Thiên Tài Tiểu Vương Phi - Chương 692

Tác giả: Vệ Sơ Lãng

“Tiểu thư, chỗ này em còn có mấy viên Phích Lịch đạn, em đưa người lên, người có thể về chỗ hành lang.”
Ý của Lan Như là, Tô Mạt bay lên, đạp lên đầu ngọn cây, dùng Phích Lịch đạn mở đường, những hành lang kia hẳn là an toàn, ít nhất có thể hội hợp cùng bọn Thẩm Tam.
Lúc này, bên cạnh truyền đến thanh âm hiểm độc của Mạc quản sự: “Hừ, các ngươi bị vây ở bên trong rồi, *** ngươi rồicả Hoàng Phủ Cẩn, xem một chút Đại Chu mênh ௱ô**, còn có ai là đối thủ của bọn ta! Ha ha ha ha ha!”
Hắn hả hê cất tiếng cười to, giơ tay lên, những gốc cây liền nhào về phía Tô Mạt, chỉ cần vây khốn Tô Mạt, coi như nàng không ૮ɦếƭ, đó cũng là không tốt đẹp gì rồi.
Những cây này, chỉ cần trở lại như lúc ban đầu, sẽ không ai có thể tìm được nàng.
Giống như không người nào có thể tìm được Hoàng Phủ Cẩn.
Bọn họ bị khốn trụ, giống như ૮ɦếƭ.
Hắn hả hê nghĩ tới mình có thể về đến cố hương, có thể được phía trên coi trọng, nói không chừng vinh hoa phú quý, mỹ nhân, tất cả đều có.
Chính lúc hắn đang dương dương tự đắc, lúc đang ảo tưởng tốt đẹp về tương lai, đột nhiên một tiếng vang thật lớn, hình như tiếng sấm đánh, mưa xuống như trút nước.
“Hoa lạp” lập tức, liền đem hắn đổ vừa vặn.
Hắn giật nảy mình rùng mình, mặt đầy nghi ngờ, đột nhiên cổ căng thẳng, thân thể lại không hiểu sao bị người nhấc lên.
Chấn trụ người hắn......
Hắn trợn to hai mắt, làm sao có thể?
“Ngươi...ngươi? Ngươi......” Hắn há hốc mồm cứng lưỡi, thật sự không hiểu Hoàng Phủ Cẩn làm sao ra ngoài.
Người bị lạc hồn chú khống chế, thế nhưng có thể thoát ra, hơn nữa còn là một người hoàn toàn không hiểu loại thuật pháp kia!
Cả người Hoàng Phủ Cẩn ướt dầm dề, sợi tóc đen dính vào mặt trắng như ngọc, igojt nước tí tách rơi xuống, khiến hắn vốn tuấn dật phi phàm lại có một loại khí thế yêu mỵ tuyệt thế, chấn nhiếp lòng người, khiến Mạc quản sự thế nhưng không phát ra tiếng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Cẩn băng hàn, cặp mắt đẹp giống như phủ lên một tầng sương lạnh, lạnh lùng nhìn Mạc quản sự.
Hắn đứng trên cành hoa, giống như thiên thần phủ xuống, khí thế cường đại dường như trấn áp tất cả gốc hoa, khiến chúng nó run lẩy bẩy.
Hắn lạnh lùng nhìn Mạc quản sự, trong con ngươi đen nhánh thoáng qua một tia tuyệt sát, khẽ kéo môi mỏng đỏ nhạt, để lộ nụ cười có chút mỉa mai: “Xin lỗi!”
Nói xong, giơ tay lên, Mạc quản sự vạch lên đường vòng cung trong không trung, rơi về hướng Lạc Hồn Hồ.
Tay chân hắn quay cuồng cầu xin tha thứ, lớn tiếng kêu cứu mạng, kết quả “Bùm” một tiếng, thân thể liền rơi xuống.
Văng lên một chuỗi bọt nước, biến mất.
Mạc quản sự quẫy người trên mặt nước một cái, ngay sau đó liền chìm xuống, ùng ục mấy tiếng bọt khí nổi lên, rồi không nổi lên nữa.
Hoàng Phủ Cẩn đột nhiên run ống tay áo, nội lực cường đại cuồn cuộn nổi lên thành một trận gió lốc, vây hắn trong đó, sau đó rung lên tay áo, khí nóng bốc hơi, ở trong trời chiều hội tụ giống như hào quang của trời quang mây tạnh.
Gió thu vừa thôi, phất động áo bào đã khô của hắn cùng tóc đen, làm hắn giống như thiên thần thoát trần siêu tục đến nhân gian.
Toát ra hào quang màu vàng.
Hắn nhắm mắt, nghiêng tai lắng nghe, sau đó mở mắt ra, ánh sáng chợt hiện, liền bay tới hướng một chỗ trong rừng hoa.
Hắn bay bổng lên, mủi chân điểm qua đỉnh gốc hoa nhọn, giống như đại bằng giương cánh, một lao xuống, nhảy xuống, ôm Tô Mạt đang ra sức tác chiến trong trận pháp vào trong ***.
Hôm nay Tô Mạt cùng Lan Như, đang hãm thân trong khổ chiến, hai người vất vả chống đỡ, cơ hồ không tiếp tục kiên trì được rồi.
Chỉ muốn nghĩ tới còn có người mình yêu, còn rất nhiều chuyện phải làm, cho nên không chịu buông bỏ.
“Mạt Nhi, Mạt Nhi......” Hoàng Phủ Cẩn ôm lấy nàng, đè đầu nàng ở tim mình, để nàng nghe nhịp tim hắn kiên cố có lực, dịu dàng nói: “Mạt Nhi, tỉnh lại, hết thảy đều không phải thật, tỉnh lại, chính ta tại nơi này, ta sẽ bảo vệ nàng.”
Tô Mạt chỉ có cảm giác mình như bị những gốc hoa kia ép ૮ɦếƭ rồi, thậm chí cảm giác cành hoa đâm vào huyết mạch của nàng, soàn soạt hút lấy máu của nàng, nàng cảm thấy cả người như bị hút khô.
Hô hấp cũng khó khăn.
Nàng cố gắng trợn to hai mắt, cố miêu tả ra bộ dáng của hắn.
Nàng còn muốn gả cho hắn, nàng cùng hắn còn chưa......
Giống như nhìn thấy hắn tuấn dật khoan dung, hơi cười nhìn nàng, hình như hiểu tâm tư của nàng, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu, bờ môi dịu dàng mềm mại liền đặt trên môi của nàng.
Nàng lại cảm thấy giống như một cỗ lực lượng kỳ dị rót vào trong cơ thể mình, số máu bị hút đi lại trở về rồi, lại giống như trong tim bị hắn tạo ra một con suối, từ từ bổ sung lực lượng mới mẻ.
Lực lượng từ môi liên tục không ngừng đưa vào, nàng tham lam lưu luyến, khó có thể chia lìa, lại muốn nhiều hơn.
Hắn ôm lấy nàng thật chặt, lần đầu tiên tiếp xúc *** nhiều như vậy, lần đầu tiên không cách nào kiềm chế như vậy.
Nàng không còn là tiểu cô nương ngày trước kia, nàng đã lớn lên, thành thục đến đủ để làm vương phi của hắn rồi.
Hắn hận không thể khảm nàng *** mình, để cho nàng rốt cuộc không cần chịu đựng gió sương mưa tuyết, tất cả tất cả, đều có hắn chịu đựng thay.
Tô Mạt từ từ tỉnh táo lại, trời chiều chiếu vào bên trong rừng hoa, chiếu tới trên người bọn hắn.
Những gốc hoa kia đã không còn nguy hiểm gì, an tĩnh mọc một bên, trở thành nhân chứng tình yêu của bọn họ.
Con ngươi nàng ௱ô** lung, nhìn thấy trời xanh, mây trắng, chim bay......
Tâm nàng đắm đuối, cảm nhận được hắn mãnh liệt mà thành khẩn yêu, không xa không rời, sống ૮ɦếƭ gắn bó.
Chậm rãi, nàng bắt đầu đáp lại hắn, lấy tánh mạng của mình, tất cả nhiệt tình, chìm đắm vào nụ hôn này, nói cho hắn biết, mình cũng thích hắn, yêu hắn.
Hoàng Phủ Cẩn cảm nhận được nàng đáp lại cùng khích lệ, lập tức kích động đến cả người khẽ run, cơ hồ không kiềm chế được mình.
Hắn bưng lấy gò má của nàng, rút bờ môi lưu luyến không rời, dịu dàng nói: “Mạt Nhi!”
Con ngươi Tô Mạt thanh linh nhẹ nhàng nháy: “Cẩn ca ca, ngươi cuối cùng cũng trở lại.”
Hoàng Phủ Cẩn cúi đầu, lại cọ xát chóp mũi của nàng, cùng nàng quấn quýt si mê trong chốc lát, mới nói: “Nên cứu Lan Như.”
Hắn không bỏ được buông nàng ra, cứ như vậy ôm lấy nàng, sau đó ống tay áo phất quanh thân Lan Như, kéo nàng từ trong ảo cảnh rừng cây ra ngoài.
Lan Như tỉnh tỉnh mê mê, có chút dáng vẻ không biết năm nào tháng nào.
Hoàng Phủ Cẩn lại phất qua mấy chỗ huyệt đạo của nàng, quát một tiếng, “Lan Như, tỉnh lại!”
Toàn thân Lan Như chợt chấn động, thấy được Hoàng Phủ Cẩn trước mắt, nàng cực vui mà khóc: “Thiếu gia! Ngài, ngài trở lại!”
Hoàng Phủ Cẩn gật đầu một cái, nắm tay Tô Mạt, sau đó dẫn họ ra ngoài.
Quanh co đi một đoạn thời gian, lúc này hoa mắt, qua hành lang, liền thấy được đám người A Lí Thẩm Tam, bọn họ hình như cũng gặp phải phiền toái, thần thái khác nhau, còn có ngã trái ngã phải, đã nằm trên mặt đất không còn hô hấp.
Hoàng Phủ Cẩn nói: “Đã tới chậm, bọn họ dường như ૮ɦếƭ rồi.”
Tô Mạt tiến lên thử động mạch cổ của bọn hắn, quả nhiên không nhảy lên, nghĩ đến là vây ở trong huyễn cảnh mình cho là ૮ɦếƭ, cũng vì vậy mà là đi dấu hiệu sinh mệnh, mình bỏ qua.
“Cẩn ca ca, trận pháp này thật lợi hại, thế nhưng có thể khiến người ta nhìn thấy ảo giác, sau đó ở trong ảo giác chém giết, tất cả hình như là thật, ở bên trong ૮ɦếƭ rồi, người ngoài cũng ૮ɦếƭ rồi. Quả thật không thể tưởng tượng nổi.”
Hoàng Phủ Cẩn khẽ vuốt cằm: “Mạt Nhi, đây là một loại tà thuật, có chút tà thuật càng thêm lợi hại, cái này chỉ sợ là cái loại tà thuật đó truyền tới tiểu đả tiểu nháo.”
Tô Mạt nhìn một vòng, nhớ tới cái gì: “Cẩn ca ca, Lưu Hỏa, Lan Nhược đâu rồi, không có đi chung với ngươi sao?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay