Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 694

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Lúc này cả vườn hoa hình như xao động, giống như người tức giận, cảm xúc rõ ràng như vậy.
Chậm rãi, tiếng địch như dòng nước trôi, âm luật phất qua mỗi một phiến cánh hoa, nhắn nhủ đến từng góc.
Những thứ hoa kia dần dần an tĩnh lại, giống như cô gái ôn uyển, giãn ra tứ chi mềm mại, ưu nhã văn tĩnh, thoạt nhìn không có tính công kích như vậy.
Mấy người cũng không dám khinh thường, dù sao thân phận người tới không rõ, ai biết là trợ giúp mình hay vẫn là trợ giúp kẻ địch?
Tiếng địch tiếp tục, càng ngày càng gần, những cây hoa kia thậm chí bắt đầu nhảy nhót, không gió mà bay, giống như cô gái phiên nhiên nhảy múa.
Hoàng Phủ Cẩn cảm giác thân thể Tô Mạt hơi rung động, vội cầm tay của nàng, Tô Mạt nhìn hắn một cái, lúc này rừng hoa thế nhưng tự động tách ra, một bạch y nhân giống như đạp thủy hành vân đi tới, áo trắng phiên nhiên, bước chân cực nhanh, giống như giẫm ở trên đám mây, làm cho người ta không thấy rõ bước tiến của hắn.
Tóc hắn dài đen nhánh dùng một cây bích lục trúc trâm Pu'i *** đầu, còn sót lại giống như là mực gấm đắt tiền chảy như thác xuống, cho đến thắt lưng.
Cả người tựa như bước ra từ bức họa, làm cho người ta có cảm giác cao quý ưu nhã thần bí lại siêu phàm thoát tục.
Làm cho người ta hoài nghi, hắn căn bản không phải người, có lẽ là tiên tử từ đâu tới, không dính một hạt bụi, thanh nhã tuyệt luân.
Cặp mắt như lưu ly lạnh nhạt không chút gợn, giống như bầu trời, tinh khiết mà an bình, không có một chút gợn sóng, lúc lướt qua Tô Mạt nhưng lại thoáng qua một tia khác thường.
Mọi người nín thở, cảm thấy ảo giác có phải nhìn thấy gì hay không.
Một trận gió, mang theo mùi thơm sâu kín như có như không, phất nâng áo bào hắn như mây trắng, tóc như suối chảy, nhưng không có tiếng địch nào bị loạn tiết tấu.
Vẫn như cũ như suối nước cuồn cuộn, không hề gián đoạn.
Khúc vừa dứt, dư âm lượn lờ, mọi người còn mê say trong đó, không cách nào tự kềm chế.
Hắn đem sáo trúc cắm ở sau thắt lưng, sau đó đôi tay kết thủ ấn phức tạp, lúc hành động, nội lực lưu chuyển, làm cho người ta cảm thấy giống như có ánh sáng lung linh, cả người giống như một khối “dương chi mỹ ngọc” dịu dàng.
Mọi người lẳng lặng nhìn hắn, cũng không có ai quấy rầy, hắn cũng cắm đầu cắm cổ làm thủ thế của mình, hồi lâu, hai tay hắn hợp thành chữ thập, sang sảng tự nhiên nói: “Mở!”
Ra lệnh một tiếng, rừng hoa rối rít lùi ra, chướng khí màu hồng thối lui, rừng hoa trở lại quang quẻ, mà tình hình trong rừng hoa nhìn qua liền hiểu ngay.
Lan Như cùng Lưu Hỏa đang ngủ say ở dưới một tàng cây hoa tử vi trắng bên cạnh, hai người dựa lưng vào nhau, thần thái an tường, không có nửa điểm khổ sở.
Tô Mạt gấp rút chạy tới, người áo trắng lại lên tiếng chận lại: “Cô nương chớ ***ng bọn họ.”
Tô Mạt nghi ngờ nhìn về phía hắn, âm thanh hắn dịu dàng như nước, so với âm thanh đẹp nhất còn cảm động hơn mấy phần, hắn giải thích: “Bọn họ ngủ say đã lâu, nếu như tùy tiện đánh thức, sẽ làm bị thương tới gốc rễ, giảm thọ.”
Lời vừa nói ra, Ngụy An Lương theo bản năng liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Cẩn, không biết mình bị đánh thức, có thể giảm thọ hay không.
Người áo trắng hình như hiểu lo lắng của hắn, cười nhạt một tiếng, lại nói: “Nếu là ở trực tiếp bị phát hiện trong trận, đánh thức là không đáng ngại. Chỉ là bọn hắn đã bị giấu đi, chướng khí rất sâu, lạc hồn chú vào sâu tận xương tủy, chỉ có thể từ từ lấy ra.”
Nói xong, hắn bay tới dưới tàng cây, cúi người tra xét, sau đó từ trong lòng móc ra một bình bạch ngọc nhỏ dài ba tấc, mở ra nắp bình, đổ ra hai viên dược hoàn trong suốt.
Hắn nhìn Tô Mạt một cái, con mắt sắc có chút sâu thẳm: “Phiền cô nương cho bọn hắn ăn vào.”
Tô Mạt nói cám ơn, thò tay mà tiếp nhận dược hoàn, thật nhanh cho Lan Nhược cùng Lưu Hỏa ăn vào.
Người áo trắng lại phân thành biệt điểm mấy chỗ huyệt đạo của bọn hắn, cuối cùng vỗ lên một chưởng ở huyệt Bách Hội, thở ra một hơi: “Qua hai canh giờ sẽ tỉnh, có thể còn có một chút hoảng hốt, chỉ là không có gì đáng ngại.”
Nói xong, hắn lại nhìn Tô Mạt một cái: “Thỉnh giáo cô nương xưng hô như thế nào?”
Âm thanh hắn trong trẻo, lại hơi mang theo từ tính, có một loại khiêm tốn hấp dẫn, đột ngột hỏi tên một cô gái như vậy, nhưng mà không có nửa điểm cảm giác đường đột.
Ngụy An Lương theo bản năng ngó Hoàng Phủ Cẩn, vốn cho là hắn nhất định sẽ mất hứng, dù sao vị hôn thê của mình bị một nam nhân xa lạ công khai hỏi đến tên họ, tóm lại không ổn.
Coi như hắn cứu bọn họ, ở đây nhiều người như vậy, hắn thế nhưng làm như không thấy.
Cũng coi là quái dị rồi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn lại bình thản, không có gợn sóng gì, càng không có cái dáng vẻ hờn giận.
Tô Mạt khẽ mỉm cười: “Đa tạ vị công tử này cứu giúp, kính xin báo cho tôn tính đại danh, cũng để chúng ta trịnh trọng nói cảm ơn.”
Nàng nghiêng đầu hướng Hoàng Phủ Cẩn cười, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, nha đầu nghịch ngợm này, nguy hiểm vừa qua, liền lại bướng bỉnh.
Người áo trắng lúc này mới đứng dậy, nhìn về phía đám người Hoàng Phủ Cẩn, sau đó ôm quyền làm lễ: “Tại hạ Vân Thiếu Khanh, nhân sĩ Nam Trạch, gặp qua mấy vị.”
Mấy người Hoàng Phủ Cẩn cũng tự báo gia môn, sau đó hướng tới hắn nói cám ơn.
A Lí cùng một người khác chia ra đỡ Lan Nhược cùng Lưu Hỏa dậy, đưa bọn họ đi nhà chính.
Những thuộc hạ bị thương hoặc là bị giết cũng được khiêng đi.
Hôm nay trận pháp đã mở, chính là rừng hoa bình thường, đối với bọn hắn mà nói, ra ra vào vào tự nhiên vô cùng nhẹ nhõm.
Sau khi Hoàng Phủ Cẩn báo qua tên họ, Vân Thiếu Khanh vẫn quan sát hắn, không che giấu chút nào sự thưởng thức của mình, vô luận nhân phẩm hay tướng mạo hoặc là công phu, người này hình như cũng là cực phẩm trong tinh phẩm.
Hắn lại nghiêng đầu nhìn Tô Mạt: “Cô nương còn không nói cho tại hạ tên họ của người.”
Tô Mạt bật cười, không có nửa điểm thận trọng: “Ta tên là Tô Mạt. Đa tạ Vân công tử giải vây cho chúng ta. Vân công tử nếu từ Nam Trạch tới, chúng ta ngược lại có rất nhiều nghi ngờ muốn thỉnh giáo đấy.”
Vân Thiếu Khanh đột nhiên cười khẽ: “Tại hạ vinh hạnh.”
Hắn làm cái tư thế mời, dẫn đầu dẫn đường.
Mọi người cũng không có dị nghị gì, hình như này trong trận tử vi, hắn chính là chủ nhân, dù sao hắn so với bọn họ rất quen thuộc.
Đi hai bước, Ngụy An Lương đột nhiên nói: “Ai nha, Doãn công tử còn chưa tìm được.”
Vân Thiếu Khanh dừng bước, nghi ngờ nhìn về phía bọn họ: “Doãn công tử?”
Ngụy An Lương gật đầu một cái, nói một lần chuyện Doãn Thiếu Đường bị cành hoa cuốn đi.
Nghe vậy Vân Thiếu Khanh đọc trong miệng một lần: “Doãn Thiếu Đường”, ngay sau đó trong mắt lóe lên một tia sáng tỏ, cười nói: “Hắn không có gì đáng ngại, mấy vị không cần phải lo lắng, chỉ sợ đã đi rồi.”
“Đi?” Mấy người kinh ngạc nói.
Vân Thiếu Khanh giơ tay lên phất phất: “Các vị nếu không tin, có thể phi thân lên, đạp quanh rừng hoa này, xem một chút còn có một người tồn tại hay không?”
Mặt mày Ngụy An Lương trầm xuống, quả nhiên giẫm chân bay lên, vận khởi khinh công, đạp lên rừng hoa chạy một phen.
Vân Thiếu Khanh nhìn về phía Tô Mạt cùng Hoàng Phủ Cẩn: “Chúng ta đi ra ngoài trước đi.”
Chờ bọn hắn đến nhà chính, Ngụy An Lương cũng đã trở lại, mặt hắn trầm như nước, “Doãn Thiếu Đường quả nhiên không thấy.”
Lời vừa nói ra, Thẩm Tam liền kinh ngạc, hắn vỗ án: “Chẳng lẽ hắn —— là gian tế?”
Nếu không vì sao người phá trận vừa xuất hiện, hắn lập tức kinh hoảng chạy?
Vân Thiếu Khanh liền hỏi tình hình lúc đó, Ngụy An Lương giải thích thay một chút.
Vân Thiếu Khanh suy nghĩ một chút, lạnh nhạt nói: “Chắc hẳn hắn không muốn ***ng phải ta, cho nên liền trốn.”
Tô Mạt nghe được ý tứ: “Vân công tử biết Doãn Thiếu Đường?”
Vân Thiếu Khanh cười với nàng, sắc mặt càng phát nhu hòa thân thiết, làm cho người ta thấy như cây đón gió xuân: “Nếu như tại hạ không đoán sai, hắn nên họ Quân mới phải, đó chính là Quân Thiếu Đường, là Nam Trạch Quân gia Thất thiếu chủ.”
“Thiếu chủ?” Khuôn mặt diễm lệ của Thẩm Tam lập tức âm trầm: “Nói, hắn đến gần ta như vậy, ngược lại có dụng ý khác rồi. Chỉ là không biết trận pháp trong biệt viện này là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ từ trước thật lâu bọn họ đã xâm nhập vào Thẩm gia chúng ta hay sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc