem mặt trong mặt ngoài cũng vứt sạch.
Còn để cho người ta cho là Thẩm gia bọn họ cũng đều là tiểu thư điêu ngoa như vậy đấy.
Hắn một lòng nghĩ Thẩm Tinh Tinh làm mất mặt, không cảm thấy mình lưu luyến bụi hoa, trêu hoa ghẹo liễu cũng không phải là thứ tốt gì.
Mấy nam nhân ngược lại vẻ mặt vẫn bình tĩnh thong dong như cũ, mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, không có gì khác thường.
Bọn họ cũng đều biết, nữ hài tử gây gổ, tốt nhất chớ xen mồm, chen miệng liền gặp xui.
Sẽ trở thành mục tiêu sống.
Hoàng Phủ Cẩn có lòng tin đối với Tô Mạt, nàng là nha đầu không chịu thua thiệt, nàng nghịch ngợm, một trăm Thẩm Tinh Tinh trói một chỗ cũng không đủ đầu ngón tay nàng chơi.
Năm đó Tống Dung Hoa, chẳng lẽ kém so với Thẩm Tinh Tinh?
Kết quả đấy, cùng nhau cho về chơi với ông bà đi.
Cho nên hắn ngược lại cũng cầm đũa lên, chậm rãi bắt đầu dùng bữa, còn nói với Vân Thiếu Khanh: “Vân huynh, ăn cơm đi, đã nguội rồi.”
Vân Thiếu Khanh nhìn Thẩm Tinh Tinh, một cô nương xinh đẹp như vậy, thế nào lại nói chuyện dữ dằn như vậy với Tô Mạt, nhìn ánh mắt Tô Mạt minh triệt, vẻ mặt vô tội cùng ngây thơ, cũng không cùng Thẩm Tinh Tinh đấu, lập tức làm hắn mềm lòng muốn tiến lên bảo vệ.
Huống chi Tô Mạt mới vừa rồi còn giải vây thay mình.
Cho nên hắn có chút muốn mở miệng, sau đó Hoàng Phủ Cẩn đúng lúc múc cho hắn một muỗng canh thịt bò, cười nói: “Vân huynh, ăn đi.”
Hoàng Phủ Cẩn thuần túy là tốt bụng, dù sao Vân Thiếu Khanh cứu bọn họ, hắn không muốn người ta từ Nam Trạch thật xa chạy tới Đại Chu, kết quả là bị một tiểu cô nương làm bị sặc.
Dù sao nữ nhân như Thẩm Tinh Tinh hắn gặp nhiều, Tô Mạt không sợ, nam nhân đáng sợ.
Nói thí dụ như Ngụy An Lương, đây chính là nhân vật hung ác, bụng dạ cực sâu, nhưng đối mặt thời điểm Thẩm Tinh Tinh nổi đóa, hắn từ trước đến giờ là nói năng thận trọng, tuyệt đối sẽ không nói hơn một câu.
Tại sao ư, hảo nam không cùng nữ đấu.
Ngươi lợi hại hơn nữa, đấu thắng ám muội, thua, ngươi mất mặt.
Hơn nữa, trước mắt là ai, là Mạt Nhi của hắn.
Mạt Nhi, là từ sáu tuổi là có thể đấu thiên đấu địa đấu mẹ cả di nương quốc công tổ mẫu huynh đệ tỷ muội rồi.
Những nữ nhân kia như cá diếc sang sông (*người mù quáng chạy theo mốt), vô luận là điêu ngoa mềm nhũn, thông minh, âm nhu......
Đủ loại, luôn có một, cũng không có kẻ nào là có thể chiếm được thứ tốt từ Tô Mạt.
Người nàng kết thân, đối đãi bằng hữu, có thể rất tốt rất tốt, phẫu tiểu tạc khiêu (có lẽ là đối xử có lễ, ta ko hiểu huhu), đối với kẻ địch, cũng có thể không chút lưu tình.
Nghĩ tới đây, hắn như có như không liếc Nhạc Phong Nhi một cái, nàng đang hơi nhếch môi, khẩn trương nhìn Thẩm Tinh Tinh, gương mặt mong đợi, môi mím chặt đã tiết lộ bí mật của nàng.
Cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, Nhạc Phong Nhi cùng hắn liếc nhau thật nhanh một cái, cho hắn một ánh mắt mập mờ ngầm hiểu lẫn nhau.
Hoàng Phủ Cẩn thiếu chút nữa nghẹn, mà Thẩm Tinh Tinh lại cảm thấy Hoàng Phủ Cẩn đang nhìn nàng, quay đầu liếc nhìn hắn: “Hoàng Phủ Cẩn, Tô Mạt không hiểu chuyện như vậy, sao chàng cứ mặc kệ nàng?”
Họa thủy này làm sao lại dẫn tới nơi hắn?
Khóe môi môi mỉm cười, nhìn về phía Tô Mạt, hai người thần giao cách cảm trao đổi một cái ánh mắt, trong ánh mắt của hắn nàng hiểu có chế nhạo, trong ánh mắt của nàng có tự nhiên cảnh cáo hắn cùng làm nũng.
Nữ hài tử đoan trang cao quý, mắt ngọc mày ngài, *** như ngọc, nam nhân tuấn dật tự nhiên, làm cho người ta nhìn qua nhìn lại, thế nào đều giống như tình cảm hài hòa.
Trong tay Vân Thiếu Khanh nắm chén sứ trắng, tầm mắt ngưng ở gò má của Tô Mạt vô cùng mịn màng, có một cái chớp mắt như vậy, thế nhưng nhìn ngây dại, nếu như không phải là Thẩm Tinh Tinh rất chướng mắt đứng ở bên cạnh, hắn sợ mình sẽ luống cuống, vội cúi đầu ăn canh, thiếu chút nữa bị sặc.
Hoàng Phủ Cẩn nhìn hắn một cái, rất hữu hảo nhắc nhở: “Vân huynh, lúc ăn cơm phải chuyên tâm.”
Vân Thiếu Khanh giống như là bị người phát hiện tâm sự, không nhịn được đầu ngón tay khẽ run, nói cám ơn, cúi đầu chuyên tâm ăn cơm.
Cũng không dám nhìn Tô Mạt một cái.
Hoàng Phủ Cẩn lúc ăn cơm động tác thoạt nhìn rất văn nhã, an tĩnh, nhưng thực tế hắn ăn được rất nhanh, đây là lúctrong quân đội huấn luyện ra, mà Tô Mạt lại càng không, ở nông trường lúc huấn luyện, đây chính là trong miệng cọp đoạt thức ăn nha, không nhanh ăn tham ăn mà no bụng này.
Cho nên hắn cũng ăn no.
Nàng từ từ lau khóe miệng một cái, cười híp mắt nhìn Thẩm Tinh Tinh tức giận: “Thẩm tiểu thư, mời ngươi thôi.”
Nói xong, nàng đứng lên, hướng những người khác cáo từ, sau đó cùng Hoàng Phủ Cẩn nắm tay rời đi.
Thẩm Tinh Tinh giận đến dậm chân một cái, cơm cũng không ăn, xoay người trở về phòng.
Nghỉ dưỡng sức hai ngày, Vân Thiếu Khanh cùng Hoàng Phủ Cẩn phụ trách vẽ mấy họa đồ giấy, Ngụy An Lương cho người sửa chữa thuyền bè, người khác còn phải chuẩn bị lương thảo các loại, chuẩn bị đồ cần thiết trên đường.
Tô Mạt bởi vì đối với trận pháp không biết gì cả, vô cùng hiếu kỳ, cho nên lôi kéo Hoàng Phủ Cẩn chủ động giúp chăm sóc Vân Thiếu Khanh.
Hôm nay trận pháp bị phá, mặt hồ sáng rỡ lấp lánh, phản chiếu trời xanh mây trắng hoa hồng cây xanh, vô cùng mê người.
Ngụy An Lương còn sai mười mấy người nghe Vân Thiếu Khanh chỉ huy, đem con đường từ bên ngoài tiến vào thông qua rừng hoa tu sửa lần nữa, chặt một số cây hoa không cần thiết, nới rộng đường nhỏ, như vậy có một con đường rất rõ ràng bất đồng cùng người khác, mọi người đi vào cũng sẽ không lạc đường nữa.
Vân Thiếu Khanh đứng ở bờ sông từ từ vẽ, Tô Mạt nhìn một chút, hắn thật đúng là không phải người trong thế tục, bức tranh đó nhìn không ra một tia tục khí bên trên, rõ ràng là ngòi nước đình tạ lâu đài thông thường, nhưng hắn vẽ ra, nghiễm nhiên lại giống tiên sơn lầu các, mang theo một cỗ linh khí.
Mặt hồ phản chiếu lại, bản thân hắn chính là một bức họa rồi.
Tô Mạt cười nói: “Vân công tử, quê quán của ngươi nhất định rất đẹp.”
Vân Thiếu Khanh hướng nàng khẽ vuốt cằm: “Có cơ hội hoan nghênh các ngươi đến, ta hôm nay ở một mảnh trong khe núi, núi cao nước rơi, rừng trúc, phía dưới là một mảnh rừng tử vi còn có một khu rừng đào, ở theo thói quen ngược lại không thấy đẹp, chỉ là lúc rời đi cũng có chút nhớ thương.”
Hắn thấy sắc mặt Tô Mạt có chút cổ quái, ân cần nói: “Tô cô nương không thoải mái?”
Tô Mạt lắc đầu một cái, miễn cưỡng cười cười, mình ở huyễn tượng trong trận pháp nhìn thấy cái bóng lưng thổi lá trúc, có thể chính là hắn hay không?
Chỉ là quá mức quỷ dị, lẽ thường không có cách nào giải thích.
“Ta cùng Cẩn ca ca rất muốn tìm một nơi có sông có núi, lại tự do tự tại đấy.” Nàng khôi phục dáng vẻ ngây thơ, âm thanh mềm ngọt, rơi vào trong lỗ tai Vân Thiếu Khanh, giống như bách linh trong rừng trúc, rồi lại không giống bách linh líu ríu như vậy, rất biết chừng mực.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc