Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 693

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

Hoàng Phủ Cẩn nói: “Bọn họ bị vây ở trong trận tử vi, trước tiên chúng ta đánh thức những người này.”
Nói xong, ống tay áo hắn phất qua, nội lực vận chuyển khắp nơi, liền đánh thức đám người A Lí.
A Lí là người thứ nhất nhìn thấy hắn, vui mừng tiến lên hành lễ: “Thiếu gia!”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, lại nhìn lướt qua: “Lưu Vân không đi chung với ngươi?”
A Lí liền giật mình, tầm mắt nhìn về phía Tô Mạt, nói: “Thiếu gia, ra khỏi đây rồi, sau đó thuộc hạ hồi báo ngài.”
Hoàng Phủ Cẩn không hỏi nữa, lúc này bọn Thẩm Tam cũng mờ mịt nhìn sang, hình như có chút không rõ tình huống, cảm giác không phân rõ thực tế cùng mộng cảnh.
Ngụy An Lương nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Tam, kinh ngạc nói: “Tam công tử, biệt viện nhà ngươi rốt cuộc là tà thuật oai môn gì, lợi hại như vậy?”
Hắn vuốt vuốt đầu, vẫn cảm thấy có chút mơ hồ.
Tô Mạt lại ngưng mắt nhìn Doãn Thiếu Đường, phát hiện hắn vẫn một đôi mắt sáng trong suốt, hình như không có gì khác thường, liền hỏi: “Doãn công tử, ngươi thật giống như không có gì đáng ngại.”
Doãn Thiếu Đường cười nói: “Quả thật, xem ra tại hạ võ công kém một chút cũng là có chỗ tốt, ngược lại sẽ không bị quản chế.”
Thẩm Tam lại vội vàng cho người tìm đám người Thẩm Tinh Tinh, Hoàng Phủ Cẩn dẫn đường, ở một chỗ khác hành lang bên kia thấy được mấy phụ nhân như si như say.
Hoàng Phủ Cẩn giúp các nàng thoát ra mộng, kéo các nàng trở về thực tế, mấy người đều vẫn là vẻ mặt ngốc trệ, hình như lâm vào trong ảo giác không muốn ra ngoài.
Hoàng Phủ Cẩn phân phó, nói: “Nơi này chướng khí sẽ tăng thêm ảo giác, dẫn các nàng đi ra ngoài đi, chốc lát là tốt rồi.”
Thẩm Tam tự mình tiến lên ôm lấy muội muội của hắn, Ngụy an lương chính là tiến lên đỡ những thủ hạ khác, Nhạc Phong Nhi tỉnh lại, nháy mắt ௱ôЛƓ lung, nhìn quanh, như nai con vô tội.
Đợi lúc nhìn đến Hoàng Phủ Cẩn, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên, tỏa sáng thật mạnh, cực vui mà khóc: “Vương Gia, Vương Gia, ta biết ngay sẽ không buôn bỏ mặc kệ Phong Nhi.”
Nói qua liền lao về trong иgự¢ hắn, nước mắt rối rít rơi xuống.
Lan Như tiến lên đỡ lấy nàng, lành lạnh nói: “Nhạc cô nương không có việc gì là tốt.”
Nhạc Phong Nhi tức giận nhìn nàng: “Ngươi làm cái gì, hôm nay Vương Gia trở lại, các ngươi sẽ không thể ђàภђ ђạ ta. Các ngươi, các ngươi thế nhưng dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy đi đối phó ta, ô ô...... Vương Gia, ngươi phải làm chủ cho ta.”
Lan Như lười phải lý luận cùng nàng, chuyện còn có nửa kia, còn lâu mới cố kỵ nàng.
Huống chi, nàng cũng không cảm thấy ttrước mặt tiểu thư, Vương Gia còn có thể mặc cho dáng vẻ Nhạc Phong Nhi kệch cỡm như vậy, cho nên hắn trực tiếp dẫn Nhạc Phong Nhi đi.
Hoàng Phủ Cẩn để những người đó trước tiên lui trở về nhà chính, hắn là cùng Tô Mạt còn có A Lí phải tìm Lan Nhược cùng Lưu Hỏa.
Ngụy An Lương tiến lên phía trước nói: “Tại hạ dẫn người đi theo đi, mặc dù không hiểu trận pháp này, nếu là gặp lúc cần, nhiều người luôn là khá hơn chút.”
Doãn Thiếu Đường cũng chen lên: “Ngụy bang chủ nói đúng, Hoàng Phủ huynh đã cứu chúng ta, chúng ta tự nhiên muốn ra thêm chút sức.”
Nói xong, hắn đi về phía trước.
Hoàng Phủ Cẩn hét ngăn hắn: “Không phải con đường kia.”
Doãn Thiếu Đường ngượng ngùng cười cười: “Thiếu chút nữa chọc giận.”
Hoàng Phủ Cẩn dẫn đường trước, mọi người theo ở phía sau, Tô Mạt một mực nhìn Doãn Thiếu Đường, nhìn hắn đứng lên vẻ mặt rất bình thường, như cũ là dáng vẻ bất cần đời như vậy, giống như không biết chuyện vừa mới rồi nguy hiểm thế nào.
Hắn thật ra thì ngày thường rất tuấn tú, cùng Thẩm Tam công tử diễm lệ bất đồng, ngược lại có một loại khí chất thẳng thắn, để cho tuấn nhan hắn vốn là lạnh tanh sẽ có mấy phần thân thiết, hơn nữa hắn cố ý cười, liền làm cho người ta coi thường hắn vốn là cái loại lạnh đó.
Nàng theo bản năng cùng hắn càng ngày càng gần, đi tới đi lui dưới chân đột nhiên mất tự chủ một cái, lảo đảo một bước, Doãn Thiếu Đường bên cạnh lập tức đưa tay đỡ nàng: “Tô tiểu thư, cẩn thận.”
Hoàng Phủ Cẩn đi ở phía trước lập tức dừng lại bước chân, ân cần nhìn nàng, sợ nàng vẫn chưa hoàn toàn khôi phục.
Tay Tô Mạt thuận thế ấn một cái ở trên cổ tay Doãn Thiếu Đường, nâng đỡ thân thể, đứng lên, cười nói: “Không có chuyện gì, lại đi mới tốt, chướng khí trong này cũng rất lợi hại.”
Ngụy An Lương nhìn nàng một cái: “Quay đầu lại ta cho người tới xem xét chém đứt cây ở đây.”
Tô Mạt bày tỏ đồng ý: “Muốn chém đứt, thật sự là mối họa không nhỏ. Ta muốn nếu như Thẩm lão gia biết, chỉ sợ cũng kinh ngạc, đây quả thực là chỗ ở yêu nghiệt.”
Ánh mắt nàng hơi đổi, chợt từ trên mặt Doãn Thiếu Đường thấy được vẻ mặt xem thường, thậm chí, đuôi mắt lộ ra một tia trào phúng, quá nhanh, lóe lên rồi mất, ngay sau đó vừa như vậy cười một cách tự nhiên.
Đi hồi lâu, Hoàng Phủ Cẩn dừng lại, nghi ngờ nói: “Trận pháp này quả nhiên thâm ảo vô cùng, rốt cuộc lại đã có biến hóa, bọn họ rõ ràng bị vây ở chỗ này, thế nhưng không thấy.”
Tô Mạt tiến lên, nhìn một chút, nơi này và bất kỳ địa phương nào khác không có gì bất đồng, cũng là một lối đi quanh co, hai bên là hoa tử vi đỏ thắm không đồng nhất màu đỏ, trên mặt đất không có một chút cỏ dại, cho nên không phân được sự khác nhau.
Nhưng nàng tin tưởng, Hoàng Phủ Cẩn nhất định là có pháp môn nhớ của chính hắn, bất đồng cùng người khác.
Tô Mạt đề nghị có thể thử chém đứt những cây hoa màu trắng không, nếu như chém đúng, vậy thì có thể nhân cơ hội Gi*t ૮ɦếƭ một đám cây màu đỏ, coi như là trận pháp có một khiếm khuyết rồi.
Nàng tự nhiên biết cũng có khả năng chém không đúng, cho nên giả vờ hắn không biết, chỉ khẳng định muốn chém đứt màu trắng.
Ngụy An Lương nhìn về phía Hoàng Phủ Cẩn, chờ ý kiến hắn.
Doãn Thiếu Đường hướng Tô Mạt cười cười, nói: “Đây có lẽ là một biện pháp, nếu không vì sao cây màu đỏ luôn là vây quanh màu trắng?”
“Doãn huynh, đây không phải là trò đùa, có thể tùy tiện thử một chút, sai lầm rồi cũng có thể lui về. Ngộ nhỡ chém sai lầm rồi, vậy chúng ta thì phiền toái.” Ngụy An Lương bày tỏ không đồng ý.
Doãn Thiếu Đường nhún nhún vai: “Vậy phải như thế nào?”
Hoàng Phủ Cẩn nhìn bọn họ một cá: “Mang mọi người đi ra ngoài ta còn là làm được.”
Đang lúc vô kế khả thi, lúc muốn lui về, bên ngoài truyền đến tiếng địch du dương.
Toàn thân Tô Mạt chấn động, chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc, không tốn sức chút nào nhớ tới, hay là tại trong rừng mình thấy được huyễn tượng này, người nọ dùng lá trúc thổi.
“Có thể là trận pháp có biến hay không?” Doãn Thiếu Đường xem ra có chút kinh hoảng, nhìn ngó xung quanh bốn phía, bộ mặt đề phòng.
Tiếng địch kia lại càng ngày càng gần, hình như rõ ràng chính là hướng tới nơi đây.
“Mọi người coi chừng.” Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên lên tiếng nhắc nhở, phi thân nhảy lên, ống tay áo mang theo một đạo ánh lạnh xẹt qua, cắt đứt nhánh cây rối rít quất lại đây.
Bọn họ cũng đều biết những cành cây này sắc bén, trước một tên đại hán còn bị đâm vào cổ.
“Cẩn ca ca, trận pháp làm sao có thể biến hóa dưới tình huống không ai chỉ huy?” Tô Mạt đến gần Hoàng Phủ Cẩn, lẽ ra Mạc quản sự coi như là người phát động trận pháp, vậy cũng chỉ có thể là uy lựclúc trước, làm sao có thể dưới tình huống đang không có người tiếp tục chỉ huy, sẽ hồi sinh biến hóa?
Hoàng Phủ Cẩn nhỏ giọng nói: “Có thể trận pháp quá mức thâm ảo, biến hóa có thể tầng tầng diễn tiến cũng không nhất định. Đi theo ta, đừng sợ.”
Chỉ là trong chốc lát, thuộc hạ Ngụy An Lương đã mấy người tử thương, có bị cây hoa kéo đi, có bị ám sát tại chỗ.
“A ——” đột nhiên, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Doãn Thiếu Đường, Ngụy An Lương nhìn thấy hắn bị cành hoa nhỏ dài quấn lấy kéo đi, theo bản năng huy kiếm đi cứu, lại bị cây hoa khác ngăn trở.
Nháy mắt lần nữa, rừng hoa trước mắt lại khôi phục như thường, Doãn Thiếu Đường nhưng lại không thấy đâu.
Biến hóa này tới cũng nhanh đi càng nhanh, lúc này Doãn Thiếu Đường sống ૮ɦếƭ chưa biết, tất cả mọi người có chút chưa tỉnh hồn.
Trong nháy mắt tiếng địch kia liền đến ngoài cửa, sau đó thản nhiên nhẹ nhàng đi vào.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc