Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 695

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Huống chi, như hiện tại, bọn họ muốn đối phó Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn, đã là vô cùng không dễ dàng.
Ít nhất ở địa giới Đại Chu, bọn họ cũng không dễ dàng, trừ phi đưa hai người bọn họ lừa gạt tới Nam Trạch.
Hoàng Phủ Cẩn vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên, cũng không nói chen vào, lúc này hỏi “Không biết Vân công tử có thể nói một chút chuyện lệnh sư tỷ hay không, có thể có tung tích của nàng?”
Vân Thiếu Khanh lắc đầu một cái: “Ta cũng là một đường tìm thấy, mới bắt đầu chỉ là dấu vết, lần này lại nói cũng là may mắn. Nếu chư vị không phát động trận tử vi nhỏ này, ta cũng không tìm được tới nơi đây.”
Tô Mạt nói: “Có lẽ vị Thất thiếu chủ kia biết cũng không nhất định đấy.”
Nàng liền hoài nghi người trạm dịch báo tin là Doãn Thiếu Đường, nói như vậy cũng tất nhiên là hắn không thể nghi ngờ, nói không chừng hắn còn là thủ lĩnh đám người Hắc Xà Mị Kiều, một mực âm thầm bày ra tất cả.
Thẩm Tam cảm giác *** có một cục tức khó nhịn, thật sự là quá mất mặt rồi, hắn phân phó người đi chuẩn bị cơm, lại nói: “Ta xem việc này không nên chậm trễ, chúng ta vẫn là tranh thủ thời gian về nhà, nói chuyện này cùng gia phụ một chút coi. Tòa nhà này là phụ thân xây dựng, không nói được sẽ biết lệnh sư tỷ cũng không nhất định đấy.”
Vân Thiếu Khanh đứng dậy cảm tạ: “Vậy liền quấy rầy chư vị, tại hạ cũng có thể tiết kiệm chút hơi sức.”
Đoạn đường này đi, thật đúng là thật không dễ.
Thẩm Tam liền hỏi hắn hôm nay nghỉ chân ở nơi nào, hắn cho người đi lấy hành lý.
Vân Thiếu Khanh liên tục nói cám ơn, rất là thẹn nói: “Không dối gạt Thẩm công tử, tại hạ cũng không có cái hành trang gì, chỉ đúng là một túi con, hai kiện xiêm áo để tắm rửa, mấy lượng bạc vụn thôi.”
Thẩm Tam liền cho người đem bọc quần áo của hắn qua.
Tô Mạt cười hơi nheo mắt nhìn hắn, lại nói cái Vân Thiếu Khanh này hình như so Doãn Thiếu Đường thần bí hơn, Doãn Thiếu Đường nói thế nào thoạt nhìn liền là một tay ăn chơi, nhưng Vân Thiếu Khanh rõ ràng chính là quý công tử hoặc là thế ngoại tiên hiền không dính khói bụi trần gian, đột nhiên nhập thế, áo trắng bồng bềnh, nhìn là bộ dáng thần tiên.
Vừa vặn chỉ là một bao quần áo, thật sự là khó có thể tưởng tượng cậu ấm tuyệt thế xuất trần như thế nào như vậy tự mình giạt xiêm áo, lại muốn giữ vững phong cách xiêm áo phiêu dật rủ xuống, không có một chút vết nhàu, mới có thể không ảnh hưởng tí ti tới phong cách thanh nhã kia.
Hình như cảm thấy Tô Mạt chế nhạo, Vân Thiếu Khanh nghiêng đầu cười với nàng cười xong, gật đầu thăm hỏi: “Khiến Tô cô nương chê cười.”
Thẩm Tam vừa sai người lưu ý Doãn Thiếu Đường, coi như là hoàn toàn cho hắn gia nhập danh sách đen của mình, vừa làm cho người ta tìm lão Viên thủ lĩnh, lão đầu tử kia quá giảo hoạt, đã sớm không biết chui đi đâu.
Trừ lần đó ra, trong vườn này cũng không có người khác.
Ngụy An Lương vừa cho người đi kiếm thuyền bè, đến lúc đó trực tiếp có thể từ bến tàu nhỏ lên đường chủ yếu là tiến vào thuỷ vận, không cần nữa cưỡi ngựa ngồi xe rồi.
Vân Thiếu Khanh đem tinh lực tiêu vào việc nghiên cứu rừng hoa ở giữa Lạc Hồn Hồ, hắn quay một vòng, nói với Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn đang nói chuyện: “Hai vị có thể giúp tại hạ chuyển một chút hay không?”
Tô Mạt nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn: “Cẩn ca ca, ngươi bồi Vân công tử đi, ta chỗ này còn có một chút chuyện.”
Sau đó rồi hướng Vân Thiếu Khanh cười nói: “Vân công tử, thật là rất xin lỗi, các ngươi đi trước, ta xử lý xong chuyện sẽ tới.”
Vân Thiếu Khanh gật đầu: “Làm phiền. Tô cô nương xin cứ tự nhiên.”
Tô Mạt là quan tâm tin tức Lưu Vân, nàng còn chưa có thời gian cùng Hoàng Phủ Cẩn cẩn thận nói về chuyện đó, từ tin tức A Lí đưa tới, quả nhiên có một ít người thần bí đang lặng lẽ hoạt động, hình như đang truy tung người nào.
Mặc dù không khẳng định, chỉ là nhìn dáng dấp tám chín phần mười là Lưu Vân rồi.
Tô Mạt chậm rãi bước chân đi thong thả, nói với A Lí: “Hôm nay chuyện nơi này đã xong, A Lí tự mình đi làm, vừa giám thị kẻ địch, vừa tìm Lưu Vân.”
A Lí lĩnh mệnh: “Vậy thuộc hạ lập tức đi đến chuẩn bị.”
Sau khi A Lí đi, Tô Mạt liền đi vào gian phòng thăm Lan Nhược cùng Lưu Hỏa, Lan Như đang chăm sóc bọn họ.
Chưa tới một chút thời gian, hai người có thể đã tỉnh lại.
“Đừng lo lắng, bọn họ không có việc gì, Vân công tử đã bảo đảm qua.” Tô Mạt an ủi Lan Như.
Lan Như giúp tỷ tỷ đắp chăn: “Tiểu thư, ta cuối cùng cảm thấy vị kia Vân công tử...... Hình như......”
“Hả?” Tô Mạt nghiêng đầu nhìn nàng, “Tiếp tục.”
Lan Như do dự một chút: “Người rất tốt, xem ra thản nhiên, thiện lương, thân thiết, ôn nhã, là một người tốt, nhưng nô tỳ cảm thấy, hình như có chút cổ quái.”
“Nơi nào cổ quái?” Tô Mạt hỏi, lại nói Vân Thiếu Khanh ít nhất tự báo Liễu gia cửa, không giống Doãn Thiếu Đường che che giấu giấu như vậy, dùng một câu du lịch liền gakt mọi chuyện ra.
Nàng ngược lại tình nguyện tin tưởng người như Vân Thiếu Khanh.
Lan Như vội nói: “Tiểu thư, em không phải hoài nghi hắn, em cảm thấy, hắn đối với tiểu thư hình như...... Có chút không bình thường.”
Nếu như nàng là thật nha hoàn, hoặc là người làm, dĩ nhiên sao không biết lại mạo muội nói với tiểu thư một người đàn ông có mơ ước với tiểu thư.
Hơn nữa coi như nam nhân khác có ý với tiểu thư, nàng cũng không lo lắng chút nào, bởi vì nàng biết tình cảm tiểu thư cùng thiếu gia là bền chắc không thể phá được.
Nhưng Vân Thiếu Khanh này, không biết vì sao a, lại làm nàng có một loại cảm giác bị áp bức.
Mặc dù hắn ôn hòa lễ độ, thiện lương khiêm nhường, nhưng Lan Nhược cũng có loại cảm giác đó, cảm thấy hắn chính là một thanh kiếm không ra khỏi vỏ, cũng hoặc là nhìn như dịu dàng, không có nửa điểm lực công kích sát thương, trên thực tế lại có thể là trí mạng.
Nàng chính là lo lắng, không thích giữa tiểu thư cùng thiếu gia xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.
Mặc dù thoạt nhìn bây giờ nàng là buồn lo vô cớ, hoặc là hơi sớm.
Nhưng nàng trong lòng là thật thật tại tại có loại cảm giác kia, cảm thấy tên Vân Thiếu Khanh này, thật thật, có thể là uy hiếp thiếu gia.
“Ha ha, ha ha ha, Lan Như, em…” Tô Mạt ôm bụng, cười đến có chút đau sốc hông, “Em nghĩ thật nhiều, em thật là đáng yêu, thật nên đi làm hồng nương.”
Có sức quan sát nhạy cảm này sao, lần đầu tiên gặp mặt một chút chi tiết nhỏ nàng cũng có thể suy đoán ra thâm ý, nếu như làm hồng nương, đây tuyệt đối là vừa ra tay liền trúng.
Gương mặt Lan Như đỏ lên, thẹn nói: “Tiểu thư ——”
Tô Mạt cười đến có chút đau bụng rồi: “Tốt lắm, tốt lắm, ta không trêu em nữa. Chỉ là em thật là có thể nghĩ, Vân công tử là người là rất hòa khí, lần đầu tiên gặp mặt thì cho chúng ta một đại ân, vừa không có nửa điểm ra vẻ, ta thấy hắn đối với người nào đều rất tốt.”
Mặc dù thời điểm hắn nói với nàng ánh mắt vô cùng mềm mại, thái độ vô cùng hòa khí, nhưng nàng cũng không có từ trong mắt hắn thấy một tia tình cảm hoặc là ***.
Chỉ có thể nói ý tưởng Lan Như quá quái dị rồi.
Lan Như vội nói: “Tiểu thư không trách em thì tốt, tính ra em làm người xấu rồi, Vân công tử người ta đã cứu chúng ta, em còn nhỏ nhen như vậy.”
Tô Mạt vỗ vỗ đầu vai của nàng: “Cứ coi như Vân công tử biết, người ta cũng sẽ không chấp nhặt với em, quân tử từ trước đến giờ đều là rộng lượng.”
“Vương Gia, Vương Gia!”
Ngoài cửa truyền đến âm thanh dịu dàng của Nhạc Phong Nhi.
Sắc mặt Tô Mạt trầm xuống, Nhạc Phong Nhi cùng Thẩm Tinh Tinh tạm thời ở nhã hiên phía sau, bọn họ ở nhà chính trước mặt thương lượng chính sự, Nhạc Phong Nhi này thật đúng là không biết dè dặt, chỉ sợ không thể để cho người khắp thiên hạ biết nàng quang minh chánh đại đi tìm nam nhân.
Lan Như nhìn ra Tô Mạt khó chịu, liền nói: “Tiểu thư, em đi đuổi nàng.”
Tô Mạt khoát khoát tay: “Thôi.”
Nhạc Phong Nhi bất đồng cùng nữ nhân khác, nếu như chỉ là hoa si tương tự Tống Dung Hoa, nàng tự nhiên sẽ tự mình đuổi đi, nhưng Nhạc Phong Nhi không giống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc